Điểm này vô c*̀ng trân quý, không hề dễ dàng làm được.
Trừ yêu nghiệt như Chân thiếu chủ ra, Cơ Tam công tử trong năm nay tuyệt đối là cái tên nóng bỏng nhất Lưu Ly vương thành.
Giờ phút này nghe thấy cái tên Cơ Tam công tử, Thu chấp sự kia chấn động toàn thân, ánh mắt vốn kinh nghi lập tức hóa thành sùng bái nồng đậm.
Mà Ngưu thống lĩnh hiển nhiên c*̃ng bị những lời này c*̉a Ngưu Ngũ Hoa hù cho thiếu chút nữa ngã.
Cái gì? Cơ Tam công tử? Người nối nghiệp do Bàn Long đại đế, đại đế thứ tám tự mình khâm điểm? Thiên tài thiếu chút nữa chinh phục tấm Lưu Ly bia thứ chín?
Một nhân vật như vậy lại bị hắn cự tuyệt bên ngoài.
Ngưu thống lĩnh đột nhiên cảm thấy sau gáy lạnh lẽo, trong lòng tràn ngập sợ hãi và bất an. Nếu như từ chối khéo những người khác ở bên ngoài đó là chức trách c*̉a hắn.
Thế nhưng mà thiên tài cấp Thiếu chủ c*̉a Lưu Ly vương thành tới đây, đây là đại nhân vật xưa nay cơ hồ không xuất hiện ở Kim Chung thành.
Loại đại nhân vật này trong mắt những người như bọn họ, cơ hồ là tồn tại cao không thể với tới.
Ngưu Ngũ Hoa thấy Giang Trần không có phản đối, cho rằng mình đã đúng, hắn c*́i thấp người bái:
- Thiếu chủ giá lâm, lão Ngưu không tiếp đón từ xa, mong thiếu chủ thứ tội.
Ngưu thống lĩnh vô ý thức c*̃ng c*́i đầu bái:
- Thiếu chủ, tiểu nhân có mắt không tròng, không biết là thiếu chủ đại giá quang lâm, thất kính.
Hai đầu gối c*̉a Thu chấp sự c*̃ng mềm nhũn:
- Thiếu chủ... Ánh mắt Thu mỗ vụng về, là Thu mỗ không biết nhìn người a.
Giang Trần mỉm cười nói:
- Chư vị không cần đa lễ, hiện tại ta không dùng thân phận thiếu chủ tới gặp Ngưu chưởng quỹ, chúng ta có thể vào trong phủ rồi nói hay không?
Ngưu Ngũ Hoa xoay người cung kính nói:
- Đúng, đúng, thiếu chủ, mời vào trong. Hiếm khi thiếu chủ đại giá quang lâm, lần này nhất định phải để cho lão Ngưu hiếu kính một phen.
Thu chấp sự giờ phút này c*̃ng khiếp sợ không thôi. Rốt cuộc hắn c*̃ng biết được vì sao người trẻ tuổi kia lại bình tĩnh như vậy. V ì cái gì mà đối mặt với sự khiêu khích c*̉a Tiểu Uông, chẳng những không thèm ngó tới, thậm chí lông mày c*̃ng không thèm động đậy lấy một cái.
Đánh người, nói đánh là đánh. Sau khi đánh còn không có một chút lo lắng, sợ hãi nào.
Hóa ra tất cả nguyên nhân ở chỗ này, thiếu chủ a.
Thử hỏi một thiếu chủ thế lực Đế cấp, hắn sẽ sợ chưởng quỹ c*̉a khách điếm Phi Mã sao? Cho dù là thế lực cường đại gấp năm ba lần khách điếm Phi Mã, đắc tội với thế lực Đế cấp còn không phải giống như bóp chết một con kiến, vô c*̀ng nhẹ nhõm sao?
Thiếu chủ... Trong lòng Thu chấp sự bành trướng không thôi. Đồng thời hắn còn cảm thấy sợ hãi, lại có chút hưng phấn.
Sợ hãi là sợ hãi bẩm sinh đối với thế lực quyền quý.
Mà hưng phấn là vì đệ tử Đế cấp đại giá quang lâm, có lẽ vận mệnh Phi Mã khách điếm sẽ xuất hiện biến chuyển.
Nhìn điệu bộ này chẳng lẽ Cơ Tam công tử là cứu binh mà Ngưu Ngũ Hoa mời tới? Là tớ làm chỗ dựa cho Ngưu Ngũ Hoa? Đả kích Đổng Thăng Đại chưởng quỹ kia?
Nếu thực là như vậy, Đổng Thăng muốn nuốt bốn phần vốn c*̉a Ngũ Hoa Nhị chưởng quỹ là chuyện cơ hồ không có bất kỳ khản ăng nào, thậm chí ngược lại còn có khả năng bị cắn trả.
Đổng Thăng có một ít chỗ dựa, đây là chuyện không thể nghi ngờ.
Thế nhưng nếu như chỗ dựa c*̉a Ngưu Ngũ Hoa là thế lực Đế cấp, vậy thì những chỗ dựa c*̉a Đổng Thăng tại Kim chung thanh c*̉a Thương Vân đại quốc sẽ chỉ là mây bay mà thôi.
