Bị Ép Kế Thừa Lão Bà

Chương 197: Nóng nảy




Chương 197: Nóng nảy

 

Cô bị treo lơ lửng trên một cái cây.

 

Cảm giác này thật kỳ lạ, giống như lần trước ở vùng ngoại ô, khi Khương Tố Ngôn treo ngược con nhện quỷ và quạ lên cây vậy. Giờ thì đến lượt cô bị treo trên một cái cây.

 

Thực ra trước đó Khương Tố Ngôn đã thử rồi, không tài nào cắt đứt được thứ đang quấn lấy Cố Ỷ. Bây giờ nhìn kỹ mới phát hiện, hóa ra là dây leo. Tuy không thể cắt đứt, nhưng Khương Tố Ngôn có thể kéo Cố Ỷ lên, để cô từ bị treo ngược chuyển thành ngồi vững trên cành cây.

 

Đợi đến khi Cố Ỷ an toàn ngồi yên trên cành, Khương Tố Ngôn mới lau đi mồ hôi không tồn tại trên trán, thở phào một hơi, thu hồi hết hồn lực đang phát ra bên ngoài, không rò rỉ chút nào.

 

Hiện tại an toàn rồi, Cố Ỷ có thể quan sát kỹ cái cây này. Cái cây này cách mặt đất rất xa, tuy cô ước lượng không quá chính xác, nhưng cảm giác ít nhất cũng phải cao hai, ba trăm mét, đặt giữa đồng bằng thì chẳng khác gì một ngọn núi cao. Nhìn kỹ hơn, Cố Ỷ còn phát hiện cái cây này trụi lủi đến đáng sợ, không hề có lá, cành cũng không bao nhiêu. Nếu không phải hình dáng giống một cái cây, thì trông chẳng khác nào một cột đá trồi ra vài mảnh đá nhọn.

 

Khi Cố Ỷ còn đang cảm khái cái cây trụi lủi này sao mà xấu thế, thì Khương Tố Ngôn khều khều cô. Cố Ỷ quay đầu, ánh mắt như hỏi: "Sao vậy?" Khương Tố Ngôn giơ tay chỉ lên trời. Cố Ỷ ngước mắt nhìn theo, lập tức buột miệng: "Má ơi!"

 

Ngẩng đầu nhìn lên, cô phát hiện vầng trăng máu trên bầu trời kia sao mà gần quá, cành cây trụi lủi vươn ra vô số nhánh, như đang vươn đến mặt trăng máu, như thể cố gắng vươn lên cao.

 

Ánh sáng rợn người của trăng máu chiếu lên cành cây, cũng phủ lên cả người Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn. Cố Ỷ cảm thán một lúc, rồi quyết định rời khỏi cái cây này. Dù không biết cái cây trụi lủi này lôi mình tới đây làm gì, nhưng mấy thứ ở âm phủ xưa nay chưa bao giờ mang lại cảm giác tốt lành cho cô. Bản năng mách bảo cô nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt.

 

Cô lấy móc an toàn từ trong ba lô ra, ra hiệu cho Khương Tố Ngôn lại gần. Đợi Cố Ỷ tháo ba lô xuống, Khương Tố Ngôn đeo lên lưng rồi nằm úp lên người Cố Ỷ. Cố Ỷ dùng dây đeo ba lô buộc chặt hai người lại, giống như lúc leo Thông Thiên Tháp trước đây. Cố Ỷ gắn móc an toàn vào dây leo, xác nhận đường đi của nó, tay đeo găng nắm chặt dây, móc cũng gắn chắc vào dây leo. Sau đó, cô trượt theo dây leo mà tụt xuống dưới.

 

Dây leo này đúng là đủ dai đủ chắc, để hai người trượt xuống cũng chẳng hề hấn gì. Cố Ỷ nhanh chóng trượt từ cành cây này sang cành cây khác, cứ thế mà tiếp tục, chẳng bao lâu đã xuống đến gốc cây. Đứng dưới gốc nhìn ngược lên, mới thấy cái cây này to lớn khủng khiếp đến mức nào. Đi một vòng quanh gốc thôi, cô cảm giác phải mất nguyên một ngày.

