Sau khi tiễn Lily đi, hai cảnh sát có dao động hồn lực kia vẫn chưa rời đi. Họ nhìn về phía Cố Ỷ: "Cố tiểu thư, Khương tiểu thư, vô cùng cảm ơn sự hỗ trợ của hai người. Nhưng với tình hình hiện tại, Lily hoàn toàn không thể giúp chúng tôi tìm ra những thành viên khác của Ủy ban sáng tạo quái đàm..."
Họ định nói tiếp rằng có lẽ sau này còn phải làm phiền Cố Ỷ thêm nữa, nhưng Cố Ỷ đã lên tiếng trước: "Đương nhiên là không thể rồi, cho nên kế tiếp bọn tôi phải tự mình ra tay thôi. Tôi sẽ tìm thêm vài địa chỉ, các anh nhớ dẫn người tới đó một mẻ bắt gọn. Còn hang ổ của chúng, tôi và vợ tôi sẽ tự mình xử lý."
"Sẽ cố gắng giải quyết xong hết trong hôm nay. Ngày mai tôi với vợ còn phải lên sân khấu biểu diễn, không thể lỡ việc."
Chỉ cần nhìn bề ngoài là Cố Ỷ đã biết hai người này chắc chắn là học nghệ không đến nơi đến chốn, không học được mấy thứ hữu dụng. Trông họ đều khoảng bốn, năm mươi tuổi rồi mà cũng chỉ học được mấy trò da lông. Xem ra cảnh sát ở Hải Thị tuy có nhiều người học tu đạo, nhưng chất lượng thì hơi kém.
Cố Ỷ bĩu môi, bảo họ nên nhìn kỹ mà học cho đàng hoàng. Lúc đầu hai người đó còn không phục, nghĩ rằng Cố Ỷ y như thầy bói mù, chẳng qua chỉ dựa vào con quỷ sau lưng nên mới to mồm như vậy.
Kết quả, giây tiếp theo, hai người bị vả mặt bốp bốp.
Cố Ỷ lấy từ trong túi ra mấy sợi tóc vừa "thuận tay" lấy từ người Lily, quấn vào một con người giấy, rồi bắt đầu vận dụng hồn lực để làm phép. Cô nhắm mắt thật chặt, tìm kiếm trong làn sương mù những người mà Lily từng liên lạc trước đó.
Hồn lực là một thứ rất đặc biệt, mỗi người đều có loại hồn lực riêng biệt. Trên người Lily dính đầy hồn lực của Lệ Nhân, che lấp hết phần còn lại, nhưng Cố Ỷ là người mang Ngũ âm, cực kỳ nhạy cảm với hồn lực, dù chỉ là một chút tàn dư rất nhỏ, cô cũng có thể cảm nhận rõ ràng.
Chỉ dựa vào chút hồn lực còn sót lại đó, Cố Ỷ có thể truy vết đến người kia.
"Tìm được rồi." Cố Ỷ mở mắt rồi vung tay một cái, một tờ giấy chưa dùng đến lập tức từ túi bay ra, lơ lửng trước mặt cô. Cô dùng hồn lực mô phỏng lại khuôn mặt người mà cô vừa nhìn thấy.
Rất nhanh, một bức họa chân dung đã hoàn thành.
Cố Ỷ đưa tay kéo tờ giấy xuống, giao cho cảnh sát: "Lập tức so sánh với cơ sở dữ liệu, tìm người này ra."
Sau đó cô lại viết ba địa chỉ lên một tờ giấy ghi chú, xé ra đưa cho hai đạo sĩ kia: "Ba chỗ này phiền các anh đi một vòng. Những nơi đó đều có quỷ, lúc đến nhớ cẩn thận một chút."
Cố Ỷ vừa nói vừa kéo tay Khương Tố Ngôn định rời đi. Đám cảnh sát nhìn nhau ngơ ngác, cuối cùng vẫn là hai người kia mở miệng hỏi:"Cố tiểu thư, Khương tiểu thư, hai người định đi đâu vậy?"
"Đi xử lý đám người của Ủy ban sáng tạo Quái đàm." Cố Ỷ quay đầu lại, nhìn họ nói.
