Hai người họ cũng chẳng xem hết chương trình, chỉ cần xem xong đoạn có mình tham gia là bắt đầu quấn lấy nhau. Từ lúc Khương Tố Ngôn nhẹ nhàng hôn vào lòng bàn tay của mình, Cố Ỷ đã cảm thấy hơi ngứa, cô liền đặt tay lên mặt Khương Tố Ngôn, véo véo má nàng, Khương Tố Ngôn cũng liền sáp lại, cắn một miếng vào má Cố Ỷ.
Những động tác nhỏ như vậy rất dễ nhóm lên ngọn lửa nhiệt tình. Khi Cố Ỷ lấy lại tinh thần, thì đã ôm lấy Khương Tố Ngôn hôn tới tấp.
Rõ ràng trước khi xem chương trình vừa lăn giường một lần rồi, vậy mà chỉ với mấy động tác nhỏ này, cuối cùng Cố Ỷ vẫn kéo Khương Tố Ngôn làm thêm lần nữa.
Lần này xong xuôi, Cố Ỷ nói gì cũng không chịu thêm lần nữa.
Tối đến, Cố Ỷ mở ứng dụng đặt đồ ăn, định bù năng lượng cho cái bụng đang réo ầm ĩ. Nhà cô ở tầng sáu, shipper không chịu leo thang bộ, nên cô đã ghi chú sẵn: "Tới nơi thì gọi điện, để đồ ở cầu thang là được." Đợi đến khi shipper gọi điện thì cũng đã hơn một tiếng, nghe Cố Ỷ nói đặt dưới nhà là được, cậu shipper thở phào nhẹ nhõm.
Cúp máy xong, Cố Ỷ bắt đầu làm nũng với Khương Tố Ngôn: "Vợ, đi lấy đồ ăn giúp em nha~"
Cô rất hiếm khi làm nũng, nên lúc này giọng điệu mềm mại, còn cọ cọ làm nũng khiến Khương Tố Ngôn không thể từ chối. Khương Tố Ngôn là A Phiêu nên di chuyển rất nhanh, lúc Cố Ỷ mới vừa quay người, Khương Tố Ngôn đã lấy xong đồ ăn, đặt lên bàn rồi.
*A Phiêu: Phiêu = bay, cách gọi đùa của TQ gọi hồn ma, ma biết bay nên gọi bằng A Phiêu cho thân mật.
Cố Ỷ nghỉ một chút, từ trong chăn chui ra thay quần áo, bật điều hoà ở mức cao, ngồi trước bàn học trong phòng và bắt đầu ăn bữa tối muộn mà chỉ có thể tính là ăn khuya.
"Lúc lấy đồ ăn có ai nhìn thấy chị không đấy?" Vừa ăn, Cố Ỷ vừa hỏi. Lúc này Khương Tố Ngôn đang cầm điện thoại của cô, xem lại chương trình lúc chiều. Nghe thấy Cố Ỷ hỏi, nàng gật đầu: "Ta cố ý tránh người rồi, chắc chắn không ai thấy."
Cố Ỷ lúc này mới yên tâm ăn cơm.
Ăn tối xong, Cố Ỷ đi tắm. Đợi sấy khô tóc xong mới leo lên giường ngủ. Về đến nhà, cô ngủ li bì đến tận giữa trưa mới tỉnh. Lúc mơ màng tỉnh dậy, Khương Tố Ngôn đã giúp cô lấy đồ ăn xong rồi. Cố Ỷ vội vàng bật dậy đi rửa mặt, sau đó ngồi trong phòng khách ăn cơm.
Cô mở tivi, chiếu chương trình từ điện thoại lên màn hình cho Khương Tố Ngôn xem.
Khương Tố Ngôn nghiêm túc xem đi xem lại cái show dù chỉ mới có một tập, cuối cùng cũng đổi sang xem "Hậu cung Hoàn Hoàn truyện". Khương Tố Ngôn thật sự rất thích bộ phim này. Nàng nhìn chằm chằm vào màn hình, khẽ mím môi rồi hỏi: "Bên chỗ chúng ta không thể đặt cái tivi sao?"
Lại thêm món đồ lớn tiền nữa!
