Bị Ép Kế Thừa Lão Bà

Chương 168: Cuộc sống thường ngày




Sau khi Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn quay trở lại tiệm vàng mã, cuộc sống của họ lại trở về với nhịp thường nhật, chỉ là trên giường của họ giờ đây có thêm một con cá mập bông siêu to khổng lồ.

 

Chiếc giường vốn đã không rộng rãi, bình thường phải nhét cả Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn, giờ lại thêm cả con cá mập bông khiến không gian trở nên chật chội. Cố Ỷ nhìn chằm chằm vào con cá mập đó mà bực mình, sớm biết vậy đã chẳng mua, hóa ra mang về là để giành chỗ ngủ với mình à?

 

Sau khi về nhà, Cố Ỷ nghỉ ngơi một ngày rồi ngoan ngoãn quay lại trường học. Việc Cố Ỷ thường xuyên xin nghỉ học đã không còn lạ gì với bạn cùng lớp, lần này chẳng ai hỏi cô đã đi đâu làm gì. Mà cũng may là không ai hỏi, chứ nếu có hỏi thì Cố Ỷ cũng chẳng biết phải giải thích thế nào, chẳng lẽ lại nói mình đi tham gia show tuyển chọn idol rồi bị loại cuốn gói về nhà?

 

Thế thì mất mặt chết mất.

 

Cố Ỷ chỉ còn biết cầu trời khấn Phật: mong là đám bạn cùng lớp này đừng có ai xem chương trình đó!

 

Mới đi học được mấy hôm thì Trương Gia Hào tìm đến, mang theo tiền thưởng công dân nhiệt tình, lần này được tận bốn vạn tệ! Cố Ỷ sốc thực sự, chưa từng nghĩ Trương Gia Hào sẽ đưa nhiều đến vậy.

 

Trương Gia Hào giải thích: "Hải Thị bên kia cũng có thưởng nữa, nhiệm vụ lần này là hợp tác chung nên cả hai bên đều có phần."

 

Anh ta vừa nói vừa liếc nhìn Khương Tố Ngôn đang ở bên kia khoe con cá mập bông với Tiểu Yêu, đột nhiên có linh cảm chẳng lành. Quả nhiên, Tiểu Yêu lon ton chạy lại nhìn Trương Gia Hào bằng ánh mắt long lanh: "Chú ơi, con cũng muốn cá mập bông!"

 

"...Được rồi." Trương Gia Hào nhìn sang Cố Ỷ, trong mắt có chút trách móc.

 

Cố Ỷ hừ lạnh một tiếng: Mua thú bông cho bé gái là trách nhiệm của người giám hộ! Nhìn tôi làm gì? Phải học hỏi tôi mới đúng.

 

Trương Gia Hào xoa đầu Tiểu Yêu, bảo con bé tiếp tục chơi, đợi đến khi Tiểu Yêu không chú ý nữa, anh mới bắt đầu nói chuyện chính: "Cô gái Lily bị bắt lần trước, bản án mấy ngày nay đã có rồi. Tuy là người nước ngoài, nhưng vì phạm pháp tại trong nước và hành vi cực kỳ nghiêm trọng, cuối cùng bị tuyên án tử hình."

 

"Không bị trục xuất về nước sao?"

 

Trương Gia Hào liếc cô một cái: "Nghe là biết không rành pháp luật rồi. Nước ta chính là như vậy, đã phạm tội thì đừng hòng trốn."

 

Cố Ỷ quả thực không rành, cô gãi gãi mũi. Vậy thì khả năng Lily kiếp sau đến tìm cô báo thù chắc cũng không còn. Dù sao cũng bị tuyên tử hình, chưa kịp chờ Cố Ỷ chết già thì cô ta đã tiêu đời rồi, như vậy là không thể luân hồi được. Cũng tốt, Lily và Lệ Nhân đã gây ra biết bao tội ác, nếu vẫn còn kiếp sau thì đúng là không công bằng với những người và linh hồn khác.

 

Nói xong chuyện của Lily, Trương Gia Hào kể sơ qua tình hình những người khác trong Ủy ban sáng tạo quái đàm bị bắt, rồi chuyển sang nói mấy chuyện linh tinh. Khi trời sẩm tối, anh dẫn Tiểu Yêu rời đi.

