Âm Dương Thác - Đáo Di Hoài Lý Lai

Chương 13: Hết chính văn




31.

Sau khi ban bố thánh chỉ, nữ tử khắp thiên hạ chen chúc tới.

Triều đình có thêm không ít nữ quan.

Hứa Vân Nương vào Bộ Công, Bùi Lệnh Dung lãnh chức ở Bộ Hộ, Khương Vấn Kinh vào Thái Y Viện.

Ngay cả Bình Dương công chúa cũng trở thành Sùng Văn Quán học sĩ.

Chớp mắt đã ba năm, ta thăng nhiệm thành Thái phó Thái tử, trở thành quan nhất phẩm trẻ nhất bổn triều.

Ngày hôm đó tan triều, đại tuyết mới ngừng, ta mở ô, Tào Hành Tri thay ta phủi nhẹ sương sớm trên mũ quan.

Ta đùa: “Hôm qua lệnh đường lại hạ thiếp mời cho ta, mời ta tham gia Lan Đình Yến, có vẻ như là muốn giúp ta xem mắt.

“Tào đại nhân, gần đây kinh thành nổi lên lời đồn, nói ngươi và ta có đam mê đoạn tụ, ở bên ngoài, đại nhân vẫn nên chú ý cử chỉ một chút.”

À, có người còn nói là cha ta tạo nghiệt.

Con gái thì không biết sinh con, con trai thì không cưới được vợ.

Năm đó, Hoàng Thái Nữ đuổi theo ta cũng sinh hài tử rồi, ta vẫn còn là kẻ cô đơn lạnh lẽo.

Cha ta có cả trai lẫn gái, lại không có con cháu nối dõi.

Cũng may là Lý Chiêu cũng coi như kiên cường, từ dòng bên nhận nuôi một đứa trẻ, ngăn chặn những lời đồn đãi xung quanh Tạ Mân.

Còn ta thì sao… Chỉ sợ là hữu tâm vô lực.

Tào Hành Tri khẽ cười, lại lạnh nhạt: “Hiện giờ nữ quan trong triều cũng xuất hiện rất nhiều rồi! Thường nghe lệnh muội tài trí hơn người, không biết có ý định thi cử không?”

Ta giật mình, đột nhiên xuất hiện một cảm giác nào đó.

“Xá muội không có chí này.”

Tào Hành Tri giống như chưa từ bỏ ý định, ánh mắt dừng ở cổ tay đang cầm ô của ta.

“Hay là, hiện giờ thiên hạ thái bình, Tạ đại nhân có muốn từ quan để du lịch khắp giang sơn không?”

Ta dừng bước chân, bần thần một chút, ánh mắt cũng dừng lại ở cổ tay trần.

Phía dưới lụa gấm, cổ tay trắng nõn như tuyết, mà ở chỗ này của Tạ Mân có một nốt ruồi.

Huynh ấy có, mà ta không có.

Có khi nào… hắn biết không?

Là ở Hoạt Châu năm đó, hay là sớm hơn, ở Di Châu

32.

Ta im lặng thở dài, lạnh nhạt cười: “Gia Cát tiên sinh nói, báo quốc cúc cung tận quỵ, đến chết mới thôi”

“Tạ Mân này thân không quan trọng, tài hèn sức mọn, càng phải noi theo người hiền đời trước.”

Tào Hành Tri không nói nữa, ta ngước mắt, nhìn kỹ khuôn mặt hắn.

Nhìn hắn còn rất trẻ, phong thần tuấn lãng, một thân chính khí.

Nhưng trong ánh mắt lại rất buồn bã.

Ta vỗ vỗ cánh tay hắn, “Tào Hành Tri, ngươi sắp già rồi, đừng tra tấn bản thân nữa.”

“Nếu không muốn làm quan, ta cũng không ngại kim ốc tàng kiều, giúp Tạ gia ta kế tục hương khói.”

Tào Hành Tri sửng sốt, không tiếng động mà cười: “Ngươi thật giống với hồi mới gặp.”

Tuyết không biết từ lúc nào lại rơi rồi.

Ta đưa ô cho Tào Hành Tri cầm, một mình đi vào đại tuyết.

Bên ngoài cửa cung, Bùi Lệnh Dung chỉ huy thương đội vận chuyển tài bảo đến Chu Tường.

Cấp dưới bên cạnh thổi phồng: “Không hổ là Bùi Thượng thư! Ngắn ngủi ba năm, quốc khố đã đầy ắp rồi, thật sự lợi hại.”

Bùi Lệnh Dung nhếch miệng cười, xua xua tay.

“Lợi hại bình thường, lợi hại bình thường thôi!”

Một đống nhân viên mới của Công Bộ, vội vàng đi tới chỗ Hứa Vân Nương nghe giải thích về Hà Đồ.

“Nghe nói lần này Hứa đại nhân muốn đích thân dẫn người đi Dự Châu đắp bờ.”

“Cơ hội tốt ngàn năm có một, ta nhất định phải biểu hiện thật tốt!”

Y quan ở Thái Y Viện lại oán giận Khương chưởng viện nghiêm khắc, vừa quay đầu đã thấy Khương Vấn Kinh đứng ở phía sau.

Ánh mắt của nàng lạnh nhạt nhìn qua, mọi người lập tưc sợ tới mức trắng cả mặt.

Giọng nàng bình đạm: “Ngày mai hỏi thêm “Phụ vấn bách khoa””

Mọi người liên tục gật đầu, nàng vừa đi lại khóc thét một đám.

Mà Bình Dương công chúa…

Nàng giục ngựa xuyên qua đường Chu Tước, áo choàng bay phấp phới hình mẫu đơn đang nở rực rỡ

Chuông sớm đánh vang tận trời, nàng đi ngang qua ta, ghìm ngựa dừng lại, cười  vô cùng hăng hái khí phách.

Hơi hơi cúi người, nàng duỗi tay về phía ta.

“Tạ đại nhân, đường tuyết khó đi, ta mang ngươi một đoạn đường a.”

?

(Hết phần chính văn)

______

Phần truyện của em gái hết rồi, phần ngoại truyện là của Tạ Mân và Tam Hoàng tử nhé cả nhà!