Bị Ép Kế Thừa Lão Bà

Chương 171: Bình luận trực tiếp trên màn hình




Cố Ỷ người này khỏe như một con nghé con, uống thuốc ngủ một đêm là hôm sau khỏe lại liền, chỉ còn hơi ho, lúc đi học thì đành phải đeo khẩu trang.

 

Trong trường học, các tiết học hầu như đã kết thúc, chỉ còn chờ thi xong là có thể về nhà. Cố Ỷ quyết định kỳ nghỉ đông này sẽ đưa Khương Tố Ngôn về nhà cũ của mình ở vài hôm. Tuy nhà chẳng còn ai, nhưng để trống mãi cũng không phải cách.

 

Học kỳ này, Cố Ỷ đăng ký hơi nhiều môn, chỉ có thể dựa vào thành tích cuối kỳ để kéo hơi tàn, mấy ngày nay học hành chẳng khác gì liều mạng, chỉ thiếu mỗi chuyện treo tóc lên xà nhà, dùng dùi đâm vào đùi cho tỉnh táo thôi. Khương Tố Ngôn thấy vậy cũng đau lòng, không nỡ giày vò Cố Ỷ nhiều.

 

Cô học hành nghiêm túc, thi cử xong xuôi, thu xếp đám bạn bè ở thành phố Lễ Phong xong thì đưa Khương Tố Ngôn về quê.

 

Trên đường về, Cố Ỷ cũng nghĩ lại, lúc đầu mình thi vào trường ở thành phố Lễ Phong là theo ý kiến của ba cô. Khi chọn trường, ba cô do dự rất lâu, cuối cùng vẫn nói: "Trường ở Lễ Phong cũng tốt." Lúc đó Cố Ỷ không hiểu, giờ nghĩ lại mới thấy, có lẽ ba sợ cô đến Lễ Phong sẽ rơi vào vận mệnh đã được tổ tiên an bài. Nhưng cô lại không thể không đến.

 

Trước đó không lâu, lão đạo sĩ từng xem cho cô, nói rằng phong ấn của cô làm rất tốt, nhưng gần đây hơi lỏng lẻo. Tuy Khương Tố Ngôn có thể bảo vệ cô, nhưng không ai biết phong ấn sẽ phá vỡ lúc nào. Cố Ỷ hiểu rõ trong lòng, ngày phong ấn tan vỡ cũng là ngày cô cận kề cái chết. Nhưng Cố Ỷ là người có tâm lý tốt, nghĩ bụng: chết thì chết thôi. Trước khi chết, về nhà thăm một chút, rồi đi núi tuyết Ngọc Long tìm ba mẹ mình, vậy là đủ.

 

Lão đạo nghe cô nói vậy, vuốt râu, cảm thán: "Cô cũng nhìn thoáng thật."

 

"Không nhìn thoáng thì làm được gì?" Cố Ỷ cười cười, nhìn ông một lúc rồi vẫn không nhịn được, hỏi: "Ông họ Hồ đúng không?"

 

Lão đạo sững người: "Cô biết rồi à?"

 

"Rõ rành rành luôn, ông vừa tới tiệm vàng mã nhà tôi đã bói một quẻ, đoán bừa cũng đoán ra ông họ Hồ."

 

Lão đạo không nói gì, Cố Ỷ phẩy tay: "Yên tâm đi, vợ tôi chắc chắn sẽ không làm gì ông đâu. Ân oán bao nhiêu năm về trước rồi, cũng chẳng liên quan gì đến ông, chỉ cần bây giờ ông đừng gây chuyện là được."

 

Cố Ỷ đoán lão đạo cũng sẽ không gây chuyện, ông ấy đã trốn đi mấy chục năm nay, nếu muốn làm gì thì đã làm từ lâu rồi. Bây giờ nhà họ Hồ đã tuyệt hậu, chỉ còn mình ông là độc đinh, lão đạo cũng không có con cái kế thừa, hiển nhiên là cũng không định truyền lại bản lĩnh nhà họ Hồ nữa.

 

Thế cũng tốt, đúng như cô mong muốn, bản lĩnh nhà họ Cố đến đời cô là dừng lại, không truyền nữa.