Hiển nhiên là bọn họ vẫn còn choáng váng vì chuyện Cố Ỷ vừa làm, trong giai đoạn còn là lính mới như họ thì chẳng hiểu nổi: Quái thật, đây là loại pháp thuật gì vậy? Hồn lực mà còn làm được thế này sao?
Dĩ nhiên là hồn lực có thể làm được những chuyện như vậy, và thậm chí còn hơn thế nữa. Cố Ỷ từng trực tiếp dùng hồn lực để xóa trí nhớ của người khác. Từ những ký ức và tàn dư hồn lực của người khác mà nhìn ra những người và sự việc liên quan cũng là chuyện rất bình thường.
Còn có những người sử dụng hồn lực giỏi hơn cô rất nhiều. Ví dụ như Cố Phi, ông ta đã chết cả ngàn năm rồi mà vẫn có thể để lại một tia hồn lực gây sóng gió, chẳng phải còn mạnh hơn cô sao?
Sau khi nói xong, Cố Ỷ cùng Khương Tố Ngôn quay về ký túc xá một chuyến, thay quần áo thường ngày, xách theo ba lô rồi xoay người rời đi. Trên đường đi, Cố Ỷ còn gọi điện cho Thang Kiệt, nhờ người quản lý này xin giúp cô một ngày nghỉ.
Phía Thang Kiệt dĩ nhiên là đồng ý ngay.
Vào những ngày mà Ủy ban sáng tạo quái đàm không tập hợp, nếu muốn một mẻ tóm gọn tất cả thì sẽ rất khó. Đi tìm từng người để truy bắt thì cực kỳ tốn thời gian. Hải Thị là một thành phố quá lớn, lại là đô thị quốc tế, người đông đất rộng, muốn gom hết đám người kia một lần chẳng khác gì chuyện viển vông. Nhưng nếu có thể khiến bọn họ tụ tập lại một chỗ, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều.
Và kế hoạch mà Cố Ỷ đang thực hiện bây giờ chính là như vậy.
Trước tiên, thông qua Lily để tìm ra người liên lạc cấp trên của cô ta, rồi lần theo tuyến trên, tiếp tục lần theo dây mà kéo, sớm muộn gì cũng tìm được kẻ có quyền triệu tập các thành viên khác.
Khi đang ngồi trên xe buýt, Cố Ỷ nhận được tin tức từ cảnh sát gửi tới về người trong bức họa mà cô vừa vẽ. Xem xong địa chỉ, cô lập tức đi thẳng tới đó. Địa chỉ mà Cố Ỷ từng lần ra trước đó vẫn còn khá mơ hồ, cô tuy đã đi đến những khu vực có liên quan, nhưng muốn xác định chính xác vẫn phải chờ cảnh sát hỗ trợ. Giờ đã biết cụ thể, việc xử lý đương nhiên trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Tiếp theo chỉ cần dùng lại đúng phương pháp cũ là có thể tiếp tục lần ra manh mối. Chỉ là càng đi lên tầng cao trong tổ chức, trở ngại cô gặp phải càng lớn. Những người ở cấp cao đều là tu sĩ, có nhiều thủ đoạn mà họ nắm rõ. Rất nhiều người tu đạo sẽ dùng hồn lực để ẩn giấu thông tin về bản thân, khi người khác muốn truy vết thì liền bị chặn lại. Dù Cố Ỷ thông minh lại có hồn lực dồi dào, nhưng cũng không thể vô địch thiên hạ, đến gần tầng cao nhất thì không lần ra được nữa.
Nhưng cô không làm được thì còn có Khương Tố Ngôn mà.
Cố Ỷ quay sang nũng nịu với Khương Tố Ngôn: "Vợ, giúp em với~"
Khương Tố Ngôn xưa nay chẳng bao giờ chịu nổi chiêu làm nũng này của Cố Ỷ, huống hồ chỉ cần nàng được thưởng hậu hĩnh thì việc gì cũng sẵn sàng làm. Bức tường vững chắc mà Cố Ỷ không phá nổi, đến tay Khương Tố Ngôn thì mỏng như giấy. Rất nhanh, Khương Tố Ngôn đã giúp Cố Ỷ tìm ra những người mà cô cần.