Cố Ỷ có chút do dự, nhưng nghĩ lại thì bây giờ tivi cũng rẻ, cô cũng không nghĩ nhiều, gật đầu: "Được chứ, nhưng chỗ tụi mình nhỏ lắm, lúc mang về chị phải bảo vệ TV cẩn thận đó."
Chỉ cần có tivi là tốt rồi, Khương Tố Ngôn liền ngoan ngoãn gật đầu lia lịa.
Hai người họ lướt mạng khá lâu, cuối cùng Cố Ỷ chọn một chiếc tivi giá ba nghìn tệ. Tuy hơi rẻ nhưng chức năng cần có thì đều đủ cả, đúng là thiết bị gia dụng bây giờ có tỷ lệ hiệu năng cao thật.
Cơm nước xong xuôi, Cố Ỷ gom rác đã thay hôm qua và mấy hộp đựng đồ ăn hai ngày nay lại, rồi cùng Khương Tố Ngôn ra ngoài. Đưa Khương Tố Ngôn về nhà mà cứ suốt ngày ru rú ở trong nhà thì đâu có được, ít ra cũng phải nàng đi dạo mấy vòng, để nàng biết quê mình trông như thế nào. Cố Ỷ mất ba ngày để dẫn Khương Tố Ngôn đi hết các điểm tham quan nổi tiếng ở quê nhà.
Không đi thì không biết, đi một vòng mà giật mình: ma quỷ ở quê nhà Cố Ỷ thật sự rất ít.
Có thể là vì trước đây, ba mẹ cô đã dọn dẹp sạch sẽ hết rồi.
Ở nhà được một thời gian, Cố Ỷ dự định gặp lại mấy người bạn cấp ba, rồi sau Tết sẽ quay lại thành phố Lễ Phong.
Sắp Tết rồi, ai cũng đã về quê cả. Trước khi Cố Ỷ về nhà, cô đã nhận được lời mời họp lớp từ một người bạn cấp ba. Có lẽ là do gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, Cố Ỷ cũng thấy có chút hoài niệm bạn bè thời xưa, nên đồng ý luôn không chút do dự.
Đến ngày họp lớp, Cố Ỷ cũng không ăn diện gì đặc biệt, vẫn như thường ngày, khoác đại một cái áo bông dày rồi chuẩn bị đi. Khương Tố Ngôn theo sát bên cạnh, Cố Ỷ cảm thấy trang phục của Khương Tố Ngôn thật sự không hợp hoàn cảnh, bèn lôi ra từ trong tủ một cái áo phao, khoác vào cho nàng.
Khương Tố Ngôn hơi ngẩn người: "Phu quân, ta không lạnh."
"Không lạnh cũng phải mặc, nhìn chị mặc vậy là em thấy lạnh rồi." Cố Ỷ "xoẹt" một cái kéo khóa áo lên, bọc Khương Tố Ngôn kín như bưng, rồi lại đội mũ áo phao cho nàng, cuối cùng còn quấn thêm khăn choàng. Sau khi bọc kín xong, Cố Ỷ mới nắm tay Khương Tố Ngôn, cùng nhau đi đến chỗ ăn uống.
Trời lạnh như vậy, mọi người đều là học sinh nghèo, chẳng ai dư dả gì, người đến được cũng không nhiều, chỉ chín mười người, cuối cùng chọn một quán lẩu, tìm một phòng riêng ngồi quây quần bên nhau.
Cố Ỷ không mấy thích ăn lẩu, mùa đông mà ăn xong thì người toàn mùi, về nhà lại phải tắm rửa. Nhưng đối với đa số người thì ăn lẩu là lựa chọn không tồi, Cố Ỷ cũng thuận theo mọi người, không nói gì phản đối. Cô đến không sớm không muộn, lúc tới đã có năm người ngồi rồi, cộng thêm Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn thì chỗ ngồi bắt đầu hơi chật.
Trước một người không phải bạn học như Khương Tố Ngôn, mấy người khác đều có vẻ hơi gò bó. Cố Ỷ nói một câu: "Đừng để ý đến cô ấy, cô ấy không ăn đâu, đang giảm cân mà."
Lúc này mọi người mới thoải mái hơn một chút.
Cố Ỷ lúc này mới hiểu, họ không phải không thích Khương Tố Ngôn, mà là không muốn chia thêm tiền cho một người nữa. Dù sao cũng là Cố Ỷ dẫn đến, mà đòi cô trả thêm thì ngại, không đòi thì cũng khó xử. Nhưng đến khi Khương Tố Ngôn tháo khăn choàng và mũ ra, có hai nam sinh mắt liền sáng rỡ, con gái xinh đẹp ở đâu cũng được yêu thích cả.
