Chương 198: Tự chui đầu vào rọ
Khi Cố Ỷ tỉnh lại, đầu óc vẫn còn hơi mơ màng, cô phát hiện mình đang ngủ trong lòng Khương Tố Ngôn, có hơi ngại ngùng, Cố Ỷ ngồi dậy, sau khi nhận ra trạng thái trước đó của mình kỳ quặc đến mức nào, trên mặt cô cũng mang theo chút thẹn thùng.
Khương Tố Ngôn thì không để tâm lắm, chỉ nhẹ giọng hỏi: "Bình tĩnh lại chưa?"
Cố Ỷ gật đầu: "Ừm, làm chị lo rồi."
Trả lời bằng giọng nhẹ nhàng xong, Cố Ỷ đứng dậy khỏi mặt đất, vươn vai một cái.
Cô chống tay lên hông đứng trước thân cây, so với lúc trước thì đầu óc đã tỉnh táo hơn nhiều, cô nhanh chóng làm rõ việc cần làm hiện tại: "Trước tiên, phải nghĩ cách liên lạc với ba mẹ em, nói với họ là em không sao; nhưng hiện tại xem ra hơi khó, vì ở gần cái cây này hồn lực không truyền ra ngoài được, chứ đừng nói gì liên lạc; vậy nên việc quan trọng nhất bây giờ là rời khỏi cái cây này."
Cố Ỷ bắt đầu thử nghĩ cách rời khỏi cái cây, trước hết là phải xác định mình có thể rời xa cây được bao xa. Lúc trước, cô đi về phía trước vài bước thì bị cái cây kéo trở lại, điều đó có nghĩa là không phải cô không thể rời khỏi cái cây một bước nào cả.
Sau khi xác nhận được điều đó, Cố Ỷ dẫn Khương Tố Ngôn bắt đầu thử thăm dò một cách cẩn trọng.
Để xác định khoảng cách có thể rời khỏi cây, Cố Ỷ áp dụng cách bước đi nối gót chân trái lên mũi chân phải, từng bước đi chậm rãi về phía trước. Chân Cố Ỷ cỡ 38, dài 24 cm, cô cẩn thận đếm bước, kết luận cuối cùng là mình chỉ có thể rời cây khoảng năm mét.
Một khi vượt quá năm mét, những dây leo kia sẽ lao tới bắt cô với tốc độ cực nhanh. Đám dây leo đó trượt xuống từ những nhánh cây phía trên, nhưng khi vươn ra bắt người thì mỗi sợi đều nhanh khủng khiếp, kéo cô trở lại bên thân cây rồi lại rút về.
Cố Ỷ thử qua lại với đám dây leo vài lần, đến khi cảm thấy thắt lưng mình sắp không chịu nổi mới chịu dừng việc tự chuốc khổ. Cô kéo áo lên cho Khương Tố Ngôn xem, vùng bụng trắng trẻo mềm mại đã bị siết thành một vết đỏ đậm.
Xác nhận bằng ánh mắt, cái cây trụi lủi này đúng là muốn lấy mạng cô thật.
Cố Ỷ xoa cằm suy nghĩ rất lâu, rồi nảy ra ý tưởng khác. Cô bảo Khương Tố Ngôn leo lên trên để quan sát động tĩnh của dây leo khi cô bị kéo lại, nhưng Khương Tố Ngôn lại không muốn rời xa Cố Ỷ, nàng cũng biết dây leo gây ra mối đe dọa lớn với Cố Ỷ, không phải thứ một mình Cố Ỷ có thể chống đỡ được. Nhưng Cố Ỷ cãi lý: "Vợ à, trên bụng em chỉ có một vết siết đỏ, chứng tỏ mấy dây leo này lần nào cũng siết vào cùng một chỗ, em sẽ chuẩn bị phòng hộ từ trước, có thể bảo vệ bản thân mà."
Ngay trước mặt Khương Tố Ngôn, Cố Ỷ lấy áo khoác dày và chăn từ trong balo ra, tập trung bảo vệ khu vực từng bị siết.
