Âm Dương Thác - Đáo Di Hoài Lý Lai

Chương 8: Chương 8




17.

Ta hỏi hắn: “Tào Hành Tri, ngươi muốn chết sao?”

Y quan đã thử ra một đơn thuốc, tuy không thể hoàn toàn chữa bệnh, nhưng có thể giảm triệu chứng.

Nạn dân dùng đều có tác dụng, chỉ có Tào Hành Tri, sau khi dùng lại càng nghiêm trọng.

Y quan nói với ta, Tào đại nhân không muốn sống.

Ta hỏi khiến cho hắn ngây người, lặng im giằng co gần nửa khắc đồng hồ.

Tào Hành Tri đột nhiên ho khan vài tiếng.

Tạ… đại nhân, ta chỉ là cảm thấy hơi mệt!”

“Đừng chết.”

“… Cái gì?”

Cái mũi của ta xót xa: “Ta nói là đừng chết, Tào Hành Tri.”

Người phạm sai lầm trên đời này có ngàn ngàn vạn vạn, mọi người đều trơ mặt mà sống, vì sao ngươi lại muốn chết.

Không chờ Tào Hành Tri trả lời, tiếng chấp dưới kinh hô cũng trở nên yên lặng: “Đại nhân!”

Ta thu lại nước mắt, bắt đầu không hiểu nổi mà hỏi: “Có việc gì vậy?”

“Muội muội của ngài tới!”

“Ta làm gì có muội… Từ từ, ngươi nói cái gì?”

Ánh mắt của người dưới sáng lên: “Muội muội của ngài mang tiền tới! Rất nhiều rất nhiều tiền!”

Ta vội vàng chạy ra ngoài phủ nha, thấy Tạ Mân đeo khăn che mặt, còn có Tam Hoàng tử mặc quần áo rất khiêm tốn ở bên cạnh.

Cùng với mấy chục chiếc xe đẩy kéo theo những cái rương ở phía sau.

Trái tim ta chậm rãi quay về lồng ngực.

Ta vỗ đùi một cái, lập tức mím môi chạy về phía trước.

“Đồ trời đánh nhà muội, sao bây giờ mới đến!”

18.

Tạ Mân xuất hiện giống như thần binh giáng thế, nháy mắt đã giải quyết tất cả mọi nguy cơ.

Hắn không vội đi, mà gia nhập hàng ngũ cứu trị dịch bệnh.

Tam Hoàng tử lo lắng cho hắn, hắn chỉ lạnh nhạt nói: “Thiếp thân hiểu một chút về y thuật.”

Chỉ có ta biết, cái hiểu biết một chút này của hắn, cũng giống với khả năng thêu thùa thiên kim khó cầu của hắn, hắn vẫn như cũ mà bình tĩnh nói: “Tại hạ hiểu một chút về nữ công.”

Tạ mân, trong mấy vấn đề “bàng môn tả đạo”, đều có thiên phú kinh người.

Rõ ràng là có cùng một khuôn mặt.

Hắn đứng ở kia là thần nữ cứu khổ cứu nạn, ta đứng đó lại là cẩu quan làm hại bá tánh.

Thật sự là thói đời, lòng người biến chất.

Khi cứu trợ người bị bệnh, Tạ Mân bỏ qua tất cả đám y quan, ngược lại rất hợp với một vị nữ y từ dân gian tên là Khương Vấn Kinh.

Bọn họ cùng nhau nghiên cứu chế tạo ra một phương thuốc, sau khi trải qua nhiều lần thí nghiệm cải tiến, có thể chữa được dịch bệnh.

Ta vui mừng vô cùng, ra lệnh cho những người có bệnh hay không bệnh đều phải uống ít nhất ba chén.

Người bị bệnh nhẹ thì uống ba ngày, người bị nặng thì uống khoảng một tháng.

Tào Hành Tri cũng dần dần khỏi lên.

Khi bệnh không khỏi, Tạ Mân chẩn trị cho Tào Hành Tri, Tam Hoàng tử cả ngày âm u nhìn hắn.

Ta đầy đầu nghi hoặc ngầm hỏi Tào Hành Tri.

“Ngươi đắc tội với Lý Chiêu lúc nào thế?”

Tào Hành Tri vừa mới khỏi bệnh tái nhợt mặt mày, vắt hết óc, cuối cùng vẫn lắc đầu.

“Ta rất ít khi giao thoa với tam điện hạ, chẳng lẽ…”

“Chẳng lẽ cái gì?”

“Chẳng lẽ hắn giống ngươi, ghét bỏ ta.”

“…”

Nghỉ ngơi đi, đồ đầu đất!

19.

Tào Hành Tri hết bệnh rồi, Tam Hoàng tử lại bắt đầu lạnh mặt nhìn chằm chằm y nữ Khương Vấn Kinh.

Ta lay Tạ Mân, vô cùng khó hiểu: “Sao thế này? Điện hạ nhà ngươi có bệnh về mắt à?”

Tạ Mân buồn cười, không biết làm sao mà buông tay: “Ghen tuông, nam nữ hắn đều ghen, người này rất nhỏ nhen.”

Ta rất là khiếp sợ.

“Như thế này không phải là bụng dạ hẹp hòi nữa, mà là bụng con kiến đi!”

Chồng đều đáng sợ như vậy sao?

Không bao lâu sau khi Tạ Mân đến Hoạt Châu, một số lượng lớn thương thuyền vận lương đi theo tới, giải quyết mối lo về lương thảo tại khu vực thiên tai này.

Dẫn đầu là một người con gái tên là Bùi Lệnh Dung.

Khiến người khác ngạc nhiên chính là, nàng công bố bản thân mình cũng không phải chủ nhân.

“Dân nữ chỉ là nghe nói Hoạt Châu bị dịch bệnh, không có ai đưa lương thực, vì thế mới dẫn đường.”

Nàng nói, các cửa hàng đều muốn chở muối, lại sợ bệnh dịch.

Vì thế, nàng tìm chủ nhân cửa hàng Giang Hoài, bắt đầu từ đó mới thuyết phục các cửa hàng vận lương, điều kiện là lợi ích dẫn muốn giảm một phần. 

“Nhờ thế, các cửa hàng không cần gánh vác nguy hiểm lại có thể thu lợi ở giữa, ai nấy đều vui.”

Mà cửa hàng Giang Hoài lập tức lấy được lợi ích rất lớn, vì nàng đã mạo hiểm thay cho chủ nhân, chủ nhân lại nhường ra một phần phú quý nữa.

Mấy người chúng ta sau khi nghe xong, đều tấm tắc khen lạ.

Một người con gái bình dân, tay không tấc sắt, cứ thế mà thu thập được 30 vạn thạch lương thực cho Hoạt Châu.

Người như thế này nếu là ở Bộ Hộ, việc gì phải sợ quốc khố không đầy?

Nghe khích lệ xong, Bùi Lệnh Dung liên tục xua tay.

“Haizz, lợi hại bình thường thôi, bình thường thôi.”

Ta nghe vậy thì đỡ trán.

Tới rồi, lại là một kẻ tự luyến y hệt cha ta.