Quốc chủ Thương Vân đại quốc c*̃ng phải nghe lệnh chưởng khống giả Lưu Ly vương thành, c*̃ng chính là nghe lệnh Khổng Tước đại đế.
Lại nói, chỉ là một Phi Mã khách điếm ở Kim Chung thành c*̃ng không tính là khách điếm cao cấp nhất, chứ đừng nói là cả địa bàn rộng lớn c*̉a Lưu Ly vương thành.
Cho nên chỗ dựa c*̉a Đổng Thăng c*̃ng không thể nào là Quốc chủ Thương Vân đại quốc.
Mang theo các loại tâm tình bất định, Ngưu Ngũ Hoa và Thu chấp sự cẩn thận, từng li từng tý bồi tiếp Giang Trần.
Giang Trần thấy bộ dáng lo lắng c*̉a bọn họ, c*̃ng hỏi nguyên nhân.
Hai người này đều nói Đổng Thăng đại chưởng quỹ muốn dùng giá thấp mua lại số cổ phần trong Phi Mã khách điếm, muốn đạt được dã tâm một mình độc chiếm.
Vì dã tâm này, Đổng Thăng vận dụng hai con đường trắng đen, thậm chí không tiếc phái tiểu cữu tử nhà mình lên đài.
Tiểu Uông kia c*̃ng là một tên tiểu tử càn quấy, lưu manh, trong vòng mấy tháng đã khiến cho Phi Mã khách điếm gà bay chó chạy, tạo thành chướng khí mù mịt.
Chiêu này quả thực vô c*̀ng có tác dụng, khiến cho Ngưu Ngũ Hoa thiếu chút nữa tức giận tới thổ huyết, chỉ có thể ở Ngưu phủ nghỉ ngơi vài ngày, khiến cho cảm xúc bình tĩnh lại.
Ngưu Ngũ Hoa c*̃ng thực sự sợ mỗi một khi mình đi tới Phi Mã khách điếm, sẽ có một ngày nào đó sẽ chết vì tức giận.
Ngưu Ngũ Hoa c*̃ng vận dụng một ít thủ đoạn, nhưng không địch lại thủ đoạn c*̉a Đổng Thăng. CHo nên những ngày qua Ngưu Ngũ Hoa vô c*̀ng bị động, sinh ý c*̉a Phi Mã khách điếm c*̃ng rớt xuống ngàn trượng.
Tâm tình không sai biệt lắm với Ngưu Ngũ Hoa còn có Thu chấp sự, tuy rằng số cổ phần c*̉a hắn bên trong ít ỏi, thế nhưng tâm tình lại không khác Ngưu Ngũ Hoa là bao.
Rõ ràng là đồ vật thuộc về mình, người khác lại muốn dùng giá thấp cưỡng ép mua lại. Ngươi không muốn bán, hắn lại dùng các loại thủ đoạn vô sỉ bức bách ngươi, để ngươi bán cho hắn.
Không thể không nói Đổng Thăng đã gần như thành công. Ngưu Ngũ Hoa trong lúc vô tình biết được Bàn Long đại đế điều tra một ít tin tức.
Cho nên Ngưu Ngũ Hoa ôm tâm lý thử vận may, đem tin tức này báo cho bên Bàn Long đại đế.
Tin tình báo này là Cơ Tam công tử thông qua con đường c*̉a mình truyền bá ra bên ngoài. Trong lúc vô tình lại bị Ngưu Ngũ Hoa chú ý tới, khiến cho Ngưu Ngũ Hoa nhớ tới chuyện mấy năm trước, rất nhiều chi tiết nhận định đều rất ăn khớp với nhau.
Ngưu Ngũ Hoa mang theo tâm tính như vậy, cho nên muốn mượn cơ hội này lập công với Bàn Long đại đế, tìm được chỗ dựa lớn.
Nếu như có thể nắm lấy cơ hội này, dính vào cái núi dựa lớn như Bàn Long nhất tộc này, vậy thì sinh ý c*̉a Phi Mã khách điếm vạn năm không cần phải lo. Nói không chừng sẽ khiến cho Đổng Thăng đại chưởng quỹ kia phải bán ra số cổ phần c*̉a mình c*̃ng không biết chừng.
Trải qua Ngưu Ngũ Hoa tự thuật, còn có Thu chấp sự bổ sung, Giang Trần cuối c*̀ng c*̃ng biết rõ chân tướng.
Vốn đây là chuyện nội bộ Phi Mã khách điếm, Giang Trần c*̃ng không nguyện ý nhúng tay vào. Thé nhưng việc này nếu như Ngưu Ngũ Hoa chịu đựng, mà hắn lại có việc cầu Ngưu Ngũ Hoa, chỉ sợ người ta c*̃ng không tận tâm tận lực.
Hắn lập tức cười nhạt một tiếng nói:
- Làm sinh ý tự nhiên có đạo c*̉a sinh ý. Nếu như các ngươi không muốn bán số cổ phần c*̉a mình cho Đổng Thăng đại chưởng quỹ, vậy hắn sẽ không thể nào bắt buộc các ngươi được. Bất kể là làm cái gì, Lưu Ly vương thành đều có quy tắc c*̉a Lưu Ly vương thành. Người vi phạm tất sẽ bị trừng phạt thích đáng.
Lời nói này tuy rằng không phải là hứa hẹn, thế nhưng c*̃ng có thể coi là hứa hẹn.