Bánh Gạo Nhỏ vô cùng vui vẻ, không phải vì cậu có thể nhận được nhiều quà mà là vì lần sinh nhật này của cậu có người nhà, có bạn bè, là lần sinh nhật khiến cậu vui vẻ nhất từ trước đến giờ.
“Cảm ơn mọi người.” Bánh Gạo Nhỏ vui vẻ nói, khóe mắt đã ươn ướt, “Đây là lần sinh nhật vui vẻ nhất của con.”
Cố Niệm biết ý của Bánh Gạo Nhỏ, dịu dàng nói: “Sau này, năm nào cũng sẽ như vậy.”
Bánh Gạo Nhỏ vui vẻ toét miệng cười, gật đầu thật mạnh: “Năm nào cũng phải như vậy!”
***
Trong khi Bánh Gạo Nhỏ vui vẻ đón sinh nhật, thì ở nhà tù nữ ở ngoại thành phía tây thành phố, có người lại không được hạnh phúc như vậy.
“Tôi muốn gặp Sở Chiêu Dương! Tôi muốn gặp Sở Chiêu Dương!” Ngôn Sơ Vi gào hét ầm ĩ trong phòng giam. Cô ta đã gầy rộc đi, không khác gì bộ xương khô bọc da. Hốc mắt trũng sâu xuống, đôi mắt to càng trở nên đáng sợ trên khuôn mặt vàng vọt gầy guộc.
Sở Chiêu Dương nhận được điện thoại, nghe thấy đối phương nói Ngôn Sơ Vi muốn gặp anh, không nói gì liền cúp điện thoại, coi như chưa hề có chuyện gì xảy ra, tiếp tục chúc mừng sinh nhật cho Bánh Gạo Nhỏ.
Đám trẻ con vừa chơi vừa ăn, ngày hôm nay người lớn cũng không quá câu nệ những lễ nghi trên bàn ăn, cho bọn trẻ tự do làm theo ý thích. Bởi vậy, các bạn nhỏ ăn một lát rồi lại chơi một lát, cười đùa vui vẻ. Cứ chơi đùa như vậy, các bạn nhỏ cũng mệt lử, cuối cùng đồng loạt nằm lên một chiếc giường.
Mọi người ôm con mình rời đi. Sở Chiêu Dương bế Bánh Gạo Nhỏ, cậu nhóc ăn no đến mức cả cái bụng nhỏ cũng nhô lên. Bế cậu nhóc vào trong xe, Sở Chiêu Dương lấy một chiếc chăn trong ngăn chứa đồ ra đắp cho cậu nhóc. Cố Lập Thành nhìn cháu ngoại, rồi lại nhìn Cố Niệm, cảm thấy không nỡ rời xa.
Sở Chiêu Dương nói, “Đợi Bánh Gạo Nhỏ dậy, tối nay chúng con sẽ qua nhà ăn cơm.”
Cố Lập Thành hừ một tiếng, đừng tưởng về nhà ăn cơm một bữa là ông sẽ tha thứ cho cậu chuyện cướp mất con gái và cháu ngoại. Mục Lam Thục huých tay ông, rồi lại nói với Sở Chiêu Dương: “Ừ, các con mau về nhà đi, nghỉ ngơi đi thôi, hai đứa đã mệt cả một ngày trời rồi. Ba mẹ đi về nhân tiện ghé qua siêu thị mua chút đồ ăn tối làm món gì đó ngon cho các con.”
“Mẹ, ba mẹ cũng mệt cả ngày rồi, đừng làm gì phức tạp quá.” Cố Niệm nói.
“Không sao.” Mục Lam Thục không để ý, “Trong nhà còn có thím Đại, để thím ấy chuẩn bị đồ ăn, mẹ chỉ xuống bếp nấu nướng thôi. Bây giờ ba con chỉ quen ăn đồ mẹ nấu thôi.”
Bánh Gạo Nhỏ cũng ăn quen đồ ăn Mục Lam Thục nấu, không quen lắm với đồ ăn thím Đại làm. Mục Lam Thục cũng không nói nhiều với họ nữa, tránh để Cố Lập Thành ở đây bày ra bộ mặt rầu rĩ thêm. Bà kéo tay Cố Lập Thành rời đi.
Sở Chiêu Dương dẫn Cố Niệm và Bánh Gạo Nhỏ về Lan Viên. Khoảng thời gian Bánh Gạo Nhỏ ở bệnh viện, Sở Chiêu Dương đã bài trì lại đồ đạc trong phòng cho Cố Niệm và Bánh Gạo Nhỏ. Những thứ trước kia Cố Niệm để lại ở Cố gia, Sở Chiêu Dương còn chưa chuyển đến. Cố Niệm khó khăn lắm mới gặp gỡ nhận lại Cố Lập Thành, còn chưa bao lâu đã bị Sở Chiêu Dương đưa về Lan Viên. Bản thân Sở Chiêu Dương cũng thấy có chút áy náy. Nếu chuyển hết đồ của Cố Niệm và Bánh Gạo Nhỏ đi, trong nhà bỗng chốc trống không, không biết Cố Lập Thành và Mục Lam Thục sẽ buồn bã đến thế nào. Để đồ đạc của họ ở lại, giống như hai người chỉ tạm thời ra ngoài chơi, cũng sẽ không khiến họ cảm thấy trống vắng, thấy quá đột ngột. Hơn nữa, Cố Niệm và Bánh Gạo Nhỏ cũng sẽ thường xuyên về thăm nhà.
Xe dừng ở bãi đỗ xe ở Lan Viên xong, Bánh Gạo Nhỏ liền tỉnh lại.