Hành vi truyền dạy pháp thuật cho quỷ như thế, nếu bị người trong giới tu đạo biết được thì Cố Ỷ chắc chắn sẽ bị nhắm vào. Nhưng cô cũng chẳng quan tâm. Dù sao chuyện cô là người Ngũ âm mà bị lộ ra cũng đã đủ khiến người ta công kích, thêm một lý do nữa thì đã sao chứ? Dù gì cũng bị nhắm rồi, thêm một tội nữa cũng chẳng xi nhê.
Khi Cố Ỷ lần tới được hội trưởng chi nhánh Hải Thị, đối phương rõ ràng rất bất ngờ. Giống như tình hình ở thành phố Lễ Phong, càng đến gần trung tâm quyền lực thì độ tuổi lại càng cao. Hội trưởng chi nhánh Hải Thị là một ông lão đã hơn bảy mươi tuổi. Nếu là bình thường, có lẽ Cố Ỷ còn phải lễ phép gọi một tiếng "ông ạ". Nhưng bây giờ nhìn thấy ông ta, cô chỉ muốn gọi một câu: "Lão già mắc dịch."
Cố Ỷ thật sự không hiểu nổi: "Ông già rồi mà còn làm mấy cái chuyện này để làm gì chứ?"
Cô ngồi trên ghế sofa trong phòng khách biệt thự của hội trưởng, vắt chân, lấy tay ngoáy ngoáy lỗ tai, cô là tò mò thực sự. Cô đã muốn hỏi câu này từ hồi ở thành phố Lễ Phong rồi, nhưng lúc đó tình hình cấp bách, không có tâm trạng để từ tốn hỏi han. Bây giờ thì khác, hai người họ có rất nhiều thời gian để ngồi xuống trò chuyện.
Tất nhiên, hội trưởng Hải Thị bên kia trưng ra bộ mặt chẳng hề muốn nói chuyện thêm với cô.
Vì đám quỷ dưới trướng ông ta vừa mới bị Khương Tố Ngôn ăn sạch sẽ. Phải công nhận, hội trưởng Hải Thị cũng có chút bản lĩnh, dưới tay ông ta có đến sáu ngôi nhà ma, mà mỗi nơi đều ngập sát khí, nhìn qua là biết toàn là những con quỷ do Ủy ban sáng tạo quái đàm tạo ra thành công.
Đối mặt với câu hỏi của Cố Ỷ, hội trưởng Hải Thị nhìn cô một cái, lại nhìn sang Khương Tố Ngôn, cuối cùng cũng ngồi xuống đối diện với hai người, mở lời:"Cô không hiểu đâu, càng già lại càng sợ chết."
Cố Ỷ nghiêng đầu nhìn ông ta. Rõ ràng bị mình bắt được, nhưng hội trưởng Hải Thị lại tỏ ra khá bình tĩnh. Cô không nhịn được bật cười: "Ông mới không hiểu ấy. Chẳng cần biết là già hay trẻ, chỉ cần là con người, thì ai mà chẳng sợ chết."
Lời Cố Ỷ nói khiến hội trưởng sững người, ông ngẩng đầu nhìn cô: "Cô nói đúng. Không liên quan đến tuổi tác, chỉ là khi đã già, mới phát hiện cái chết đang đến gần hơn bao giờ hết. Thực ra chúng tôi đều biết, sớm muộn gì cũng sẽ chết. Và chúng tôi còn rõ hơn người thường rằng, sau khi chết có thể biến thành quỷ, nhưng thành quỷ rồi thì vẫn sẽ hồn phi phách tán, chẳng còn đường để đầu thai."
Cố Ỷ hiểu. Nhưng ngay khoảnh khắc sau đó, hội trưởng Hải Thị lại dời ánh mắt khỏi cô, chuyển sang nhìn Khương Tố Ngôn. Ánh mắt ông ta chứa đựng điều gì đó mà Cố Ỷ không thể diễn tả thành lời, có phần phức tạp. Ông nhìn Khương Tố Ngôn thật lâu, mới thốt lên: "Nhưng... nếu biến thành quỷ rồi xuống âm phủ, chỉ cần không bị quỷ khác ăn mất, thì có thể sống mãi."
"?" Cố Ỷ cảm thấy có gì đó không ổn, không nhịn được trong lòng tự thốt lên một dấu hỏi.
Tên hội trưởng Hải Thị này có ý gì vậy? Muốn biến thành quỷ? Muốn sống lâu dài trong âm phủ?
