Âm Dương Thác - Đáo Di Hoài Lý Lai

Chương 9: Chương 9




20.

Ở Hoạt Châu hơn nửa năm, tai hoạ của Hoạt Châu cuối cùng cũng được hoàn toàn giải quyết.

Ta cùng Tào Hành Tri hồi kinh phục mệnh, triều đình trả lời, chúng ta đối với công thần lần này thuộc như lòng bàn tay.

Hoàng Đế vung tay, nâng ta tới Bộ Hộ, nhưng đối với những người con gái kia lại chỉ ban thưởng vàng bạc.

Lòng ta cảm thấy nặng nề khi nghe nội thị tuyên thưởng.

Phía chân trời Tây Bắc đè nặng một tầng mây xám, giống như vẩy cá đông cứng tầng tầng lớp lớp chồng chất lẫn nhau.

Khi đi là đầu xuân, hiện giờ đã là đầu mùa đông rồi.

Trên cầu Kim Thuỷ, Trạng Nguyên Lục Minh Chương vỗ lên người ta, “Vọng Khung huynh, đã thăng quan phát tài rồi, sao vẻ mặt còn không vui?”

Nhìn chăm chú, thấy một người con gái rơi xuống nước, sắp chìm xuống.

Tôi lập tức chạy lên cầu, lại bị Lục Minh Chương giữ chặt.

“Ngươi điên rồi! Ngươi nhìn xem đó là ai! Bình Dương công chúa!”

Ta nhìn chăm chú, người con gái trong nước ngoi lên ngụp xuống, gương mặt kia thật đúng là Bình Dương công chúa không thể nghi ngờ.

Có vẻ nàng từ trên du thuyền ngã xuống, nhưng công chúa bị rơi xuống hồ, rèm thuyền sâu như thế, lại không hề có động tĩnh gì.

Lục Minh Chương tất nhiên cũng nhìn ra có gì không đúng: “Nàng từ trước đã dây dưa với ngươi, biết đâu là cố ý lừa ngươi!

“Nếu hai người các ngươi có đụng chạm về da thịt, ngươi không muốn cưới cũng phải cưới!”

21.

Một đống quan viên hạ triều đi qua nơi này, vẻ mặt khác nhau, thậm chí còn khe khẽ nói nhỏ, lại không có ai có ý định cứu giúp.

Phò mã không thể nhập sĩ, so với tương lai tiền đồ, công chúa sao có thể bằng.

Lục Minh Chương còn túm ta lải nhải: “Ngươi không phải muốn tạo phúc cho bá tánh sao? Phải vì một mình nàng mà từ bỏ muôn vàn lê dân của ngươi ư?!”

Ta rút tay áo từ trong tay hắn ra, lãnh đạm nói, “Nếu một người không cứu được, vậy thì nói gì đến cứu vạn dân?”

Huống hồ ta biết, nữ nhân trên đời này, làm gì có ai vô duyên vô cớ dùng tính mạng của mình để đổi lấy nhân duyên của người vô tình chứ?

Ta nhảy xuống sông Kim Thuỷ, bơi về phía Bình Dương công chúa.

Trong hồ lạnh lẽo đến tận xương, ta bơi khá giỏi, lại suýt nữa vì không thể chống lại bản năng của nàng kéo chìm.

Ta cố hết sức mang Bình Dương công chúa lên bờ, vẻ ngoài của chúng ta khi đó đều rất chật vật.

Bình Dương công chúa bị lạnh đến nỗi mặt trắng bệch, khi nhìn thấy rõ là ta, trợn tròn mắt, môi cũng phát run.

“Tạ Mân, ngươi……”

Ta bị sặc mấy ngụm nước, còn đang ngồi xổm ở bên cạnh ho khan

Thị nữ cầm áo khoác chậm chạp tới muộn, gọi người tới đỡ nàng.

Nàng lại rũ áo khoác ra, che lên vai ta.

Mặt trời xuất hiện từ sau dám mây dày, toả ra tia sáng rực rỡ.

