Bông Liễu Bay Theo Gió - Tuyến Tính Đại Tạ

Chương 53: Chương 53




Hạ Dương Ba và Tử Văn hẹn nhau tại một nhà hàng Nhật Bản, Tử Văn gọi lên rất nhiều món, Hạ Dương Ba không hề có hứng thú ăn uống, chỉ gọi lên mấy chai rượu trắng.

“Luật sư Hạ… xảy ra chuyện gì rồi hả?” Thấy Hạ Dương Ba không nói tiếng nào, cũng không ăn gì, chỉ rót hết ly rượu này đến ly rượu khác vào trong miệng, Tử Văn không nhịn được cau mày hỏi.

Hạ Dương Ba ngẩn người, ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt dần dần mất đi tiêu điểm của cậu: “Xảy ra chuyện rồi…” Anh cứ như đang máy móc trả lời lại câu hỏi của Tử Văn, lại giống như đang nói ra điều gì đó với Tử Văn.

“Xảy ra chuyện gì rồi?” Tử Văn vừa kiên nhẫn hỏi, vừa thuận theo, nhẹ nhàng lấy chai rượu ra khỏi tay anh.

Hạ Dương Ba nghiêng nghiêng đầu, nheo mắt nhìn Tử Văn, cảm thấy đổi mắt đen phát sáng đang nhìn chằm chằm mình này rất giống với tên nhóc Lưu Nhất Hàng kia, nhưng hàng lông mày dài thanh mảnh đang nhướng nhẹ này lại nhìn không giống cậu.

“Nhất Hàng…” Hạ Dương Ba nhẹ nhàng, cẩn thận dè dặt gọi tên cậu, sợ quá lớn tiếng sẽ doạ đến người trước mặt.

“Nhất Hàng?” Tử Văn không không hiểu nên nói: “Tên là Nhất Hàng à? Cái người hôm đó…cậu ta tên là Nhất Hàng hả?”

Giọng nói nhẹ nhàng của Tử Văn khiến Hạ Dương Ba tìm lại được một chút lí trí, anh cố mở to mắt, phát hiện gương mặt trắng trẻo non nớt trước mặt mình không phải là người mà mình nhớ mong, thất vọng “Ờ” một tiếng: “Không phải, không phải Nhất Hàng à…”

“Luật sư Hạ, tôi không phải Nhất Hàng.” Tử Văn rót cho anh một ly nước ấm, chuyển đến tay anh: “Tôi là Tử Văn.”

“Là Tử Văn à…” Hạ Dương Ba nhỏ tiếng lẩm nhẩm: “Đúng vậy…là Tử Văn…sao, sao có thể là Nhất Hàng được…”

“Nhất Hàng cậu ấy…” Hạ Dương Ba cười đau khổ.

Tử Văn hỏi: “Cậu ấy làm sao?”

Hạ Dương Ba không lên tiếng, đưa ly nước trong tay lên, dứt khoát uống một ngụm, phát hiện không có mùi vị gì, ngẩng đầu lên, ánh mắt khiển trách nhìn Tử Văn, mò tìm bình rượu trên bàn.

Tử Văn cũng không biết làm thế nào, chỉ có thể lấy chung rượu lên rót cho anh nửa ly, Hạ Dương Ba lắc lắc đầu dặn dò: “Thêm một chút nữa…” Tử Văn coi là thật nên chỉ thêm một chút xíu.

“Thêm, thêm một chút nữa…”

Tử Văn lại thêm một chút xíu nữa.

Cứ như vậy lặp đi lặp lại, không biết qua bao lâu, ly rượu cuối cùng cũng được rót đầy. Lúc này Hạ Dương Ba mới hài lòng gật gật đầu, với tốc độ nhanh như chớp, một ngụm hết cả ly rượu.

“Này! Luật sư…”

“Cậu ấy ch*t rồi.”