Cố Ỷ nhìn kỹ ông ta, mới phát hiện, đúng là ông ta nghĩ như vậy thật. Trong mắt ông ta lúc nhìn Khương Tố Ngôn có cả sự ghen tị ao ước khôn cùng.
Cái kiểu ghen tị như đang nói: Thật tốt quá, cô ta có thể sống ngàn năm. Còn mình thì sắp chết rồi.
Tính nóng của Cố Ỷ kìm nén mãi mà vẫn không nhịn nổi, cô hỏi thẳng:"Ông đang ghen tị với Khương Tố Ngôn đấy à?"
"Cô ấy thì có gì không đáng ghen tị chứ? Cô ấy trở thành quỷ vương sống nghìn năm, thiên hạ này còn ai là đối thủ của cô ấy? Ai có thể làm gì cô ấy? Chỉ cần ở trong âm phủ, sẽ chẳng còn ai có thể làm gì được cô ấy. Cô ấy không những sống nghìn năm, mà còn có thể tiếp tục sống tiếp nghìn năm nữa, thậm chí là vạn năm."
Hội trưởng Hải Thị thở dài: "Ai mà chẳng muốn sống chứ?"
Cố Ỷ siết nắm tay lại rồi lại thả lỏng, sau đó lại siết chặt một lần nữa:"Ông gọi cái đó là 'sống' à?"
Trên thế gian này không ai hiểu rõ hơn Cố Ỷ, Khương Tố Ngôn đã chết rồi. Cơ thể nàng băng giá, không có chút hơi ấm nào, đôi mắt thì đen thẳm không ánh sáng, nàng ấy là một nữ quỷ. Vậy mà trước mặt tên hội trưởng này lại dùng từ "sống" để miêu tả Khương Tố Ngôn.
Nghe thấy lời của Cố Ỷ, hội trưởng Hải Thị lập tức kích động.
Xem xem, bản thân mình còn chưa kích động, vậy mà lão già dịch này đã phát điên trước rồi.
"Tôi nói sai sao?! Cô ấy chẳng phải vẫn đang sống đấy sao?! Chỉ là sống dưới một hình thái khác mà thôi! Những gì chúng tôi làm, tất cả đều là để phòng thân! Chỉ là hy vọng sau khi chết rồi biến thành quỷ, xuống âm phủ cũng không bị ăn thịt! Chúng tôi làm tất cả những việc này, là để bảo vệ chính mình! Chúng tôi sai ở chỗ nào?!"
Cố Ỷ nhìn lão già phát điên trước mặt, đợi ông ta phát tiết xong rồi mới lạnh lùng hỏi: "Ông từng đến âm phủ chưa?"
Hội trưởng sững người: "Tôi... âm phủ và dương gian khác gì nhau đâu? Chỉ là bên kia có rất nhiều âm khí, có thể lấy được hồn lực bất cứ lúc nào. Ngoài ra thì với tôi, một người già không mê mấy món điện tử, thì sống ở âm phủ với sống ở dương gian chẳng khác gì nhau."
"Vậy là chưa từng đến rồi." Cố Ỷ khẳng định.
Nghĩ cũng phải, âm phủ đâu phải nơi dễ vào như vậy. Vào rồi thì khó có đường quay về, bất cứ lúc nào cũng có thể chết quắp trong đó.
Huống chi âm phủ là nơi nào chứ, chỉ cần vào một lần, có ai muốn ở lại đâu? Ai thì không biết chứ riêng Cố Ỷ là không thích nổi, vầng trăng máu khổng lồ mang đến tuyệt vọng, bầu trời đen kịt không ánh sáng, khung cảnh tiêu điều đến mức khiến người ta phát điên. Ở lâu trong đó, con người sẽ dần đánh mất nhân tính, biến thành loại quỷ vật xấu xí.
"Chưa từng đến âm phủ mà lại khát vọng được sống bất tử trong âm phủ..." Cố Ỷ không nhịn được sờ mũi.
Cái "đáp án" này... nói sao nhỉ, khiến Cố Ỷ cảm thấy khó tin đến buồn cười.
Nếu thế giới này thật sự có luân hồi chuyển kiếp, thì những kẻ như thế này, có vì cái gọi là 'trường sinh bất tử' mà phạm phải biết bao tội ác nữa không?
Câu hỏi này, Cố Ỷ không muốn biết đáp án.