Cựu Cung Xuân

Chương 1: Chương 1




Ta đã trót yêu một ám vệ.

Khi ta đem lời này thưa cùng hoàng huynh, ngón tay người vẫn thản nhiên lật giở trang sách, chỉ khẽ cất lời: “Chữ ‘thích’ trong lời muội, ý nên giải nghĩa ra sao cho phải?”

Đương nhiên, cách hiểu của hoàng huynh, kẻ sở hữu tam cung lục viện giai lệ ba nghìn, khác xa ta. Trong mắt người, hình ảnh một vị công chúa chưa xuất giá như ta rốt cuộc là gì?

Chẳng lẽ bởi ta mãi chưa chịu kết tóc se duyên, bị người trong ngoài cung cấm trêu ghẹo thành “lão công chúa”, nên người cho rằng ta đã đến độ chẳng thể kiềm chế nổi nữa ư?

Hoàng huynh hoàn toàn chẳng mảy may phản ứng với lời vặn hỏi của ta. Người chẳng hỏi đó là ám vệ nào, chỉ lạnh lùng phán một câu về phía bóng tối trong điện: “Đưa hắn đi đi.”

Rồi phất tay áo, ý muốn đuổi ta.

Ta biết, chuyện này đã thành. Lân- tổ chức ám vệ hoàng gia độc nhất vô nhị, được Thái Tổ khai quốc dày công vun trồng, thủ lĩnh của tổ chức vĩnh viễn ẩn mình trong bóng tối sau lưng thiên tử.

Trên đường trở về, tâm tư ta chẳng lấy gì làm hoan hỉ. Hoàng huynh chấp thuận quá nhanh, tựa như ta đòi người món đồ chơi trẻ con vậy. Người cho rằng ta lại muốn một món đồ tiêu khiển nhỏ bé. Muội muội của thiên tử, công chúa tôn quý, muốn một ám vệ làm kẻ hầu cận, quả là chuyện nhỏ đến không thể nhỏ hơn.

Nhưng ta thực lòng ái mộ hắn, A Cửu, ám vệ đã bảo hộ ta từ thuở còn thơ ấu.

Mẫu thân ta và hoàng huynh, chính là Quý phi được tiên hoàng sủng ái nhất. Khi hoàng huynh cất tiếng khóc chào đời, trong cung rộ lên lời đồn đãi, nói rằng Tam hoàng tử sẽ uy hiếp vị trí thái tử của Hoàng hậu. Lời đồn này đã khiến mẫu phi và hoàng huynh phải chịu không ít khổ sở, không biết bao nhiêu là dày vò.

May mắn thay, tiên hoàng đã phá lệ ban cho mẫu phi và hoàng huynh ám vệ của Lân, nhờ đó hoàng huynh mới bình an trưởng thành, còn ta cũng có thể chào đời một cách an toàn.

Khi sinh ta, mẫu phi suýt chút nữa hồn lìa khỏi xác. Tiên hoàng đã túc trực ba ngày ba đêm. Ta cũng nhờ họa mà được phúc, trở thành vị công chúa duy nhất trong số các tỷ muội có thị vệ riêng.

Người biết đến sự tồn tại của Lân, chỉ có hoàng đế. Hoàng huynh và mẫu phi chỉ mơ hồ cảm nhận được sự bất thường, mãi đến khi hoàng huynh đăng cơ trở thành cửu ngũ chí tôn mới từ những ghi chép cũ trong cung phát hiện ra những năm tháng kinh hoàng đã qua, hé lộ một khía cạnh khác mà phụ hoàng đã cố ý che giấu.

Phụ hoàng, vừa là bậc đế vương, vừa là một người phụ thân.

Nhưng ta thì khác. Năm sáu tuổi, khi bị những cung nữ thái giám mặt mày ẩn chứa ý đồ dụ dỗ đến một góc khuất trong cung, một cung điện bỏ hoang lạnh lẽo, ta đã biết rằng, trong bóng tối của ta luôn có một người.

Giọng nói dịu dàng của cung nữ nói rằng mẫu phi bị trẹo chân, đang đợi ta ở ngự hoa viên. Ta đã gặp ả vài lần trong cung của mẫu phi, xung quanh cũng có những cung nhân hầu hạ ta từ nhỏ, không chút nghi ngờ liền đi theo.

Đi theo những cung nhân đó, ánh mặt trời càng lúc càng xa, cung điện càng lúc càng đổ nát, những bức tường đỏ loang lổ vết bẩn kỳ dị.

Bước chân của cung nữ tỷ tỷ đột nhiên nhanh hơn, phía sau đám cỏ dại cao hơn cả người ta xuất hiện một cái giếng khô sâu hoắm. Những cung nhân trước đây vẫn ân cần chăm sóc, cùng ta vui đùa, bỗng dưng mặt mày lạnh lẽo như băng sương nói: “Tiễn công chúa lên đường.”

Lúc đó, ta lần đầu tiên cảm thấy cung cấm thật lạnh lẽo, còn lạnh hơn cả khi mẫu phi vì bảo vệ hoàng huynh mà cho ta ăn những chiếc bánh ngọt có độc.

Một bàn tay to lớn và nặng nề đè lên thân ta, ta không có chút sức lực phản kháng nào, chỉ có thể mặc kệ chúng đẩy ta xuống giếng.

Khi rơi xuống, ta thấy trời tối đen như mực, tựa vực thẳm không đáy.

Ta tưởng rằng cuộc đời mình đến đây là kết thúc, thì một vệt sáng trắng lóe lên, những cung nhân lờ mờ vây quanh miệng giếng đột nhiên ngã sang hai bên.