Cho Em Một Chỗ Dựa Vững Chắc

Chương 28: Chương 28




Khi cô bạn kia quay đầu và chỉ tay, ánh mắt của cả lớp liền di chuyển theo. Dương Hồng Quyên nhận ra rằng hướng chỉ tay của cô ấy là về phía vài bạn nam, nhưng  cô lại không biết ai là người được chỉ. Ngay lúc đó, một người trong số đó, mặc áo khoác lông đen, trên đầu đội mũ kết, đứng dậy từ chỗ ngồi, lớn tiếng nói: “Chính là tôi!”

Trong khi cả lớp ồn ào về hành động của bạn nam ‘dám làm dám chịu’, người có vẻ ngoài rạng rỡ và dáng người cao lớn, Dương Hồng Quyên quay sang nhìn Viên Phi. Gương mặt Viên Phi vẫn giữ vẻ nghiêm nghị, hướng về phía cậu ta.

“Rất tiếc phải nói, nhưng đây không phải là chợ, tờ giấy này tôi sẽ giữ dùm cho.” Viên Phi nói.

Cậu bạn kia nhún vai, cho rằng tờ giấy đã nhận vẫn có thể viết lại tờ khác.

Viên Phi nói một cách có nguyên tắc: “Mọi người đang ôn tập nghiêm túc. Nếu cậu đã ôn bài xong, vậy thì cậu hãy dẫn bài đọc cho mọi người nghe đi.”

Cậu ta muốn gây sự chú ý trước mặt Dương Hồng Quyên, nên vui vẻ đáp: “Có gì khó đâu?”

Viên Phi nói tiếp: “Bài 11.”

Cậu ta lại nói: “Có gì mà không được?” rồi lật đến bài 11.

Các bạn học khác cũng lật đến bài 11, chờ cậu ta đọc bài.

Dương Hồng Quyên lấy làm lạ, Viên Phi lần này sao lại dễ nói chuyện đến vậy, thậm chí anh còn để cậu ta dẫn dắt việc đọc sách. Dù lòng đầy nghi hoặc, cô vẫn mở đến Bài 11. Tiêu đề Bài 11 có tám chữ, trong đó có ba chữ trông vô cùng lạ hoắc.

   

Cậu ta ngơ ngác trước tiêu đề, mãi không nói được lời nào. Mọi ánh mắt trong phòng đều đổ dồn về cậu. Khuôn mặt đáng thương chỉ biết nhìn Viên Phi, ngượng ngùng lên tiếng: “Tôi không biết mấy chữ này.”

Viên Phi bình tĩnh nói: “Cứ nhìn kỹ tiêu đề thật kĩ trong lúc viết bài là sẽ nhớ thôi.”

Tiếng cười vang vọng khắp phòng học. Cậu bạn kia lập tức quay phắt đầu, hướng ánh mắt về phía Dương Hồng Quyên. Cô cúi đầu vùi mình vào trang sách, tuy không thể thấy rõ được nét mặt nhưng vẫn cảm thấy rõ ràng sự xấu hổ ấy.

Tiếng cười ồn ào bị cắt ngang bởi giọng nói uy nghiêm của Viên Phi: “Ngồi xuống!”

Cậu bạn kia hậm hực ngồi xuống, thái độ khác hẳn lúc đầu khi cậu ta tự tin đứng lên.

Ánh mắt Viên Phi hướng về Dương Hồng Quyên, khiến cho cả căn phòng như ngừng thở. Mọi người đều mong chờ xem anh sẽ ‘xử lý’ cô thế nào. Tờ giấy đó là dành cho cô, chắc chắn anh có điều muốn nói. Họ nhìn chằm chằm vào vẻ mặt nghiêm nghị của Viên Phi, tò mò không biết anh sẽ làm gì sau khi vừa khiến cậu bạn kia xấu hổ.

Dương Hồng Quyên ngẩng đầu nhìn Viên Phi. Khi thấy anh cũng có cùng biểu hiện với những người khác, cô nhìn anh với vẻ vô tội. Việc cậu bạn kia đưa giấy, cô hoàn toàn không lường trước được mà.

Chie nghe Viên Phi lạnh lùng nói với cô: “Tan học cô ở lại lớp nói chuyện với tôi.”

Dương Hồng Quyên thầm kêu oan uổng.

Những người khác ai nấy đều tò mò không biết anh sẽ nói gì với cô.

Viên Phi bỗng dưng dừng việc giảng dạy, để mọi người tiếp tục tự ôn tập, rồi anh bước lên bục giảng ngồi xuống. Anh mở tờ giấy trong tay ra, chỉ thấy trên đó viết: Bạn Dương Hồng Quyên, tôi là Trương Quang Trung khoa quản lý kinh tế, tôi rất thích cậu, trưa nay có thể cùng nhau ăn một bữa cơm không? Viên Phi đọc xong nội dung trên tờ giấy kia thì vò nát nó thành một cục, tiện tay ném vào thùng rác. Sau đó, ánh mắt của anh dừng lại trên người Dương Hồng Quyên.