Khương Tố Ngôn xoay quanh kiểm tra Cố Ỷ một lượt, cuối cùng mới miễn cưỡng đồng ý.
Khương Tố Ngôn kháng cự lại việc cái cây trụi lủi hút hồn lực của mình, cắn răng bay lên cành cây phía trên, rồi ra hiệu với Cố Ỷ rằng nàng đã ổn.
May mà có ánh sáng của trăng máu nên có thể thấy được động tác, nếu không thì đúng là phiền phức. Trước đó khi bị dây leo kéo từ Thông Thiên Tháp qua đây, lúc đầu Cố Ỷ vẫn còn cầm đèn pin, nhưng dây leo ra tay quá bất ngờ, cô chưa kịp chuẩn bị gì, trong khoảnh khắc bị kéo đi, đèn pin trong tay cũng bị văng ra. Cô cảm thấy đèn pin không bay quá xa, chắc ba mẹ cô vẫn có thể tìm thấy và dùng lại được.
Sau khi thấy tín hiệu từ Khương Tố Ngôn, Cố Ỷ không do dự nữa, lập tức bước ra ngoài. Đi đến chỗ cách cây năm mét, quả nhiên dây leo lại lao đến. Vì đã chuẩn bị tâm lý từ trước, khi dây leo tới Cố Ỷ theo phản xạ che gáy lại. Ngay sau đó, một lực cực mạnh quăng cô ngược về phía thân cây.
Không có Khương Tố Ngôn đỡ cho mình, cô chỉ có thể bị quăng thẳng trở lại. May là cô đã ôm đầu, nếu không với lực mạnh như thế, bị đập vào thân cây chắc cô đã chấn động não rồi.
Ngoài việc thắt lưng đau dữ dội, cả người Cố Ỷ đều đau muốn chết, đặc biệt là phần lưng, cô cảm thấy hôm nay cái lưng mình thật đúng là xui tận mạng. Lúc trước bị kéo lê trên đất, bị thương cũng là lưng; bây giờ bị quăng lên thân cây, vẫn là lưng lãnh đòn. Nhưng không chỉ có lưng khó chịu, mà giờ cô cảm thấy cả người đều đau.
Nhưng có một tin tốt là: cô vẫn còn sống.
Khương Tố Ngôn thấy Cố Ỷ bị quăng mạnh vào thân cây thì lập tức túm lấy dây leo trượt xuống, nhanh chóng chạy đến bên cạnh cô, quỳ ngồi xuống đầy lo lắng: "Phu quân, nàng không sao chứ?"
Cố Ỷ chậm rãi hít vào một hơi, cố gắng nở một nụ cười: "Chưa chết được đâu."
Lúc này Khương Tố Ngôn mới thở phào nhẹ nhõm.
Cố Ỷ nghỉ ngơi một lúc mới lấy lại tinh thần, cô hỏi Khương Tố Ngôn: "Vừa rồi chị có phát hiện gì không?"
Thật ra đúng là có chút phát hiện, Khương Tố Ngôn gật đầu, sắp xếp lại suy nghĩ rồi mới chậm rãi nói: "Vì ta đứng trên cao nên mới nhìn rõ được. Khi những dây leo vươn ra, thật ra không phải chỉ có một sợi, mà là rất nhiều sợi đồng thời vươn ra từ các hướng khác nhau. Chúng không đi theo đường thẳng mà vòng vèo quanh co, mãi đến khi phát hiện ra nàng ở phía dưới thì mới bất ngờ lao đến lôi phu quân trở về."
Những gì Khương Tố Ngôn nói cũng phù hợp với thiết lập của cái hệ thống ngốc nghếch kia, cái cây trụi lủi này đâu có mắt, sao mà nhìn phát là trúng được.
Nó giống như một cây cỏ bắt ruồi vậy, chỉ có điều phạm vi tìm kiếm rộng hơn nhiều, hơn nữa chỉ cần có dao động hồn lực gần đó là sẽ vươn dây leo đến...