 

Tiểu Yêu vẫn không quên con cá mập bông của Khương Tố Ngôn, lúc ra về còn lải nhải: "Chú à, chú đã hứa với con rồi đó, tuyệt đối không được quên đâu! Nhất định phải mua cho con đó nha!"

 

"Được được, chú nhớ rồi mà."

 

Cố Ỷ nhìn theo bóng Trương Gia Hào và Tiểu Yêu khuất dần, mới sực nhớ ra đã lâu rồi chưa tìm Trần Tư Nam để giữ quan hệ.

 

Thằng nhóc đó vẫn còn nắm mấy pháp thuật cao cấp, phải duy trì quan hệ thân thiết mới mong lần sau mua được giá hời, chứ nếu để xa cách lâu, không còn giảm giá thì Cố Ỷ thật sự không kham nổi.

 

Đến thứ Bảy, Cố Ỷ xách một phần gà rán KFC đến đạo quán Thanh Sơn.

 

Người sư huynh ra mở cửa vừa thấy phần gà rán KFC trên tay Cố Ỷ thì lập tức chẳng muốn cho cô vào chút nào. Nhưng Cố Ỷ lại là bạn thân của sư đệ mình, không cho cô vào thì sư đệ thế nào cũng buồn. Sư huynh thở dài một tiếng, mắt vẫn dán chặt vào phần KFC, cuối cùng cũng đành mở cửa cho cô.

 

Cố Ỷ xách theo túi đồ đi thẳng đến phòng của Trần Tư Nam, cậu đang vùi đầu làm bài tập. Sắp đến kỳ thi cuối kỳ rồi, Trần Tư Nam cũng phải đối mặt với các bài kiểm tra, vì thế đang chăm chỉ làm bài vô cùng. Vừa thấy Cố Ỷ tới, cậu bé đã vui ra mặt, vội cất tập vở qua một bên rồi cùng cô chia nhau ăn phần KFC mang tới.

 

Niềm vui từ một chiếc đùi gà rán, đám sư huynh trong đạo quán không tài nào tưởng tượng nổi.

 

Vừa ăn đùi gà, Cố Ỷ vừa kể lại mấy chuyện đã xảy ra gần đây. Miệng Trần Tư Nam đầy dầu mỡ, đưa tay rút khăn giấy lau miệng xong mới mở lời: "Mấy lão sư bá, sư tổ của tôi cũng sợ chết lắm chứ, nhưng mà vì tôi, họ vẫn dám hy sinh không tiếc thân mình. Nếu một ngày nào đó tôi có thể giết được con quỷ đã sát hại họ để trả thù, thì dù có phải chết, tôi cũng cam lòng."

 

Cố Ỷ vừa gặm đùi gà vừa nhìn cậu bé nhỏ xíu lại nói ra những lời "liều mình vì nghĩa", không nhịn được mà giơ tay đầy dầu xoa xoa đầu Trần Tư Nam: "Liên quan gì đến nhóc chứ? Mấy người đó liều chết bảo vệ nhóc, chẳng lẽ là để nhìn nhóc cũng đi chết theo à?"

 

Sư bá sư tổ của cậu nhóc kia đúng là có bản lĩnh, sau khi bị quỷ sát hại cũng không bị nuốt mất hồn, mà còn để lại hồn lực hóa thành bài vị, tiếp tục phù hộ Trần Tư Nam. Những vị sư tổ như vậy, chắc chắn không muốn nhìn thấy cậu bé chết trẻ.

 

Trần Tư Nam gõ gõ lên mái tóc mình: "À đúng rồi, chị muốn xây dựng lại hệ thống luân hồi chuyển kiếp đầu thai à?"

 

Cố Ỷ gật gật đầu.

 

"Nhóc không cảm thấy một thế giới không có hệ thống luân hồi thì quá thiếu lãng mạn à?"

 

Một cậu nhóc như Trần Tư Nam thì biết cái quái gì về sự lãng mạn chứ. Nhưng cậu ta xé gói tương cà, chấm khoai tây chiên rồi nhai chóp chép, vẻ mặt như người từng trải, suy nghĩ một lúc mới chậm rãi nói: "Lúc nào chị xuống âm phủ nhớ báo tôi một tiếng, tôi sẽ cùng chị xây lại luân hồi."