Nào ngờ vừa đúng lúc cô ngẩng mặt lên từ trong quyển sách, thế là mắt của cả hai cứ thế mà va vào nhau.

Tiếng chuông tan học vang lên, mọi người lần lượt rời khỏi phòng học. Viên Phi vẫn ngồi trên bục giảng. Dương Hồng Quyên cũng không đứng dậy, vẫn ngồi yên tại vị trí của mình. Sau khi những bạn học khác đã đi hết, Dương Hồng Quyên vẫn không thay đổi tư thế.

“Em lại đây.” Viên Phi ngồi trên bục giảng hất cằm về phía Dương Hồng Quyên.

Không còn cách nào khác, Dương Hồng Quyên đứng lên, đi đến chỗ anh. Cô dừng lại trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn anh. Cô nói, giọng điệu kiên định: “Trợ giảng Viên, tôi không biết người bạn kia. Anh muốn làm gì, đó là việc của anh. Tôi cũng không hề làm ảnh hưởng đến kỷ luật lớp học, tôi không sai.”

   

Viên Phi nhìn cô: “Tôi không nói em sai.”

“Vậy anh giữ tôi lại làm gì?” Dương Hồng Quyên khó hiểu.

Viên Phi nói: “Tôi giữ em lại vì đã cân nhắc kỹ lưỡng tình hình. Với bao nhiêu người đang nhìn như vậy. Nếu tôi không giữ em, người ta sẽ nói tôi thiên vị, hiểu chưa?” 

“Với tính cách công bằng của anh, làm sao có chuyện thiên vị tôi?”

Viên Phi nói: “Đúng thế. Vậy nên dù em đi học truyền giấy, hay nhận giấy, tôi cũng không thể làm ngơ được.”

Dương Hồng Quyên nói: “Tôi hiểu mà.” Cô nói khẽ: “Quá là lạnh lùng.”

Một âm thanh mơ hồ phát ra từ Viên Phi. Tựa như là một tiếng hừ nhưng Dương Hồng Quyên không nghe rõ.

Có người lấp ló ở cửa phòng học. Dương Hồng Quyên đang đối diện với Viên Phi, lưng quay về phía cửa nên không biết chuyện gì xảy ra. Còn Viên Phi, vì nhìn ra cửa nên thấy ngay người đó là cậu bạn khoa kinh tế đã đưa giấy cho Dương Hồng Quyên ban nãy. Anh làm như không có chuyện gì, thu ánh mắt về mà nói với Dương Hồng Quyên: “Sắp thi cuối kỳ rồi, đừng để mấy chuyện vớ vẩn làm ảnh hưởng, đến lúc phải thi lại thì khổ.”

“Tôi làm ảnh hưởng đến điểm số?” Dương Hồng Quyên nói với giọng điệu khó tin.

Viên Phi trầm mặt: “Tôi chỉ nhắc nhở em thôi?”

Dương Hồng Quyên không lên tiếng.

Viên Phi không nói gì nữa, cúi đầu đọc sách.

“Thế, tôi đi được chưa?” Dương Hồng Quyên hỏi.

“Có lớp kế hả?” Viên Phi ngẩng đầu, hỏi lại cô.

Dương Hồng Quyên lắc đầu: “Không có.”

“Vậy em chờ một lát.” Viên Phi nói xong lại cúi đầu đọc sách.

Dương Hồng Quyên đứng đợi, không rõ anh bảo cô chờ để làm gì. Cô nhìn dáng vẻ anh đọc sách, rồi bị cuốn đến mức quên mất thời gian.

Viên Phi bỗng nhiên ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt cô. Khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt trong veo, vẻ thanh tú khiến lòng người xao động. Anh không kìm được, giơ tay lên, nhưng khi ngón tay chỉ còn cách má cô một gang, anh chợt khựng lại. Anh không biết nên tiếp tục hay rút tay về. Má Dương Hồng Quyên ửng đỏ. Cuối cùng, tay Viên Phi vẫn di chuyển. Anh nhẹ nhàng vén tóc mai của cô ra sau tai rồi làm như không có chuyện gì xảy ra, cúi đầu đọc sách.

   

Dương Hồng Quyên dường như cảm nhận được là anh  muốn chạm vào mặt mình, nhưng lại không dám tin. Chỉ một hành động nhỏ như gạt tóc, cũng đủ khiến con tim cô xao động. 

Một lúc sau Viên Phi mới khép sách lại, nói: “Đi thôi.”

