Âm Dương Thác - Đáo Di Hoài Lý Lai

Chương 7: Chương 7




“Ta sẽ sửa sách trình lên ngay lập tức, các tướng sĩ lấy phủ nha làm trung tâm kiểm tra nạn dân, người có bệnh đều phải vào phường cách ly để chữa bệnh.”

“Dán bố cáo, mời đại phu trong dân gian mau chóng tiếp viện, dù là nam hay nữ.”

“Một ngàn kỵ binh cùng nhau tới Châu Quận để thu thập thảo dược!”

“Các y quan, trong vòng mười ngày nhất định phải tìm ra phương thuốc hữu dụng!”

Tào Hành Tri giống như chính là điểm bùng nổ, hắn vừa ngã xuống, dịch bệnh đột ngột truyền bá.

Cũng may mà khống chế kịp thời, khu vực cách ly phân ra từng khu vực cách ly cho người bị bệnh có triệu chứng nặng nhẹ khác nhau.

Chỉ là vẫn có cá lọt lưới, đã năm ngày qua đi, trong quân có trăm người xuất hiện triệu chứng bệnh.

Hoạt Châu thoáng chốc trở nên giống như một chiếc dây cung căng đến mức tận cùng, chỉ cần sai sót một chút sẽ bị đứt.

“Đại nhân, bạc không còn nữa!”

“Đại nhân, Hoạt Châu có dịch bệnh, thương nhân buôn muối cũng không dám vận lương tới đây, kho lương cũng không biết có thể chịu được đến bao lâu.

Mấy ngàn công nhân chờ tiền công, mười vạn nạn dân gào khóc đòi ăn, nạn dịch bệnh nguy ở sớm tối, triều đình thờ ơ.

Ta đỡ trán, chỉ thấy đầu đau muốn nứt.

15.

Ta che mặt đi tới ngoài cửa phòng của Tào Hành Tri, tiếng ho khan đau thấu tim gan cách cửa truyền đến.

Giọng nói suy yếu hỏi ta: “Là Tạ đại nhân ư?”

Ta im lặng một lát: “Là ta!”

Trong phòng yên tĩnh thật lâu, lâu đến nỗi ta định lần nữa mở mồm, lại bị hai chữ cắt ngang.

“Xin lỗi.”

Hắn nói xin lỗi, ta không biết hắn muốn nói đến chuyện gì.

Là trong lúc này để ta một mình đối mặt với loạn cùng thế này, cảm thấy khó an tâm, hay là đáp lại lời khóc lóc thảm thiết chất vấn của ta năm đó.

“Tào Hành Tri, ngươi có tư cách gì mà làm quan phụ mẫu này!”

“Sự vô tri của ngươi hại chết hơn trăm người! Ngươi không xứng, ngươi căn bản không xứng!”

Khi đó ta mới mười hai,khi trẻ người non dạ nhất, nỗi đau sâu sắc lúc trước cho tới bây giờ lại chỉ còn một chút cảm giác mơ hồ.

Ta nhớ rõ khi đó, ở nơi xa xôi Dư Châu, triều đình khó có thể quản được.

Ở thuộc địa toàn là quan và giặc hỗ trợ lẫn nhau, trở thành thú ăn thịt người.

Năm Kiến Khang thứ 21, có một đôi mẹ con một đường tránh né đuổi giết, lưu vong đến kinh thành, nửa đêm đánh trống Đăng Văn.

Tiếng thứ nhất

“Dân nữ muốn cáo, ruộng tốt Di Châu có 3000 khoảnh, trồng ra gạo không đủ để nuôi chuột của quan thương.”

Tiếng thứ hai.

“Dân nữ muốn cáo, đao của mười tám trại Hắc Vân, chém cổ người còn nhanh hơn cả cắt lúa!”

Tiếng thứ ba

“Dân nữ muốn cáo, thiên tử đương triều ngồi trên cao, không biết phía dưới long ỷ là lót sọ người của bá tánh.”

Người dân Di Châu cực khổ lầm than, tỏ rõ cho tất cả mọi người cùng biết.

Quần chúng bá tánh tình cảm kích động, triều đình hoả tốc phái binh trấn áp, phát bạc khiển trách quan viên, bố trí thoả đáng cho người dân.

Lúc đó, Tào Hành Tri đi Di Châu.

Mà cha ta được công bộ điều lệnh, cũng cần phải vội vàng đi đốc thúc kiến tạo chỗ ở cho dân chạy nạn, mang theo ta.

16.

Bạo loạn rất nhanh được bình ổn, nhưng mà ai cũng không dự đoán được, cường đạo ghi hận việc làm của hai mẹ con kia, vẫn luôn âm thầm ngủ đông.

Binh mã của triều đình vừa đi không được mấy ngày, cường đạo lại bắt đi hơn một nửa số phụ nữ trẻ em trong khu ổn định, khiêu khích thị uy.

Khi chuyện xảy ra, Tào Hành Tri nhanh chóng đưa ra quyết định, đuổi theo binh mã hồi triều, đồng thời điều đi Di Châu để điều tra.

Một đường đi theo dấu vết của ngựa xe, quần áo và châu thoa, đuổi đến Kiến Nam thì không thu hoạch được gì.

Sau đó mới biết, đó chính là cái bẫy mà cường đạo cố tình bày ra.

Cuối cùng, nhờ có một người phụ nữ bán hàng, nhận ra đống tro dính màu đỏ trên mặt đất, chính là vật mà phụ nữ dùng khi đến tháng, mới xác nhận được hướng chạy trốn của cường đạo.

Nhưng mà muội rồi! Đã muộn!

Đôi mẹ con kia, đã từng ngàn dặm bôn ba không cam chịu số phận, khi tìm được lại bị treo trên cao, máu thịt nhỏ giọt đầy đất.

Sau khi chuyện xảy ra, Tào Hành Tri bị hỏi tội, một đám quan viên biện bạch cho hắn, là cường đạo xảo trá, người không biết không có tội.

Đúng vậy, hắn ứng đối nhanh chóng, chỉ trách không biết, về tình cảm có thể tha thứ.

Rốt cuộc là nam nhân, cho dù là sinh ra ở hàn môn, làm gì có ai uốn gối khom lưng đi tìm hiểu xem nữ tử mang theo cái gì khi đến tháng chứ?

Ngoại trừ phẫn hận ra, dường như không có ai thật sự trách hắn.

Mấy năm nay Tào Hành Tri lại cẩn trọng vô cùng, trong ngoài triều đình đều được ca tụng.

Nhưng hiện giờ hắn bị bệnh, lại nói lời xin lỗi với hậu sinh.

Thật là hoang đường… vô cùng hoang đường!