 

Cố Ỷ mang theo vợ mình và hành lý, trở về khu dân cư nhà cô. Khu này không lớn, lại là khu cũ, ông bảo vệ ở cổng có thể kể vanh vách từng hộ dân.

 

Thấy Cố Ỷ quay về, ông không nhịn được gọi mấy tiếng, chưa nói đã đỏ mắt. Ban đầu định nói gì đó, đến cuối lại chỉ thành: "Về là tốt rồi, về là tốt rồi." Cố Ỷ mỉm cười với ông, ông thấy cô gái đứng bên cạnh Cố Ỷ, còn hỏi thêm: "Bạn cháu hả? Một mình mãi cũng cô đơn, có người bên cạnh cũng tốt."

 

Cố Ỷ cũng nghĩ như vậy.

 

Cô đưa Khương Tố Ngôn về nhà, vì là khu cũ nên không có thang máy, nhà họ ở tầng sáu trên cùng, chỉ thêm một tầng nữa là phải lắp thang rồi. Cố Ỷ đã quen leo tầng nhà mình, nhưng trước đây mỗi lần về, nếu có hành lý cồng kềnh thế này thì đều do ba cô xách. Lần này chỉ còn biết tự thân vận động. Cố Ỷ kéo vali lên đến cửa, lục tìm chìa khóa nhà đã lâu không dùng trong ba lô, "cách" một tiếng, cửa chống trộm mở ra, cô lại mở tiếp cửa bên trong, rồi dẫn Khương Tố Ngôn vào.

 

Trong nhà không còn hơi người, sàn nhà phủ một lớp bụi mỏng, Cố Ỷ dẫn Khương Tố Ngôn vào phòng mình, lật chăn ra bảo nàng ngồi lên giường.

 

"Để em dọn dẹp phòng một chút."

 

Khương Tố Ngôn gật đầu, mở to mắt nhìn căn phòng này, đây là nơi Cố Ỷ đã lớn lên từ bé.

 

Cố Ỷ dọn dẹp ngoài cửa, còn Khương Tố Ngôn ở trong phòng nhìn những dấu vết sinh hoạt của cô. Trên bàn học có một cuốn sổ lưu bút, hồi tốt nghiệp cấp ba ai cũng viết, cô cũng góp vui viết theo. Nhìn sổ lưu bút là biết Cố Ỷ rất được lòng bạn bè, toàn là những lời chúc phúc. Lật đến trang cuối còn có ảnh tốt nghiệp lớp họ. Khương Tố Ngôn chẳng cần nhìn tên bên dưới cũng lập tức nhận ra bóng dáng Cố Ỷ trong đám đông chỉ bằng một ánh mắt.

 

Cố Ỷ quét dọn bên ngoài một lúc, khi quay vào thì thấy Khương Tố Ngôn đang xem ảnh tốt nghiệp của mình, cô hơi ngại ngùng: "Lúc đó em trông quê lắm."

 

Cô chỉ vào mình trong bức ảnh tốt nghiệp, Cố Ỷ lúc ấy buộc tóc đuôi ngựa cao, mặc đồng phục học sinh nghiêm chỉnh, tuy trông có phần quê mùa nhưng lại khó che giấu được ánh hào quang của cô.

 

"Quê... nhưng trông cũng ổn mà."

 

Khương Tố Ngôn đặt ảnh tốt nghiệp xuống, hỏi cô ảnh lúc học tiểu học và trung học cơ sở ở đâu. Cố Ỷ dẫn cô vào thư phòng, lục trong giá sách ra những tấm ảnh tốt nghiệp cũ. Cô chỉ vào ảnh hỏi: "Chị có nhận ra ai là em không?"

 

Với Khương Tố Ngôn thì chuyện này chẳng khó chút nào. Trong khi Cố Ỷ phải tìm một lúc, thì Khương Tố Ngôn đã chỉ ra ngay đâu là Cố Ỷ.

 

Không chỉ nhận ra Cố Ỷ, nàng còn ngẩng đầu nhìn cô, hơi hé nụ cười, cái dáng vẻ hơi kiêu ngầm đó như đang nói: Ta lại không nhận ra được nàng chắc?