 

Khi đứng vững trên đất, Cố Ỷ mới sực nhận ra, họ đã đến tận đỉnh của Thông Thiên Tháp, mà cái cây này chính là cái cây mọc trên đỉnh tháp.

 

Cố Ỷ vỗ vỗ thân cây, nắm tay Khương Tố Ngôn định rời đi tìm ba mẹ mình. Cái bảng điều khiển mà ba mẹ cô nhắc đến chắc chắn không nằm ở nơi cao thế này, với thể trạng hiện giờ của ba mẹ cô thì không thể leo lên đây được. Cố Ỷ hiểu rõ tình hình của họ, cũng biết chắc khi phát hiện mình đột nhiên biến mất, họ sẽ rất lo.

 

Cô vừa dẫn Khương Tố Ngôn bước ra ngoài được mấy bước, thì đám dây leo kia "vèo" một tiếng lại lao tới chộp lấy cô. Nếu không nhờ Khương Tố Ngôn nhanh chóng ôm chặt cô lại, thì Cố Ỷ cảm thấy lần này mình chết chắc. Cái cây trụi lủi này dùng sức mạnh khủng khiếp như vậy, làm cô có cảm giác mình là kẻ thù không đội trời chung của nó, không thì sao nó lại ra tay mạnh đến thế?

 

Dây leo kéo Cố Ỷ trở về gần thân cây rồi mới buông ra, như thể chỉ cần cô ngoan ngoãn ở gần thân cây thì sẽ không gây sự nữa.

 

Cố Ỷ ngẫm nghĩ một lúc, cho rằng đây lại là trò của cái hệ thống ngốc nghếch kia. Trước đây khi trò chuyện với Cố Thanh, Cố Ỷ đã biết cái hệ thống do thiên địa dựng nên này rất có thể chỉ là một cái thứ trí tuệ nhân tạo bị thiểu năng. Cái cây này biết đâu cũng là một phần của hệ thống âm phủ, mà đã là hệ thống thì ngốc cũng không lạ.

 

Mục đích hiện tại của nó chính là giữ cô, một "mật mã sống" ở lại cạnh thân cây, không cho chạy.

 

Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn nhìn nhau, đều cảm thấy cái cây này có vấn đề lớn, biết đâu có liên quan đến chuyện của người ngũ âm. Cố Ỷ thử truyền một ít hồn lực vào thân cây, kết quả là hồn lực bị hút sạch, còn cái cây thì chẳng có chút phản ứng nào.

 

Cô nghĩ có lẽ mình đưa ít quá, nên gia tăng lượng hồn lực truyền vào, nhưng kết quả vẫn y chang, chẳng có tí phản hồi nào. Cố Ỷ bắt đầu thấy bực, cô tiếp tục nạp hồn lực cho cái cây trụi lủi đó, mà nó thì cứ như cái hố không đáy, chỉ biết hút, không có lấy một phản ứng nào.

 

Không phải nói người ngũ âm bẩm sinh có hồn lực nhiều đến mức kinh khủng sao? Giờ cô đã sắp truyền hết một nửa hồn lực của mình rồi, vậy mà cái cây trụi lủi này vẫn chẳng hề do dự, cứ thế mà điên cuồng hấp thụ, chuyện này có hợp lý không chứ? Cố Ỷ rút tay về, không cho nó ăn nữa.

 

Cô đã loại trừ được một đáp án sai lầm, chắc chắn không phải kéo mình đến để hút hồn lực.

 

Cố Ỷ đã truyền cho cái cây trụi lủi một lượng lớn hồn lực, giờ hơi kiệt sức, liền ngồi bệt xuống đất tựa vào thân cây. Cô cúi đầu nhìn mặt đất gồ ghề trọc lóc, chợt phát hiện mặt đất ở đây được lát bằng những phiến đá vuông. Cô đưa tay vỗ vỗ những viên đá, thật sự không hiểu nổi nơi này dùng để làm gì. Khương Tố Ngôn thì vẫn có thể rời đi, Cố Ỷ muốn bảo nàng đi tìm ba mẹ mình, nói rằng cô vẫn ổn, nhưng Khương Tố Ngôn lại từ chối.

