Ngay giữa chỗ đông người. Sáu con mắt nhìn nhau có đủ khung bậc cảm xúc. Có sự ngơ ngác không hiểu gì cả. Có sự tức tối của những con người vừa chứng kiến sự việc… Minh bắt lời để xóa tan bầu không khí đầy u ám của 3 đứa.
- Sao cậu lại gặp anh Duy?-Giọng nó khằn lên mang đậm 1 sự tức tối nhưng đã được nén lại.
- Tớ gặp anh ấy không được à?-Giọng Thùy Trang có chút hơi hoang mang.
- Đừng có nói cái câu đấy!-Minh thể hiện rất rõ sự tức tối trong câu nói, khuôn mặt nó nhăn nhó lại, ánh mắt như b*n r* những tia lửa có thể thiêu chịu Thùy Trang.
- Bình tĩnh, Minh!-Tôi kéo áo nó giật lại phía sau. Câu có quan hệ gì với anh Duy?-Tôi hỏi thẳng Thùy Trang.
- Hàng xóm lâu ngày gặp lại.
- Vậy sao Quỳnh Trang lại đùng đùng bỏ đi?-Minh gắt lên.
- Tao không biết!-Anh mắt Thùy Trang hoang mang nhìn về 1 cái gì đó tôi không xác định được nhưng hình như câu nói của Thùy Trang có vẻ rất thật, khá đáng tin.
- Chắc Trang hiểu nhầm rồi?-Tôi kết luận.
Rồi như 1 cái gì đó mà tôi không rõ, đó liệu có phải linh tính không? Tôi chạy đi khắp nơi tìm cái bóng bé nhỏ của Quỳnh Trang để mặc cho 2 đứa kia đừng nhìn nhau cũng được, đánh nhau cũng được.
…
(Lời kể của Quỳnh Trang)
- Em ghen à?-Anh cười nhẹ rồi hôn lên trán tôi.
- Em không biết!-Tôi nói trong hàng nước mắt. Nhưng em không muốn nhìn thấy anh đi với Thùy Trang.
- Trang chỉ là hàng xóm cũ của anh thôi! Chúng anh chỉ là bạn! Bạn bè đi chơi với nhau được chứ em!-Anh nói giọng hiền hòa.
- Em…
Tôi đang ghen. Đúng! Tôi đang ghen chính tỏ rằng tôi cũng đã rất yêu anh!
…