 

Dáng vẻ nhỏ nhắn ấy khiến Cố Ỷ không nhịn được mà ôm chầm lấy Khương Tố Ngôn, cười rồi cúi đầu hôn lên má nàng: "Vợ em đúng là giỏi ghê luôn!" Cô cười vui vẻ, còn Khương Tố Ngôn thì lại hơi xấu hổ. Đợi Cố Ỷ cười xong, hai người nhìn nhau một cái, Khương Tố Ngôn liền rúc vào lòng Cố Ỷ.

 

Hai người hôn nhau một cái, Cố Ỷ liền bế bổng Khương Tố Ngôn lên. Cô bế nàng về phòng mình, tuy chưa dọn dẹp gì nhiều nhưng chăn đệm đều sạch sẽ. Lúc này mà không tranh thủ lăn giường thì đúng là nên xin lỗi chính mình.

 

Chờ mây mưa tan đi, đến tối, hai người vẫn nằm cạnh nhau trong chăn, ôm điện thoại cùng xem show tuyển chọn idol mà họ từng tham gia. Phải đợi một thời gian dài thì chương trình đó mới phát sóng. Không chần chừ gì, hai người tua nhanh tìm đoạn mình xuất hiện. Thời lượng lên hình của họ không nhiều, dù gì cũng bị loại sớm, nhưng đến khi chương trình cắt cảnh quay từ vòng sơ tuyển đến phần của họ, thì bình luận trực tiếp trên màn hình vẫn đổ rầm rầm vì nhan sắc của cả hai.

 

Cố Ỷ lúc này cũng được thấy hình ảnh của Khương Tố Ngôn ở vòng sơ tuyển.

 

Phiên nhược kinh hồng uyển nhược du long, thật sự có thể dùng câu đó để hình dung Khương Tố Ngôn khi nhảy múa. Nàng mặc một bộ đồ cổ trang, nhẹ nhàng uyển chuyển phô bày dáng vẻ của mình trong phòng sơ tuyển.

 

*Thơ trong bài Lạc Thần Phú của Tào Thực. Múa như kinh hồng (chim nhạn vụt qua), bước uyển chuyển như rồng bay.

 

Y như Cố Ỷ đoán, khắp màn hình đều là những dòng như: "Đây là vợ tôi", "Đãi ngộ bậc đế vương", "Điệu múa này chỉ nên có ở thiên giới", "Mẹ ơi ra đây mà xem tiên nữ múa"...

 

Cô biết mà! Biết ngay cái đám fan này thể nào cũng tranh vợ với mình. Nhưng nhìn xem, Khương Tố Ngôn còn đang rúc bên cạnh cô đây này, người khác đâu có được đãi ngộ thế này đâu! Nghĩ vậy trong lòng cũng bớt ghen một chút. Đến lúc Khương Tố Ngôn hết phần, người tiếp theo chính là Cố Ỷ. Màn đạn lập tức thay đổi, từ cảnh tranh vợ sôi nổi bỗng chốc biến thành "haha haha" ngập tràn.

 

Phong cách chuyển biến đột ngột.

 

Cố Ỷ tức ghê, sao đến lượt cô lại biến thành hội cười "hahaha" rồi? Chẳng lẽ cô không xứng với danh xưng "vợ tôi" sao?

 

Cố Ỷ khó khăn lắm mới tìm được một dòng đạn khác biệt trong biển "haha", cô bấm tạm dừng để đọc kỹ, kết quả dòng đó viết: "Không hiểu sao lại cảm giác được vẻ đẹp dù thiếu não như này."

 

Trời ạ, hình tượng của cô bắt đầu sụp đổ từ đoạn này sao?!

 

"..."

 

Khương Tố Ngôn đưa tay xoa xoa đầu Cố Ỷ: "Phu quân đừng giận, là bọn họ không có mắt, không thấy được vẻ đẹp của nàng thôi."

 

Có vợ ở bên an ủi, Cố Ỷ mới thấy dễ chịu hơn nhiều. Cô nhấn tiếp vào màn hình, chương trình lại tiếp tục phát. Sau khi Cố Ỷ cùng các thầy cô ở vòng sơ tuyển biểu diễn một đoạn tấu hài, thì đến màn cô đơn ca bài Tôi và tổ quốc tôi. Vì là đoạn sơ tuyển nên chương trình chỉ cắt đúng một câu phát lên. Cũng dễ hiểu, đó chắc là câu mà Cố Ỷ hát hay nhất, được tổ biên tập giữ lại.