 

"Chỗ này kỳ quái như vậy, ta sợ nếu rời khỏi nàng, nàng sẽ gặp chuyện."

 

Những lời Khương Tố Ngôn nói rất có lý, Cố Ỷ chỉ có thể thở dài: "Toàn là mấy chuyện quái quỷ gì đâu."

 

Cô dựa vào thân cây to lớn, ngẩng đầu nhìn lên trời, nhưng trăng máu trên cao đã bị các nhánh cây che khuất, nhìn không rõ nữa. Khương Tố Ngôn cũng không đứng nữa, ngồi xuống cạnh cô. Cố Ỷ ngây người một lúc lâu, rồi đột nhiên nói: "Có khi nào phải đợi em biến thành quỷ rồi mới làm được gì đó với cái cây này không?"

 

Ý nghĩ đó không phải hoàn toàn vô cớ. Chủ yếu là vì cái cây trụi lủi này từ đầu đã có vẻ muốn giết cô, hai lần suýt nữa đã chém cô làm đôi. Cố Ỷ còn thấy lạnh cả người, đưa tay sờ eo mình, xác nhận thân thể vẫn còn nguyên vẹn mới dám thở phào.

 

Thế nhưng câu vừa thốt ra liền bị Khương Tố Ngôn lấy tay bịt miệng lại: "Không cho phép nói bậy."

 

Cố Ỷ lại thở dài. Từ khi đến âm phủ, cô thường xuyên thở dài. Cô luôn có cảm giác mọi chuyện đều do số mệnh an bài, con người chẳng thể làm chủ được gì. Càng tiến gần đến sự thật, cô càng cảm thấy như vậy. Bởi vì hệ thống của thiên địa vốn là thứ tự vận hành ngốc nghếch, coi con người như một phần khởi động của bộ máy. Dù là Cố Ỷ hay Khương Tố Ngôn, trong mắt nó đều giống nhau. Một linh kiện hỏng thì thay bằng cái mới, còn Cố Ỷ chính là chiếc chìa khóa mới.

 

Vấn đề là, bản thân chiếc chìa khóa này còn không biết mình dùng để mở cái gì.

 

Cố Ỷ buồn bã một lúc, rồi cảm thấy không thể ngồi chờ chết được. Cô là người có lý tưởng lớn, còn muốn làm Diêm Vương cơ mà, sao có thể dừng lại ở đây? Cô đứng dậy, kéo Khương Tố Ngôn đứng lên theo: "Chúng ta tìm tiếp đi. Em không tin, chỗ này nhất định có cơ quan gì đó."

 

Dứt lời, cô đi trước bắt đầu vòng quanh thân cây tìm kiếm. Vừa đi, cô vừa lấy tay gõ lên thân cây. Đi một lúc lâu, đến mức bụng Cố Ỷ bắt đầu réo vì đói. Mà hiện tại trên người cô chẳng còn gì để ăn, chỉ còn cái bình nước mang theo. Đồ ăn thì quá nặng nên lúc trước gửi ở chỗ Cố Thanh rồi, giờ cô chỉ có trang bị và bình nước bên mình.

 

Cô mở bình uống mấy ngụm nước, rồi tiếp tục đi.

 

Nếu ba mẹ không tìm thấy cô, thì dù không bị cái cây trụi lủi này giết, cuối cùng chắc cũng chết đói chết khát. Cố Ỷ bắt đầu rơi vào trạng thái lo lắng vì thiếu nước và thức ăn, bước đi cũng nhanh hơn. Nhưng chưa đi được bao xa, cô đã bị Khương Tố Ngôn kéo lại. Khương Tố Ngôn dễ dàng nhận ra sự nôn nóng trong lòng cô, bảo cô dừng lại nghỉ một chút.

 

Nhưng Cố Ỷ lại không chịu. Với cô, một khi dừng lại thì sẽ không thể tiếp tục bước tiếp được nữa.