Lời nói của Tử Văn còn chưa dứt thì đã bị Hạ Dương Ba thình lình phát ra bốn từ đó doạ cho một trận, chỉ có thể giống như một đứa ngốc há hốc miệng, trợn tròn hai mắt nhìn Hạ Dương Ba mà không biết phải làm gì.

Hạ Dương Ba lại đột nhiên gục đầu xuống, cười nhỏ tiếng, vừa cười vừa nói: “Lưu Nhất Hàng… cậu ấy, cậu ấy ch*t rồi…”

Mặc dù anh đang cười, nhưng Tử Văn lại cảm thấy anh giống như đang khóc.

Dù giọng nói trầm thấp, nhưng lại giống như tiếng than đỗ quyên, đau lòng và bi thương.

Không biết tại sao, đột nhiên Tử Văn cũng bị sự đau thương mơ hồ trong lòng anh nhiễm qua, cậu ta đưa tay lên dụi mắt, nói nhỏ bên tai anh: “Anh uống say rồi, tôi đưa anh về nhà.”

“Nhà?” Hạ Dương Ba hỏi ngược lại.

“Đúng, về nhà…”

“Nhất Hàng… đã về nhà chưa…”

“Nhất Hàng cậu ấy… về nhà rồi…” Tử Văn trả lời thuận theo anh.

Sau ngày hôm đó, Hạ Dương Ba dần dần yêu thích cuộc sống ngập trong men rượu này.

Có lúc là uống với Tử Văn, uống đến bất tỉnh nhân sự, nôn đến trời đất quay cuồng; có lúc thì tìm đại một quán bar nào đó, uống đến say bí tỷ, cuối cùng vẫn là Tử Văn chạy đến đưa anh về nhà; đến sau này, dứt khoát chất rượu ngập nhà, tự một mình anh trốn trong nhà uống.

Tỉnh rượu thì đến văn phòng luật, vô tri vô giác nhận mấy vụ án nhỏ không đáng để ý đến, quay về thì vứt hết công việc qua cho Tiểu Trác, sau khi trở về nhà, từ tiệm tạp hoá dưới nhà mua về một xách rượu, ngồi trên ghế sô pha vừa uống rượu vừa đợi Lưu Nhất Hàng.

Chỉ cần uống đến không biết trời đất gì thì Lưu Nhất Hàng sẽ quay về.

Có lúc, cậu ở ngay hành lang cửa nhà, dáng vẻ vừa bước vào, cúi đầu thay dép, Hạ Dương Ba kêu cậu: “Nhất Hàng.” Cậu liền ngẩng đầu lên, cười với Hạ Dương Ba, lộ ra hai hàm răng trắng sáng, chiếu đến chói mắt, chói đến đôi mắt Hạ Dương Ba phát đau.

Hạ Dương Ba cười với cậu: “Em quay về rồi?”

Cậu vẫn cười, thay dép lê xong thì đi về hướng phòng khách. Đôi dép lê trước đó bị Tử Văn mang đi mất rồi, trên chân cậu đang mang là đôi dép mà Hạ Dương Ba mới mua về.

Hạ Dương Ba đi chuyển qua bên cạnh, vỗ nhẹ vào ghế sô pha bên cạnh: “Ngồi đi.”

Lưu Nhất Hàng đưa tay vòng ra sau đầu, cười ngốc nghếch, ngoan ngoãn nghe lời ngồi xuống bên cạnh anh.

“Em vẫn ổn chứ?” Hạ Dương Ba nghiêng người, tỉ mĩ nhìn cậu thật kỹ.

Cậu gật đầu, nở nụ cười ấm áp trên môi.

Hạ Dương Ba cứ nghiêng người, nghiêng đầu như vậy, nhìn chằm vào cậu một lúc lâu, cuối cùng từ sâu trong lòng ng*c phát ra một tiếng than thở không thể nghe được: “Anh rất nhớ em…”

Lưu Nhất Hàng ở trước mặt ngây người ra, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nhìn Hạ Dương Ba. Cậu cau mày, hai hàng lông mày đen dày của cậu dường như sắp chạm vào nhau, cậu thở dài một hơi, sau đó mở miệng bắt đầu nói điều gì đó.