 

Sau khi hát xong, Cố Ỷ lập tức bấm tăng tốc phát lại, chỉ khi đến cảnh của vợ mình thì mới chậm lại để từ từ xem. Khương Tố Ngôn thật sự rất xinh đẹp trên màn ảnh, để không bị người ta phát hiện điều gì bất thường, nàng đã dùng rất nhiều hồn lực. Khương Tố Ngôn hoàn toàn không tiếc hồn lực của mình, điều đó khiến nàng trong ống kính trông chẳng khác gì một người sống. Nếu không biết trước Khương Tố Ngôn là một con quỷ, có lẽ Cố Ỷ cũng sẽ không nghi ngờ gì.

 

Sau đoạn chia nhóm quen thuộc, là cảnh các thí sinh luyện tập trong phòng vũ đạo. Nhóm của Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn không được lên hình nhiều lắm, Cố Ỷ dễ dàng nhận ra máy quay chủ yếu tập trung vào ai, cũng từ đó đoán được cuối cùng ai sẽ được ra mắt. Điều khiến Cố Ỷ không ngờ là tất cả các cảnh quay của Lily đều bị hậu kỳ thay thế bằng một nữ idol từng nổi tiếng khác. Trong đoạn bình luận trực tiếp hiện trên màn hình, vẫn có người hỏi "Lily đâu rồi?", nhưng chỉ lèo tèo một hai người, chẳng tạo được làn sóng gì.

 

Cố Ỷ nhìn Khương Tố Ngôn trong màn hình chăm chú luyện tập, thật sự không ngờ lại có một ngày có thể nhìn thấy vợ từ góc độ thế này. Khương Tố Ngôn thì hơi ngượng, vì trong chương trình nàng ăn mặc có hơi hở hang. Cố Ỷ bật cười: "Lúc trước chị mặc đồ biểu diễn cũng mặc qua rồi mà, giờ thấy mình mặc đồ thể thao lại ngại?"

 

"Y phục này tuy không hở nhiều, nhưng bó sát quá, đường cong cơ thể lộ hết rồi."

 

"Lộ thì lộ, rất đẹp mà."

 

Cố Ỷ ghé sát lại, tai kề tai với Khương Tố Ngôn. Cảnh Khương Tố Ngôn nhảy múa trong bộ đồ thể thao trông rất đẹp, cảm giác trên màn ảnh khác với đời thực, nhưng kiểu gì cũng khiến Cố Ỷ rung động. Khương Tố Ngôn đẩy nhẹ Cố Ỷ một cái: "Xem cho đàng hoàng đi!"

 

Cố Ỷ xem nghiêm túc lắm, chỉ là khi chương trình phát đến màn biểu diễn tổng hợp đầu tiên trong phòng vũ đạo, Cố Ỷ lại muốn giả chết. Cô nhảy thật sự rất tệ, nếu lúc đó có cái hố nào để chui vào thì chắc chắn cô sẽ không ngần ngại.

 

Còn Khương Tố Ngôn thì lại xem rất say sưa, hoàn toàn không phát hiện Cố Ỷ bên cạnh đã rơi vào trạng thái "chết vì xấu hổ".

 

Cố Ỷ đưa tay che mắt Khương Tố Ngôn: "Đừng xem nữa, em nhảy xấu lắm."

 

Khương Tố Ngôn kéo tay Cố Ỷ xuống, dùng môi khẽ hôn vào lòng bàn tay cô: "Ai nói thế, rất đẹp mà."

 

May là Cố Ỷ đã chỉnh độ trong suốt của bình luận rất thấp, nếu không thì bây giờ trên màn hình chắc toàn là bình luận mà không nhìn thấy gì hết. Tầm mắt vừa thoáng nhìn qua chỉ thấy một loạt: "Vợ! Vợ tôi đấy!"

 

Lời tác giả:

 

Cố Ỷ: Tôi biết ngay mà, mấy người đó kiểu gì cũng tranh giành vợ với tôi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 149.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 6 tháng