Buổi chiều thứ sáu Hạ Dương Ba trở lại thành phố G, việc đầu tiên anh làm đó là đi gặp Dương Song.
Trước đó bọn họ đã hẹn trước trong điện thoại, buổi tối Dương Song còn tăng ca, hai người sẽ gặp nhau ở một nhà hàng gần đài truyền hình để ăn cơm cùng nhau, định nói chuyện công khai với gia đình nói trước với Dương Song. Dương Song tỏ ra vô cùng thấu hiểu. Chỉ là ít nhiều gì cũng cảm thấy có chút lo lắng, ngược lại không luyến tiếc gì khi mối quan hệ hợp tác giữa hai người sắp kết thúc.
“Anh suy nghĩ kĩ chưa?” Dương Song hỏi anh.
Hạ Dương Ba trầm ngâm trong chốc lát, trịnh trọng gật đầu.
“Em có thể hỏi một chút không?” Dương Song một tay chống má nhìn anh thích thú, không đợi anh trả lời đã tiếp tục hỏi: “Chuyện gì khiến anh đột nhiên quyết định muốn nói ra vậy? Em nghĩ… Ít nhất anh sẽ kéo theo cách đó… “
“Có lẽ chuyện này tôi đã yếu đuối gần nửa đời, cũng nên kiên cường một hồi thôi.” Hạ Dương Ba như cười như không nhìn cô ấy, dừng một chút lại nói thêm: “Nếu bắt buộc phải có nguyên nhân… thì chắc là do người đó ở bên cạnh đi.”
Hạ Dương Ba vô cùng thẳng thắn thành khẩn, Dương Song cũng không có lời thuyết giảng dư thừa nào. Đài truyền hình còn có một đống việc đang chờ cô ấy, cô ấy để lại một câu: “Vậy chúc anh thành công nhé!” Sau đó nhanh chóng rời đi. Vừa đi được hai bước đã quay lại chân thành nói với Hạ Dương Ba: “Có việc gì cần trợ giúp anh cứ đến tìm em.”
Hạ Dương Ba mỉm cười nhìn cô ấy.
“Ý em là bên phía mẹ của anh… Nếu rất khó khăn em có thể tâm sự cùng bà ấy…” Dương Song giải thích.
Hạ Dương Ba bất đắc dĩ cười cười: “Thôi bỏ đi. Con dâu đã tới miệng rồi, còn phải nói với bà ấy rằng “Không sao đâu cô, con trai cô là gay, không có gì to tát đâu cô à.” Cô cảm thấy mẹ tôi có thể chịu được sao?”
Dương Song bật cười thành tiếng, xua tay với anh rồi đi mất.
Hạ Dương Ba về đến nhà đã là chín giờ, anh vốn dĩ không định vội vàng nói chuyện này ra. Nhưng ngày mai giáo sư Hạ phải đi đại học tỉnh Lân tham gia buổi giao lưu học thuật, lúc này đang nhờ Lâm Nữ Sĩ sắp xếp đồ đạc.
Lâm Nữ Sĩ vừa đi ra đi vào trong phòng, trong miệng vừa bất mãn phàn nàn giáo sư Hạ.
Ông cụ run rẩy đứng dậy từ ghế sofa, chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi.
Hạ Dương Ba hít một hơi thật sâu, thẳng lưng nói với mọi người trong phòng: “Con… Con có việc muốn nói với mọi người.”
Hạ Dương Ba rất ít khi chính thức nói chuyện với gia đình như thế này. Ngay cả khi anh quyết định đến Lâm Thành để phát triển, anh cũng chỉ nhẹ nhàng thông báo bâng quơ chuyện đó trên bàn ăn.
Vài người trong nhà không khỏi dừng động tác lại.
“Con vốn không muốn vội vàng nói ra như thế này, nhưng ngày mai bố phải đi công tác. Vừa hay hôm nay mọi người đều ở đây, chi bằng con nói luôn chuyện này với mọi người là xong.” Hạ Dương Ba cố gắng thể hiện ra nụ cười thờ ơ lạnh nhạt như thường ngày, nhưng anh đã thất bại rồi. Nụ cười này nhìn trông còn khó coi hơn cả khóc.
Ông cụ kinh ngạc nhìn anh trong chốc lát, gật gật đầu lại ngồi xuống sofa, còn thuận tay rót cho mình một tách trà.
Giáo sư Hạ nghi hoặc nhìn anh: “Chuyện gì mà nghiêm trọng như vậy?”