Hai nam sinh đó còn nhiệt tình rót nước cho Khương Tố Ngôn, tiếc là cô không uống lấy một ngụm, ngược lại lại đưa đồ uống sang cho Cố Ỷ. Cố Ỷ cũng chẳng do dự gì, tình cảm thắm thiết uống một hơi cạn sạch một ly Sprite.
Không chỉ Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn từng xem chương trình tuyển chọn đó, mà một bạn nữ cũng đã xem rồi. Cô ấy còn rất tò mò về mối quan hệ giữa Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn, dù sao tuổi của Cố Ỷ mọi người đều biết rõ, đâu có giống như trên chương trình nói.
Cố Ỷ ôm Khương Tố Ngôn vào lòng, cười hỏi bạn học: "Cậu cảm thấy bọn mình trông giống mối quan hệ gì?"
Bạn nữ nhấp một ngụm nước, ánh mắt lướt qua hai người họ, nghe câu hỏi liền nở nụ cười: "Giống như một cặp 'bé liên' vậy."
*Bé liên = lesbian, nói lái. Từ gốc đoạn này là so với quýt, quýt cũng là tiếng lóng trên mạng chỉ bách hợp bên TQ, để gần gũi dễ hiểu nên mình thay bằng ngôn ngữ mạng VN.
Cố Ỷ cười: "Cậu đoán đúng rồi, chính là bé liên đó."
Khương Tố Ngôn thật ra không nghĩ Cố Ỷ sẽ thừa nhận quan hệ của hai người họ. Từ trước đến nay Cố Ỷ rất sĩ diện, hơn nữa việc công khai chuyện này chẳng mang lại lợi ích gì cho cô, ngược lại còn có thể ảnh hưởng đến các mối quan hệ xã hội hiện tại. Ấy vậy mà ở quê nhà, Cố Ỷ lại thẳng thắn thừa nhận mối quan hệ giữa mình và Khương Tố Ngôn.
Khương Tố Ngôn có chút vui mừng, nhưng trên mặt lại không hề biểu lộ. Thế nhưng Cố Ỷ hiểu nàng mà, chẳng cần nhìn, chỉ cần liếc qua cũng biết, ngay cả từng sợi tóc của nàng cũng đang vui vẻ reo hò rồi.
Cố Ỷ cầm ly thuỷ tinh cụng ly với bạn nữ, cô bạn cười khúc khích rồi quay đầu nói với hai nam sinh vừa nãy còn tỏ ra nhiệt tình với Khương Tố Ngôn: "Đừng có mà làm loạn nữa, đúng là chẳng có mắt nhìn gì cả, người ta là hoa đã có chủ rồi."
Mấy cậu con trai tầm tuổi này, một khi biết rõ là không có hy vọng thì cũng sẽ không dây dưa. Dù có thấy tiếc nuối một chút, họ vẫn nâng ly lên, lấy nước ngọt thay rượu, chúc hai người hạnh phúc.
"Vậy hai cậu phải hạnh phúc nha, thời buổi này bách hợp cũng được lắm chứ. Chỉ riêng về nhan sắc thôi thì đúng là quá xứng rồi."
"Mình cũng thấy vậy." Cố Ỷ chẳng giữ chút sĩ diện nào, nhận luôn một cách rất thẳng thắn. Cô và vợ mình chính là thiên hạ đệ nhất xứng đôi!
Đã nhìn quá nhiều trò đấu đá người lừa ta gạt giữa người trưởng thành, đã từng nếm trải những mưu tính đen tối của mấy lão già dịch, thế nên cái sự đơn thuần, thật lòng của đám bạn cấp ba trước mặt lại khiến người ta cảm thấy vô cùng đáng yêu. Khi họ chúc phúc cho Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn, từng lời từng chữ đều rất chân thành. Cố Ỷ nâng ly thuỷ tinh lên, cùng họ cụng ly uống hết ly này đến ly khác. Nồi lẩu nóng hổi bốc khói nghi ngút, thật hiếm có cơ hội được ăn lẩu cùng người sống, nên Cố Ỷ ăn cũng khá vui vẻ.