Sau khi nói xong, Khương Tố Ngôn ngừng lại một chút rồi tiếp tục: "Sau khi lên trên, ta mới phát hiện trên mặt đất ở đây có những viên đá lát có hoa văn, nhìn từ trên cao xuống thì giống như đang miêu tả một nhóm người đang hướng về thân cây quỳ lạy vậy."
Cố Ỷ sững người, lờ mờ như đã hiểu được gì đó. Cái cây trụi lủi này nhất định có gì đó kỳ lạ, cô nói với Khương Tố Ngôn: "Chị còn nhớ lúc trước em nói em nghe thấy tiếng sột soạt không?"
"Nhớ chứ, nhưng lúc đó ta không nghe thấy."
Cố Ỷ vỗ nhẹ vào thân cây sau lưng: "Có khi cái thứ này thật sự có liên quan đến em. Thứ em cảm nhận được, biết đâu chính là hồn lực của nó."
Cố Ỷ đứng dậy, ngửa mặt nhìn lên trời, nhìn cây đại thụ cao ngất chọc trời, cùng với vầng trăng đỏ như máu bị nó che khuất một phần, trong đầu cô bất chợt nảy ra một ý tưởng mới.
Đi ra ngoài thì không được, dây leo thì ngay cả Khương Tố Ngôn cũng không cắt đứt nổi, cô thì không biết đào đất, càng không thể đi xuống dưới.
Vậy thì bây giờ, chỉ còn một con đường duy nhất.
"Hay là... chúng ta leo lên trên đi?" Cố Ỷ rất muốn leo lên đến tận ngọn cây, xem thử phía trên là cảnh tượng gì. Dù sao cũng ra ngoài không được, nãy giờ quanh quẩn phía dưới cũng chỉ thấy một cái cây chẳng có gì đặc biệt.
Khương Tố Ngôn dĩ nhiên sẽ không phản đối, lập tức gật đầu đồng ý. Nhưng nàng không muốn để Cố Ỷ cõng mình, dù gì ma quỷ cũng không biết mệt, nàng tự leo lên là được. Tuy Khương Tố Ngôn nhẹ, nhưng để Cố Ỷ cõng thì cũng không phải hoàn toàn không có trọng lượng. Nàng còn đề nghị mình đeo ba lô hộ, nhưng bị Cố Ỷ từ chối.
"Có cái ba lô đệm sau lưng, lỡ rơi xuống còn đỡ được một chút." Cố Ỷ nói như chẳng có gì, nhưng thật ra bàn tay đang siết chặt lấy dây leo đã hoàn toàn tố cáo sự bồn chồn và căng thẳng trong lòng cô. Bất ngờ đối diện với tình huống này, nói không sợ là nói dối. Hai tay chân cô đã bắt đầu toát mồ hôi lạnh, nếu không mang găng tay thì e rằng cô còn chẳng giữ nổi dây leo.
Cố Ỷ bám lấy dây leo mà trèo lên, cả người đau ê ẩm, đến đoạn sau hoàn toàn là dựa vào ý chí mà gắng gượng. Càng đến gần trăng máu, những cảm xúc tiêu cực trong lòng Cố Ỷ càng dâng trào. Bây giờ cô thực sự rất muốn mặc kệ tất cả, cứ thế rơi xuống mà chết cho xong. Nhưng mỗi khi ý nghĩ đó lóe lên, Khương Tố Ngôn lại xuất hiện bên cạnh cô, nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay cô.
Cố Ỷ lúc này mới có thể đè nén những cảm xúc tiêu cực trong lòng, hít sâu một hơi, tiếp tục trèo lên.
Thông Thiên Tháp không phải quá khó leo, cái cây trụi lủi trước mặt cũng không tính là quá khó leo, bởi vì trên thân chúng đều có những dây leo uốn lượn hướng lên trên, cho phép người ta bám vào đó để trèo. Thậm chí mấy dây leo đó còn có thể móc khóa an toàn, xét về mức độ an toàn thì còn cao hơn cả leo núi ngoài trời.