Hạ Dương Ba nhìn chăm chú bố của anh, dưới ánh nhìn nghiêm túc uy nghi của ông ấy, anh không dám nói ra. Anh hắng giọng gọi Lâm Nữ Sĩ: “Mẹ, mẹ qua đây nghỉ một lát trước đã.”
Lâm Nữ Sĩ đáp một tiếng, hấp tấp đi qua.
Cả nhà ngồi bên nhau ngay ngắn, nhưng Hạ Dương Ba lại không nói nên lời. Ánh mắt của ông cụ Hạ và giáo sư Hạ giống như hai ngọn đèn thiêu đốt, bắn thẳng vào thân thể anh, khiến anh đột nhiên cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.
“Đứa nhỏ này, có chuyện gì mau nói đi, ấp a ấp úng làm gì chứ…” Lâm Nữ Sĩ còn đang càm ràm chưa xong, Hạ Dương Ba đã thẳng tắp quỳ phịch một tiếng trước mặt bọn họ.
Ba người lớn trong nhà nháy mắt bị dọa hoảng hồn. Lâm Nữ Sĩ còn chưa định hình được, vỗ ng*c trừng mắt liếc nhìn Hạ Dương Ba: “Có gì nói đó, tự nhiên quỳ xuống là ý gì? Lớn như vậy rồi còn muốn tiền mừng tuổi nữa à?”
Ông Hạ và giáo sư Hạ nhìn anh không nói lời nào.
“Ông nội, bố, mẹ, con. . .” Hạ Dương Ba ấp úng mở miệng: “Mọi người nói xem, một người quan trọng nhất là thành gia lập nghiệp, tu thân tề gia. Nếu như có năng lực thì có thể đi trị quốc bình thiên hạ… Bao nhiêu năm nay, con vẫn không tìm được đối tượng nào, cũng không có ý định kết hôn…”
“Nghĩ chắc hẳn trong lòng mọi người nhất định có rất nhiều điểm không vừa lòng…”
Hốc mắt Lâm Nữ Sĩ đã rưng rưng: “Con nói những lời này là thế nào? Chúng ta có thể có gì không vừa lòng chứ? Chúng ta cũng là vì hy vọng con sống bình an hạnh phúc thôi. Nếu như con không muốn, có ai ép con làm gì đâu? Mẹ giới thiệu Tiểu Song cho con cũng là vì có ý tốt. nếu như con không thích thì thôi, cần gì phải nói những lời này…”
“Mẹ…” Hạ Dương Ba quay đầu nhìn Lâm Nữ Sĩ, nhẹ giọng nói: “Ý của con không phải như vậy, con chỉ là… chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?”
Hạ Dương Ba quỳ trên nền đá cẩm thạch lạnh như bằng, cúi đầu không nói nữa.
Giằng co như vậy trong chốc lát, ông Hạ nâng chung trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, thanh âm trầm thấp còn mang theo âm vang từ trong lồng ng*c: “Có lời gì thì phải nói ra mới có thể thương lượng được chứ. Cháu cứ quỳ như vậy không nói lời nào, không lẽ cháu định để ba người gia chúng ta ngồi đây với cháu mãi à?”
Hạ Dương Ba cả người chấn động, ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn ngập áy náy nhìn ông cụ Hạ, một lúc lâu sau mới nói vài từ: “Ông nội. . . Cháu xin lỗi. . .”
“Con xin lỗi cái gì, phải nói ra mới biết có đáng được tha thứ hay không chứ!” Giáo sư Hạ vẫn im lặng từ nãy, đẩy cặp kính mắt, lạnh lùng nói một câu.
Hạ Dương Ba nhìn ông cụ Hạ lại nhìn sang giáo sư Hạ, tầm mắt lại chuyển qua khuôn mặt mờ mịt của Lâm Nữ Sĩ, cuối cùng lại nhìn về ông Hạ.
“Con… không tính chuyện kết hôn, không phải vì con theo chủ nghĩa độc thân mà là vì…” Anh dừng lại theo thói quen và hít một hơi thật sâu, như thể đang cổ vũ cho chính mình: “Bởi vì còn là người đồng tính, con thích đàn ông.”
“Con vẫn luôn thích đàn ông. Cho tới bây giờ con vẫn không thích người khác phái, con không thể thích họ.”
“Vì con là đồng tính nên con không thể có được một cuộc hôn nhân hợp pháp, vì thế con mới nói với mọi người là con không muốn kết hôn.”
“Không phải con không muốn kết hôn mà là vì con muốn kết hôn với người đó. Quan hệ của chúng con không được pháp luật thừa nhận cũng không được pháp luật bảo hộ.”