 

Cố Ỷ sửng sốt: "Có phải nhóc đang giấu chị chuyện gì không đấy? Chị đi âm phủ xây hệ thống, có liên quan gì tới nhóc chứ?"

 

Trần Tư Nam gắp cả nắm khoai tây, chấm hết gần nửa gói tương cà.

 

"Tôi từng nói với chị rồi mà, mệnh cách của tôi đặc biệt cứng, chị muốn xây lại hệ thống luân hồi, thiếu tôi thì thật sự không được."

 

"Cứng cỡ nào cơ?" Cố Ỷ thực sự không tin có ai có mệnh cách còn "kỳ dị" hơn mình. Cô chưa từng nói rõ cho Trần Tư Nam biết mình mang mệnh gì, nhưng trong suốt quãng thời gian tiếp xúc, Cố Ỷ cảm giác cậu nhóc này chắc chắn đã đoán được. Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng Trần Tư Nam không ngốc. Trước đây khi cô còn rất để tâm đến chuyện người ngũ âm, nhưng sau đó lại đột nhiên không hỏi thêm gì nữa, nếu Trần Tư Nam không đoán ra thì mới là lạ.

 

Nghĩ đến chuyện lúc trước Trần Tư Nam từng hỏi cô có phải người ngũ âm không, thì cậu ta chắc chắn đã đoán ra cô chính là người đó.

 

Ngay từ đầu Trần Tư Nam đã đối xử tử tế với cô chính là vì mệnh cách đặc biệt, vì cảm thấy đồng cảm với người có vận mệnh tương tự. Đó là lý do vì sao cậu mới bằng lòng làm bạn với Cố Ỷ.

 

Giờ cậu nhóc mở lời như thế, ngược lại khiến Cố Ỷ tò mò, không biết mệnh cách của Trần Tư Nam là gì.

 

Trần Tư Nam nói luôn: "Chị là người ngũ âm, đúng không?"

 

"Uh huh, quả nhiên nhóc đoán ra rồi."

 

Trần Tư Nam mỉm cười, một bịch khoai tây chiên bị cậu ăn sạch bách, cậu vỗ vỗ hai tay để phủi vụn bánh và tương cà. Trong ánh mắt có chút đắc ý nho nhỏ: "Còn tôi, mệnh cứng đến phát sợ, tôi là người mang mệnh ngũ dương, nghĩa là sinh vào năm dương, tháng dương, ngày dương, giờ dương, lại còn là giới tính nam. Mệnh này á, thực ra không có gì đặc biệt, thời xưa thì gọi là mệnh đế vương, nhưng thật ra có rất nhiều mệnh cũng được xem là có tướng đế vương. Ví dụ như Tiểu Yêu có song đồng cũng là một loại. Ngoài ra, mệnh của tôi còn có một tác dụng đặc biệt — đó là điều hòa âm dương của dương gian."

 

Người ngũ âm điều hòa âm khí ở âm phủ, người ngũ dương điều hòa dương khí ở dương gian.

 

Ông trời đúng là một tên tính toán kỳ cựu.

 

"Thông thường, người ngũ âm và ngũ dương sẽ không xuất hiện cùng một thời điểm đâu, nên ban đầu tôi cũng không nghĩ chị là người ngũ âm, chỉ cảm thấy mệnh cách của chị âm một cách kỳ lạ thôi."

 

Cố Ỷ lập tức bắt được điểm mấu chốt trong câu nói dài của Trần Tư Nam, không xuất hiện cùng một thời điểm.

 

Cô cắn một miếng bánh cuộn thịt gà kiểu Bắc Kinh, nhai vài cái rồi nuốt xuống, lại uống thêm một ngụm Coca, lúc này mới hỏi Trần Tư Nam:"Nếu như xuất hiện cùng lúc thì sao?"

 

"Thì có nghĩa là dù là dương gian hay âm phủ, cả hai nơi đều sắp chịu không nổi nữa rồi."

 

Cố Ỷ lại cắn thêm một miếng bánh gà, nghĩ cũng đúng, ngũ âm và ngũ dương đều là mệnh cách được sinh ra để điều hòa âm dương của thế giới, nếu cả hai cùng lúc xuất hiện thì rõ ràng là báo hiệu sự cân bằng đang đứng bên bờ sụp đổ.