Hoa mẫu đơn đỏ tươi trên áo choàng theo động tác của nàng rực rỡ dưới ánh mặt trời.

Bình Dương công chúa ôm lấy một chiếc áo khoác khác, để người đỡ đứng lên.

Cơ thể phát run, lại vô cùng kiêu ngạo như bình thường: “Ngươi cùng với bổn cung, có gần gũi về da thịt…”

“Tạ đại nhân.”

Bình Dương công chúa hơi nâng cằm, lạnh mặt nhìn thẳng về phía du thuyền tĩnh mịch trên sông.

“Bổn cung chỉ hỏi ngươi một lần.”

“Nếu bổn cung tha thứ tất cả những lừa gạt và chối bỏ của ngươi trước kia, ngươi có đồng ý nhập phủ công chúa không?”

Ta hơi hơi nhíu mày, đột nhiên nghe vậy, cảm thấy nàng hỏi chuyện mơ hồ không rõ lắm.

22.

Người xung quanh càng tụ tập càng nhiều, có thể nghe thấy tiếng nghị luận không e dè.

“Bình Dương công chúa cũng quá độc ác, không chiếm được Tạ Thám Hoa lại dùng âm mưu hèn hạ.”

“Hành vi thiếu tự trọng như vậy, quả là làm mất mặt của Hoàng gia!”

“Tạ Mân cũng thật là đáng thương, lòng đang hướng tới con đường làm quan, lại năm lần bảy lượt bị nàng quấy rầy.”

Lời nói chói tai liên tục không ngừng.

Im lặng một lát, ta hành lễ chỉnh tề với công chúa.

“Vi thần hết lòng tin tưởng, việc này không phải là do công chúa cố ý!”

Bình Dương công chúa cười lạnh một tiếng: “Lấy cái gì để tin?”

“Từ trước kia thần đã nghe danh của Bình Dương, cảm giác vô cùng yêu thích.”

“Theo điển tịch, Bình Dương công chúa nhà Đường đã thành lập “Nương Tử Quân” vào cuối thời Tuỳ, giúp cha lập quốc, chinh phục Quan Trung và trấn thủ Nương Tử Quan.”

“Sau khi công chúa qua đời, Cao Tổ đã vì thế mà phá vỡ lễ chế, mai táng theo quân lễ.

“Bệ hạ đã đặt phong hào này cho công chúa, ý chỉ công chúa không thua danh Bình Dương, sao công chúa có thể là người vì tình yêu mà không từ thủ đoạn được.”

Ánh mắt Bình Dương công chúa rũ xuống, xúc động kinh ngạc, cũng có thể là có nhiều cảm xúc phức tạp hơn nữa.

Thật lâu sau, nàng cười lớn, vung tay áo, xoay người đi.

“Tạ Mân, bổn cung không gả cho ngươi!”

Người làm vây quanh ta, nâng ta lên.

Ta nhìn bóng dáng Bình Dương công chúa đi xa dần, sống lưng của nàng thẳng tắp mẫu đơn trên áo choàng vẫn rực rỡ như ánh mặt trời chói chang.

Ta đảo mắt nhìn về phía du thuyền, một trận gió thổi bay lên màn che, bên cạnh Nhị Hoàng tử có rất nhiều nội thị vây quanh, dù bận rộn vẫn ung dung ngồi đó phẩm trà.

Đối diện với ánh mắt đó, ta âm thầm cúi đầu, lại phát giác phía dưới áo choàng, vạt áo hơi nâng lên.

Ta sờ ngực, lúc này mới phát hiện ra băng buộc ngực không biết bị lỏng ra từ lúc nào.

Trong khoảnh khắc, máu cả người đông cứng lại.

Ta đột nhiên nhớ tới câu hỏi vừa rồi của công chúa.

“Nếu bổn cung tha thứ tất cả những lời lừa dối của ngươi, ngươi có nguyện nhập phủ công chúa không?”

Nhập… phủ Công chúa ư?