Nhưng mà, rốt cuộc cậu đã nói những gì mà Hạ Dương Ba lại không nghe thấy một chữ nào.

Hạ Dương Ba sốt ruột nhìn đôi môi Lưu Nhất hàng cứ mở ra rồi khép lại, anh rất muốn đưa tay ra ôm lấy cậu, ôm chặt cậu vào lòng, hoặc là hôn cậu, dùng miệng ngăn cậu lảm nhảm nhưng lại không nghe thấy được đó lại.

Nhưng anh lại không dám động chạm lung tung, sợ khi bản thân vừa mở miệng, vừa đưa tay ra thì người ỏ trước mặt sẽ giống như vô số những lần trước mà hoá thành một làn khói, biến mất giữa không trung ngay trước mặt mình.

Anh căng thẳng nhìn chằm Lưu Nhất Hàng, không dám động đậy, đến khi cậu nói xong, gương mặt đau lòng đó nhìn Hạ Dương Ba.

Cậu đột nhiên đứng dậy, cúi đầu nhìn Hạ Dương Ba.

Lần này, Hạ Dương Ba nghe thấy rồi.

“Em phải đi rồi, anh Hạ.” Cậu nói.

Cậu nói cậu phải đi rồi.

Sao như vậy được?

Hạ Dương Ba sao có thể trơ mắt nhìn Lưu Nhất Hàng đang ở trước mặt mình biến mất một lần nữa?

Anh lập tức lảo đảo đứng dậy, muốn đưa tay ra nắm lấy cánh tay Lưu Nhất Hàng: “Không được đi!”

Nhưng động tác của Lưu Nhất Hàng quá nhanh, cậu đã quay người bước nhanh đi về hướng cánh cửa.

Hạ Dương Ba hốt hoảng chạy theo sau cậu, nhưng anh đến đứng vững cũng khó khăn, chỉ có thể vừa lảo đảo đi về phía trước, vừa mạnh miệng nói: “Lưu Nhất Hàng! Em, em đứng lại cho anh!”

Bóng lưng gầy của Lưu Nhất Hàng dường như đứng lại, nhưng cuối cùng cũng không quay đầu lại.

Bọn họ đã đến bên cửa, Lưu Nhất Hàng đang thay giày.

“Bà mẹ em nếu như dám bước ra khỏi cánh cửa này một, một bước… anh, cả đời này anh… cả đời này sẽ không tha thứ cho em!”

Lần này, cuối cùng Lưu Nhất Hàng không còn bất động nữa, một tay cậu đặt trên tay nắm cửa, cậu đứng thẳng người dậy, sống lưng có hơi cong cứng, cứ như nghe thấy một chuyện gì đó không thể tin được, cậu từ từ quay đầu lại, mở to đôi mắt nai khiến người khác không nhịn được mà say mê đó, nhìn chằm Hạ Dương Ba một cái, cuối cùng mở cửa ra, rời đi không quay đầu nhìn lại.

“Lưu, Nhất, Hàng!” Hạ Dương Ba tan nát cõi lòng hét lớn, điên cuồng xông về phía trước, uổng công muốn nắm lấy góc áo của Lưu Nhất Hàng, cả người ngã xuống đất vô cùng thảm hại, nhưng ngẩng đầu lên, tay lại nắm vào hư không.

Đồ vật ở trước cửa đều bị anh đụng lăn ra đất, tiếng động lớn vang lên do trọng lượng của một người rơi trên sàn đá cẩm thạch giống như một cái búa nặng, đập mạnh vào thần kinh não của anh.

Hạ Dương Ba tuyệt vọng bò trên mặt sàn lạnh như băng, nhắm nghiền hai mắt bình tĩnh lại, mới từ từ mở mắt ra.