Vạn sự khởi đầu nan, có lẽ là bởi vì đã bắt đầu rồi, Hạ Dương Ba cũng không thấy có gì quá đáng sợ nữa, anh dứt khoát nói rõ ràng những gì anh đang suy nghĩ ra.
“Con từng nghĩ, không muốn mọi người trong nhà tổn thương nên con vẫn chôn chặt bí mật này trong lòng, coi bản thân chỉ là một người tôn thờ chủ nghĩa độc thân là được rồi.”
“Đó là bởi vì lúc đó con chưa từng nghĩ tới mình sẽ gặp được người như vậy. Cho dù biết rõ quan hệ này không được pháp luật thừa nhận và bảo hộ, nhưng con vẫn muốn cùng cậu ấy, cùng nhau sống dưới ánh mặt trời.”
“Con…”
“Tại sao cháu lại nghĩ chuyện này sẽ gây tổn thương đến người nhà?” Ông cụ Hạ ngắt lời hỏi Hạ Dương Ba.
Hạ Dương Ba nhất thời nghẹn lời, rất nhanh lại phục hồi tinh thần, cúi đầu không dám nhìn ông Hạ: “Bởi vì… Bởi vì cháu như vậy là không bình thường…”
“Ai nói con không bình thường?” Đột nhiên Lâm Nữ Sĩ kích động đứng dậy, không chỉ bởi phẫn nộ mà còn có đau lòng. Khuôn mặt bà ấy đỏ bừng, đôi mắt xếch lên đẫm lệ. Bà ấy tiến lên hai bước, cả người run rẩy chỉ vào Hạ Dương Ba đang trầm mặc, cao giọng nói: “Mẹ hỏi con, ai nói con không bình thường?”
Hạ Dương Ba lúng ta lúng túng há miệng: “Con… Con thích đàn ông…”
“Thích đàn ông thì sao? Thích đàn ông là không bình thường à?” Ai cũng không nghĩ tới vì những lời này của Hạ Dương Ba mà Lâm Nữ Sĩ đau lòng khóc lớn, vừa khóc vừa nói không rõ lời: “Con thân thể khỏe mạnh, đầu óc thông minh. Chưa đến ba mươi tuổi đã trở thành một cộng sự của công ty luật nổi tiếng, con không bình thường? Ai dám nói con của mẹ không bình thường?”
Hạ Dương Ba bị bối rối trước phản ứng của mẹ, không hiểu được đây là trò gì, chỉ ngốc nghếch mở miệng và nói: “Mẹ …”
Lâm Nữ Sĩ ngồi xuống trước mặt anh, lau nước mắt trên mặt mình. Hai tay cẩn thận vươn ra nâng khuôn mặt Hạ Dương Ba, bắt anh phải ngẩng đầu, nói rõ ràng từng chữ với anh: “Ngẩng đầu lên. Con là con trai của Lâm Thanh.”
Hạ Dương Ba ngẩng đầu lên nhìn bà ấy, mũi không nhịn được đau xót.
“Mẹ không phải là kiểu người phụ nữ chỉ biết quanh quẩn trong nhà giúp chồng dạy con, không hiểu đạo lý. Xã hội bây giờ có rất nhiều chuyện, mẹ vẫn biết mà… Mẹ biết có những người khi sinh ra đã không thích người khác giới. Đó là trời sinh, là bố mẹ ban cho, không phải là lỗi của con.” Bà ấy vô cùng dịu dàng cẩn thận vu.ốt ve hai má và khuôn cằm của Hạ Dương Ba, nhẹ giọng nói: “Con thật là… sao không nói sớm cho mẹ biết chứ? Nói sớm cho mẹ biết thì tốt biết mấy… Mẹ sẽ không mất công giới thiệu… giới thiệu đối tượng cho con… Mẹ vẫn còn nghĩ, chẳng qua con vẫn còn trẻ tuổi chưa tính đến nên mới không muốn kết hôn. Nói không chừng đến một ngày nào đó con trưởng thành rồi sẽ lập gia đình…”
“Con xin lỗi…” Hạ Dương Ba vẫn chưa hoàn toàn hiểu tình huống gì đang xảy ra trước mắt, chỉ phí công lặp đi lặp lại câu “xin lỗi” không hề có nghĩa.
“Đứa trẻ ngốc này, con có gì mà phải xin lỗi chúng ta chứ?” Lâm Nữ Sĩ cười khổ một tiếng: “Nói ra thì chúng ta mới là người có lỗi với con… con… khi nào biết bản thân…” Nói đến đây, bà ấy tựa như không nói tiếp được nữa, ngừng trong chốc lát mới tiếp tục nói: “Nhiều năm như vậy, trong lòng con nhất định rất đau khổ phải không?”