Cố Ỷ nghỉ giữa chừng hai lần, bản thân cô cũng không rõ mình đã trèo bao lâu rồi, chiếc đồng hồ đeo hông đã rơi mất từ lúc bị dây leo kéo đi. Trải qua một phen khổ sở, cuối cùng cô cũng leo đến được ngọn cây, rồi ngã rạp xuống đất không buồn nhúc nhích.
Khương Tố Ngôn phải kéo cô dậy, y như cách Cố Thanh từng làm với Lâm Man Thư, đỡ Cố Ỷ đi một đoạn rồi mới để cô nghỉ tiếp.
Cố Ỷ nằm bẹp dưới đất, chẳng còn chút sức lực nào, th* d*c từng ngụm. Nhưng nơi này quá cao, không khí đã trở nên loãng, cô hít thở thật sâu mà cũng chẳng vào được bao nhiêu không khí mới.
Lúc Cố Ỷ nghỉ ngơi, Khương Tố Ngôn thong thả đi quanh ngọn cây quan sát. So với phần thân cây phía dưới, mặt phẳng trên ngọn cây nhỏ hơn nhiều, lại chẳng có vật gì che chắn, chỉ cần liếc mắt là nhìn thấy tận mép ngoài. Những cành cây quanh đó vươn dài ra phía ngoài, còn ngước đầu lên là thấy vầng trăng tròn đỏ rực như máu, treo thấp đến mức như thể chỉ cần đưa tay là chạm tới. Ở chính giữa ngọn cây, có một kiến trúc nhô cao rất dễ thấy.
Đã lên được đây rồi, thì nhất định phải đến xem thử.
Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn đều nghĩ vậy. Khi Cố Ỷ nghỉ ngơi đủ, cô được Khương Tố Ngôn đỡ đứng dậy. Không khí ở đây vốn đã loãng, bản thân cô lại vừa trèo lên cực khổ, trước đó còn bị thương, giờ có thể dựa vào Khương Tố Ngôn mà đi lại được đã là rất tốt rồi.
Hai người lại tiếp tục đi thêm một đoạn khá dài, mới đến được chỗ kiến trúc nhô cao ở trung tâm ngọn cây.
Vừa đến gần nhìn kỹ, cả người lẫn ma đều sững sờ — rõ ràng đó là một tế đàn.
Tế đàn rất lớn, xung quanh có một vòng rãnh nước hình tròn, bên trong còn có nước đang chảy. Khác với dòng nước đục ngầu mà Cố Ỷ từng thấy ở Âm Gian, nước trong rãnh này lại vô cùng sạch sẽ, trong vắt như suối nguồn.
Ở chính giữa rãnh là một tế đàn bằng đá hình tròn, xung quanh có những cột đá được xếp chồng lên nhau, bên trên còn treo các loại vải đủ màu sắc. Tổng thể mà nói, tế đàn này có nét tương tự với cái mà họ từng thấy bên chỗ Vương Ngọc Minh, nhưng to lớn hơn nhiều, kiểu dáng cổ xưa hơn, và không dán bùa chú.
Tế đàn xuất hiện ở đây, hiển nhiên là mang ý nghĩa rất quan trọng, và khoảnh khắc đó Cố Ỷ đã cảm thấy có điềm chẳng lành. Cô định kéo Khương Tố Ngôn bỏ đi, nhưng tế đàn không để họ rời khỏi, chẳng biết từ lúc nào, đám dây leo đã lặng lẽ bò tới theo sau, và ngay khoảnh khắc Cố Ỷ lui lại, chúng lập tức siết chặt lấy cô rồi kéo cô lên tế đàn.
Dây leo kéo đến quá nhiều, đến cả Khương Tố Ngôn cũng không thể ngăn cản nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Ỷ bị đưa đi.
Lúc trước Cố Ỷ còn nói mình chẳng biết cái "chìa khóa" này phải c*m v** đâu, giờ thì hay rồi, hiểu thì cũng hiểu ra rồi, nhưng kết quả vẫn là tự mình dâng đến tận cửa.