Trên mặt đất là chiếc cúp màu vàng kim.

Là chiếc cúp của Lưu Nhất Hàng.

Tối hôm đó Lưu Nhất Hàng mang chiếc cúp đến.

Những ngày tháng gần đây, anh nhớ nhung Lưu Nhất Hàng giống như mắc phải bệnh vô phương cứu chữa, lại không hề chú ý đến chiếc cúp bị anh tiện tay đặt ở hành lang này.

Anh chưa từng ngừng lại để suy nghĩ, tối hôm đó, Lưu Nhất Hàng đã mang theo tâm trạng thế nào lại cầm chiếc cúp quán quân mà cậu đã phải nỗ lực phấn đấu rất lâu mới giành được, vội vàng chạy đến đây, chỉ vì muốn chia sẻ với mình sự vui mừng và mãn nguyện khi thực hiện được giấc mơ.

Hạ Dương Ba lại không thể hiểu được, cậu muốn thắng như vậy, muốn lấy được cái cúp này như thế, mà sau khi lấy được cúp thì người đầu tiên nghĩ đến lại là mình!

Anh chưa từng nghĩ đến việc tối hôm đó rốt cuộc tại sao Lưu Nhất Hàng lại tức giận như vậy, tức giận đến mất đi lý trí.

Anh chưa từng nghĩ, có thể Lưu Nhất Hàng mất đi lý trí làm những việc kia với anh là bởi vì cậu thích mình. Bởi vì cậu thích mình, nhưng mà cậu chưa từng thích ra một người đàn ông nào thế này nên cậu rất tức giận, rất hoang mang, rất trơ trọi…

Anh chưa từng nghĩ đến việc Lưu Nhất Hàng sẽ thích mình.

Hoặc là nói, anh chưa từng dám nghĩ đến.

Nhưng đến khi anh chú ý đến cái cúp quán quân nặng trịch này, đột nhiên anh phát hiện hình như mình từng không để ý một vài điều quan trọng.

Dù là lúc này đầu anh hoàn toàn không tỉnh táo, nhưng không biết tại sao, anh biết Lưu Nhất Hàng đã yêu anh từ sớm rồi. Yêu Hạ Dương Ba anh rồi.

Anh miễn cưỡng từ dưới đất ngồi dậy, nhặt chiếc cúp lên, cẩn thận dè dặt ôm vào trong lòng. Trên mặt từ từ hiện ra một nụ cười hạnh phúc mãn nguyện.

Anh nhẹ nhàng, dịu dàng bao quanh đế cúp, dường như đó chính là gương mặt hao gầy của Lưu Nhất Hàng.

Bỗng nhiên, anh liếc nhìn chùm chìa khoá trên sàn, đó là chìa khoá nhà của anh, trên đó còn treo một cái móc khoá Iron Man.

Đó là của Lưu Nhất Hàng.

Hạ Dương Ba như nhớ lại điều gì đó, nụ cười lập tức cứng lại trên khuôn mặt. Anh thở dài một hơi, đưa một cánh tay ra, từ từ hướng về phía chùm chìa khoá.

Vào lúc tay anh chạm vào chùm chìa khoá lạnh lẽo đó thì dường như có gì đó bùng nổ ngay trong lồng ng*c anh, phát ra tiếng nổ vang, ngay sau đó, Hạ Dương Ba một tay cầm chìa khoá, một tay siết chặt cái cúp, gập người xuống, không kiềm chế được mà bật khóc lớn lên.

Cuối cùng anh cũng nhận thức được rõ ràng, Lưu Nhất Hàng sẽ không trở về nữa.

Cậu ấy đã ch*t rồi.

Tác giả có lời muốn nói:

Chó sói nhỏ sắp xuất hiện rồi!

Tính sói không nên lắm lời ha ha ha ha!

Các bạn hiểu ý của tôi đúng không?

Quẹt thẻ lên xe!