Boss, Tôi Không Muốn Yêu Anh Nữa

Chương 29




- Ồ, chủ tịch Hoàng Thiên đáng kính của tôi, tôi chỉ muốn cùng phu nhân gặp nhau nói chuyện một chút thôi mà. Chủ tịch sao lại làm lớn chuyện thế? - Ả cười khanh khách nói.

- Tôi cảnh cáo cô tốt nhất đừng đụng đến cuộc sống của chúng tôi. Nếu không thì đừng trách tôi - Anh lạnh lùng nói.

- Chủ tịch sẽ làm gì tôi? Anh giết tôi sao? Hay anh sẽ hành hạ tôi? Chủ tịch à, anh nghĩ tôi sợ sao? 

- Cô sợ hay không là quyền của cô. Nhưng cô thử làm phiền Tiểu Băng xem, tôi lập tức ***** cô.

Nói lời cảnh cáo xong, anh cúp điện thoại, trước khi điện thoại tắt vẫn còn nghe thấy giọng cười trào phúng của ả ta.

Anh lo lắng xoay qua nhìn cô, cô bình thản ngồi trên giường nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu. 

- Sao thế? 

- À không. Anh nói nè, từ giờ đến ngày cưới, em không được đi đâu hết. Ở yên trong nhà cho anh. - Anh nghiêm mặt nhắc nhở. 

Điều anh lo sợ đã xảy ra. Nhưng điều anh lo nhất là không biết có ai tiếp tay với ả hay không? Anh chắc là ả không dám làm một mình. Điều này chắc anh phải điều tra kĩ.

Thấy anh lơ đãng, cô lây lây vai anh.

- Thiên...Thiên...CHỒNG - Cô kêu to.

- À..hả? - Anh bừng tỉnh hỏi.

- Anh nghĩ gì thế? Sao lại ngây người thế?

- Không... Không có gì. Em nhớ lời dặn của anh là được rồi. - Anh vuốt tóc cô nói.

- Nhưng cứ mãi trong nhà thì chán chết đi được, em không thể trong nhà mãi - Cô phụng phịu nói.

Ở mãi trong nhà chẳng khác nào bị giam cầm. Sẽ rất chán, rất buồn, bla..bla...Cô không muốn. 

- Vậy anh cho em liệt giường đến lúc ngày diễn ra hôn lễ thì sao? - Anh nham hiểm nói.

- Anh...anh nói gì thế? Em...không hiểu gì cả, em đi trước đây. - Cô cười mười trốn. Cô thừa biết anh muốn làm gì, cô phải nhanh chóng thoát khỏi con sói này. 

- Em muốn trốn? - Anh nắm tay cô và ném cô xuống giường. 

- Anh làm gì thế?...em...em muốn –

Cô vừa ngồi bật dậy thì đã bị anh đè lại xuống giường. Anh nhẹ nhàng vén tóc cô nói.

- Vợ à, hay là chúng ta tân hôn trước đi.

- Không...không muốn... - Cô mếu máo.

- Nhưng em không muốn ở nhà mà...đành chịu thôi...- Anh cở áo, chậm rãi nói.

- KHÔNG...

Sau đó,ở trong phòng chỉ còn tiếng ***** và cầu xin.