 

Khương Tố Ngôn nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng máu trên trời, rồi ép Cố Ỷ phải nghỉ ngơi. Nàng trói Cố Ỷ lại thật chặt, cho dù cái cây bên cạnh vẫn đang hấp thụ hồn lực của mình nhưng Khương Tố Ngôn cũng không tiếc chút nào, bởi chỉ có như vậy mới khiến Cố Ỷ yên ổn.

 

Bị Khương Tố Ngôn trói chặt, Cố Ỷ bắt đầu vùng vẫy, cả người ngày càng trở nên bực bội, nóng nảy. Khương Tố Ngôn hết cách, đành trực tiếp khiến cô ngất đi. Cố Ỷ nằm trong lòng Khương Tố Ngôn, lúc này lại cực kỳ ngoan ngoãn, không còn chút phản kháng nào.

 

Khương Tố Ngôn cứ thế ôm lấy Cố Ỷ, chuyển cô đến một chỗ ít bị ánh sáng của trăng máu chiếu rọi, rồi cùng cô tựa vào thân cây ngồi xuống.

 

Trăng máu quả thật không phải thứ gì may mắn. Khương Tố Ngôn ngẩng đầu nhìn vầng trăng đỏ trên bầu trời, rồi giơ tay lên, dùng tay áo che bớt ánh sáng chiếu xuống người Cố Ỷ.

 

Những nơi có âm khí nặng thường như vậy, rất dễ khiến con người bộc lộ mặt tối trong nội tâm, để rồi hành xử theo hướng tiêu cực. Khương Tố Ngôn đã quá quen với tình trạng này ở dương gian, thậm chí đôi khi còn có thể chủ động dẫn dắt đối phương, khiến họ trong lúc đầu óc không tỉnh táo sẽ tự khai ra những chuyện xấu từng làm. Nhưng Cố Ỷ lại miễn nhiễm với ảnh hưởng đó, bởi giữa họ có một khế ước đã hoàn thành được một nửa.

 

Thế nhưng ở âm phủ thì khác. Ở các tầng thấp còn đỡ, ánh sáng của trăng máu phải xuyên qua một khoảng cách rất xa mới chiếu đến được. Nhưng giờ họ đang ở tận đỉnh Thông Thiên Tháp, gần trăng máu đến mức như trong gang tấc, dưới sự ảnh hưởng trực tiếp đó, tính khí của Cố Ỷ dần trở nên cáu kỉnh, dễ nảy sinh những suy nghĩ tiêu cực, hoàn toàn là điều dễ hiểu.

 

Hiện tại Cố Ỷ đã ngất đi, gương mặt vốn còn u ám bực bội giờ lại trở nên đáng yêu hơn nhiều. Khương Tố Ngôn đưa tay vén mái tóc dính vào má cô, cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ lên trán.

 

Cố Ỷ thật sự rất yêu cô, Khương Tố Ngôn có thể cảm nhận điều này một cách rõ ràng.

 

Từ khi đến gần cái cây này, trong đầu Cố Ỷ toàn là những ý nghĩ tiêu cực, khi truyền hồn lực cho cái cây thì gần như bị cuốn theo, truyền đi đến hơn một nửa hồn lực; khi ngồi dưới đất thì lại nảy sinh những suy nghĩ tồi tệ, thậm chí còn nghĩ đến chuyện để mình chết đi; khi rơi vào nguy cơ thiếu nước và đồ ăn, cả người cô càng trở nên cáu gắt, không nói không rằng mà cứ thế lao đi, quên mất cả việc phải giữ nhịp bước đều đặn trong hành trình dài, tốc độ mỗi lúc một nhanh hơn.

 

Cô lúc nào cũng như ở ranh giới bùng nổ, nhưng dù trong lòng có nôn nóng hay khó chịu đến đâu, chưa từng một lần đưa mắt cầu cứu Khương Tố Ngôn, cũng không làm nũng, không làm điều gì xấu cả.

 

Một Cố Ỷ như vậy, sao Khương Tố Ngôn có thể không đau lòng cho được?

 

Lời tác giả:

 

Yêu nhau thật tốt biết bao, hihi~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 149.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 6 tháng