Hai người cùng đi ra khỏi lớp học. Bọn họ yên lặng sánh vai nhau trên hành lang. Viên Phi lên tiếng: “Vừa rồi cái cậu bạn kia ở bên ngoài chờ em đấy.”

Dương Hồng Quyên ‘À’ lên, rồi mới giật mình nhận ra người mà anh nhắc đến chính là cậu bạn viết giấy. Cô nói thêm: “Tôi không nhìn thấy cậu ấy khi nãy.” 

Viên Phi quay đầu nhìn cô: “Có lẽ cậu ấy đã đi rồi, tôi giữ em lại lâu quá.”

Dương Hồng Quyên gật đầu, thể hiện sự đồng ý.

Viên Phi hỏi: “Tiếc hả?”

Dương Hồng Quyên đáp: “Không có.”

Viên Phi không nhịn được mà nở nụ cười.

Trên đường về ký túc xá, Dương Hồng Quyên cũng nhận được không ít thư tình từ các bạn nam khác.

“Quyên Quyên, này là thư của đàn anh Quan Triết lớp tớ nhờ đưa cho cậu đấy!” Hứa Đồng vừa tới cửa ký túc xá liền cười lớn, giơ cao tờ giấy trong tay.

Dương Hồng Quyên vừa bước vào ký túc xá, lá thư trong tay đã lọt vào tầm mắt Hứa Đồng.

“Mau mở ra xem đi!” Mấy người bạn cùng phòng xúm lại.

Dương Hồng Quyên nói: “Không có gì đáng xem đâu.”

Cô nắm chặt tờ giấy trong tay, không có ý định xem qua. Họ thấy thế thì thất vọng rời đi. Cô ngước mắt lên, nhìn thấy Lưu Tư Vũ đứng ở cửa nhưng khi ánh mắt hai người chạm nhau, Lưu Tư Vũ vội vã quay lưng bước đi.

Tuyết rơi liên tiếp mấy ngày liền, trên hơn một trăm bậc thang trước tòa nhà số 1 là một lớp tuyết dày đặc phủ kín. Vì trường học đang xin một hạng mục nghiên cứu, có người muốn đến trường kiểm tra nên toàn bộ trường học đều đang tổng vệ sinh. Nhiệm vụ của lớp Dương Hồng Quyên là dọn sạch tuyết đọng trên hơn một trăm bậc thang.

Lớp các cô có nhiều nữ hơn nam nên việc hoàn thành công việc sẽ chậm hơn các khoa khác khá nhiều. Vì thế, nhiều bạn nam từ các khoa khác, sau khi xong việc của mình đã đến giúp lớp các cô quét tuyết. Điều này tạo ra một cơ hội tốt cho những người muốn làm quen với các bạn nữ khoa tiếng Anh.

   

Trong khi phần lớn các bạn nữ đều đã được các bạn nam khác giành lấy chổi, xẻng giúp đỡ, vui vẻ trò chuyện. Riêng Dương Hồng Quyên lại là số ít vẫn miệt mài làm việc. Không phải không có ai muốn giúp, chỉ là cô đang tập trung dọn tuyết ở tay vịn bậc thang nên chưa ai để ý.

Lớp của Viên Phi đảm nhận công việc dọn dẹp các tác phẩm điêu khắc, cũng như các lớp tuyết bao phủ các bảng hướng dẫn trong khuôn viên trường.

Sau khi phát hiện ra chuyện này, Liêu Cường liền nói với các bạn cùng phòng: “Làm xong việc thì qua khoa tiếng Anh giúp một tay đi! Mọi người ở các khoa khác đang đổ xô đến kìa!”

Vốn dĩ lười biếng tản mác, các bạn cùng phòng đột nhiên hăng hái. Tay chân cũng trở nên thoăn thoắt hơn, miệng hỏi dồn: “Các cô ấy đảm nhận việc gì thế?”

“Dọn sạch toàn bộ tuyết trên bậc thang dẫn vào Tòa nhà 1.”

Viên Phi lặng lẽ quan sát những người bạn cùng phòng đang hăng say làm việc, vẻ mặt không hề thay đổi. Ngay khi họ hoàn thành, cả đám liền ùa ra khỏi phòng, hướng về tòa nhà số 1.

Liêu Cường, Trương Tiểu Phong, Lý Sơn Sơn nhanh chóng tới bậc thang trước toà nhà. Nhìn thấy còn một vài bạn nữ còn đang dọn tuyết thì lập tức tiến đến, hào hứng giúp đỡ. 

Dương Hồng Quyên nhận ra ba người họ, ánh mắt lướt qua phía sau, có chút thất vọng. Bất ngờ thay, hai giọng nói đồng thời vang lên từ phía sau: “Bạn học à, để tôi giúp em.”