 

Cô nhanh chóng ăn sạch chiếc bánh cuộn gà, vo viên giấy gói rồi ném lên bàn.

 

"Người ngũ âm đó, có khả năng biết trước sẽ sinh ra vào lúc nào, ở nhà nào không?"

 

"Có mấy đạo sĩ giỏi bói toán chắc là biết được đấy."

 

"Vậy có thể đoán được chuyện xảy ra sau cả nghìn năm không?"

 

Khi Cố Ỷ hỏi đến câu này, Trần Tư Nam đang uống Coca. Trong cốc nước đá va vào nhau lách cách. Nghe xong câu hỏi, cậu bé thoáng sững người, rồi lắc đầu: "Tôi nghĩ là không thể. Nếu con người có thể tính được chuyện nghìn năm sau, thì hồn lực người đó quá khủng khiếp rồi."

 

Cả hai im lặng uống Coca một lúc, sau đó Cố Ỷ hỏi một vấn đề cuối cùng: "Cho chị hỏi thêm một chuyện, nhóc có biết đạo sĩ nào họ Hồ không?"

 

Trong ký ức của Khương Tố Ngôn từng xuất hiện một vị đạo trưởng họ Hồ. Cố Ỷ cũng nhớ là trước đó lão đạo sĩ kia từng nhắc đến "nhà họ Hồ". Cô luôn cảm thấy, cái nhà họ Hồ ấy tuyệt đối không đơn giản.

 

Trần Tư Nam nghe xong thì ngẫm nghĩ khá lâu mới gật đầu: "Tôi biết. Nhà họ Hồ, nhà đó khá giỏi về bói toán. Nhưng giờ đã không còn truyền nhân nữa rồi. Mấy cuốn pháp thuật của họ đều để lại chỗ tôi."

 

Trần Tư Nam hút vài ngụm Coca, chắc chắn trong ly đã hết nước mới chịu đặt ly xuống.

 

Cố Ỷ nghe cậu nói xong lại cúi đầu trầm ngâm thêm chút nữa. Lúc cô đang suy nghĩ, Trần Tư Nam đã ăn luôn phần bánh cuộn gà kiểu Mexico của mình.

 

Ngay khi cho vào miệng, cậu bé liền nhận ra, Cố Ỷ quả nhiên là đồ người lớn gian trá! Chị ta vậy mà ăn hết phần cuộn Bắc Kinh có nước sốt ngon ngọt, để lại cho cậu phần Mexico cay nồng!

 

Thật đáng giận! Làm gì có đứa trẻ nào có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của nước sốt ngọt!

 

Trần Tư Nam nhìn cô bằng ánh mắt đầy oán trách:"Chị! Lần sau mua thì phải mua hai cuộn Bắc Kinh chứ!"

 

"Có ăn là tốt rồi đấy! Chị còn chưa bao giờ bắt nhóc mời lại, cứ toàn mang đồ ăn vặt đến cho nhóc. Vậy mà ăn xong không biết cảm ơn, còn dám trách chị?!"

 

Cố Ỷ mắng cho một câu rồi uống nốt phần trà mà sư huynh của Trần Tư Nam pha cho, sau đó đứng dậy đeo ba lô lên: "Lần sau lại tới tìm nhóc chơi nhé!"

 

Cô vẫy tay chào Trần Tư Nam rồi dẫn vợ mình về nhà.

 

Trên đường về, để dỗ dành người vợ không được ăn KFC của mình, Cố Ỷ bị ép chi ra 66 tệ mua hộp kem Mao Đài mà cô đã hứa mua từ lâu.

 

Khương Tố Ngôn ngồi thu lu ở nhà, cầm chiếc bát nhỏ của mình xúc từng muỗng kem Mao Đài, ăn rất nghiêm túc. Cố Ỷ không nhịn được bèn ghé lại hỏi:"Ngon không?"

 

Thứ đã cúng cho Khương Tố Ngôn thì cô không thể ăn được nữa, nhưng mất 66 tệ mua về, không hỏi lấy một câu thì đúng là tiếc hùi hụi.

 

Khương Tố Ngôn nghiêng đầu nghĩ một lúc, rồi thản nhiên cho cô đáp án: "Dở ẹc."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 149.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 6 tháng