Kết thúc bữa ăn, mọi người chia tiền thân ai nấy trả rồi ai về nhà nấy.
Cố Ỷ lại quấn Khương Tố Ngôn như một chú gấu lông xù, bảo đảm không để cơn gió nào len lỏi được vào. Sau đó mới nắm tay nàng rời khỏi nhà hàng. Hai người cứ chậm rãi nấn ná, thành ra là người ra sau cùng, những người khác đã về hết rồi. Phía sau là nhà hàng lẩu tràn ngập tiếng cười và náo nhiệt, còn bên ngoài lại là con đường lạnh lẽo và thưa thớt người qua lại.
Cố Ỷ kéo Khương Tố Ngôn bước xuống đường, còn chưa đi được mấy bước thì những bông tuyết đầu mùa đã lác đác rơi từ trên trời xuống.
Cố Ỷ không nhịn được bật cười, cô hà một hơi, làn hơi ấm nhanh chóng tan biến trong không khí. Cô kéo Khương Tố Ngôn chạy mấy bước, rồi quay đầu lại nhìn nàng, cười ngây ngô: "Đây là lần đầu tiên em và chị cùng nhau ngắm tuyết đấy."
Những bông tuyết trắng muốt rơi xuống, có một bông rơi đúng lên lông mi của Cố Ỷ, cô chớp mắt, bông tuyết liền tan biến. Khương Tố Ngôn cũng không nhịn được, cong môi mỉm cười: "Ừm."
Khương Tố Ngôn thực sự rất yêu rất yêu Cố Ỷ, bất kể lúc nào, ở đâu, đều có thể cùng cô ấy làm trò ngốc nghếch thế này. Cố Ỷ buông tay Khương Tố Ngôn ra, xoay một vòng giữa đường phố, đưa tay ra đón những bông tuyết đang rơi từ bầu trời.
Vừa làm trò, cô vừa hỏi Khương Tố Ngôn: "Hồi nãy lúc tuyết rơi lên mi em, trông em có phải rất xinh không?"
Có người cứ thích tự luyến như vậy đấy, nhưng Khương Tố Ngôn vẫn gật đầu. Đó là cảnh đẹp chỉ mình nàng được nhìn thấy, là khoảnh khắc nàng muốn cất giấu vào nơi sâu nhất trong tim, không nói với ai cả.
Cố Ỷ còn muốn thử lại lần nữa, xem tuyết có rơi đúng vào lông mi mình không, nhưng tiếc là điều đó đâu phải muốn là được. Cô xoay vòng thêm một lúc trên đường, rồi thôi, quay lại nắm tay Khương Tố Ngôn, cùng đi về nhà.
"Được rồi, về nhà thôi, bên ngoài lạnh quá."
Quán lẩu nơi họp lớp không cách nhà Cố Ỷ quá xa, đúng lúc trời đổ tuyết, Cố Ỷ quyết định đi bộ về. Từ trước tới nay cô đã chẳng sợ đi đêm, giờ có thêm Khương Tố Ngôn bên cạnh thì lại càng không sợ. Khương Tố Ngôn mang lại cho cô cảm giác an toàn tuyệt đối, chỉ cần có Khương Tố Ngôn bên cạnh, dù là người hay quỷ cũng không làm gì được cô.
Khương Tố Ngôn bị Cố Ỷ quấn thành một chú gấu bông. Nàng là nữ quỷ, vốn không cảm nhận được cái lạnh, nhưng trong chiếc áo phao của Cố Ỷ, Khương Tố Ngôn lại cảm nhận được một chút ấm áp. Nhớ lại cảnh trên bàn ăn lúc nãy, khi Cố Ỷ không hề giấu giếm mà công khai mối quan hệ của hai người, một luồng hơi ấm cứ thế lan toả từ tận sâu trong lòng nàng.
Trời đông giá rét là thế, vậy mà họ vẫn sẵn sàng cùng nhau đi bộ từng bước về nhà. Con đường này rất dài, ánh đèn đường lại mờ nhạt, nhưng chỉ cần có nhau bên cạnh, không chỉ không thấy lạnh, không thấy sợ, mà trái lại, trong lòng còn ngập tràn sức mạnh.
Với Khương Tố Ngôn là như vậy. Với Cố Ỷ, cũng là như vậy.