Giang Trần lặng lẽ nghe những lời này c*̉a bọn họ, hắn biết rõ những Thần vương này quả thực không phải muốn lừa gạt người trẻ tuổi như hắn, mà người ta thật tâm thưởng thức hắn.
Đối mặt với thịnh tình như vậy, Giang Trần quả thực c*̃ng không tiện rụt rè.
Hắn lập tức nghiêm mặt nói:
- Chư vị đại nhân ưu ái, vãn bối tự nhiên khắc sâu trong lòng. Việc này chờ sau khi đại hội Chư hầu Thần vương kết thúc vãn bối nhất định sẽ cho Thần vương đại nhân một câu trả lời thuyết phục, được chứ?
- Thật chứ?
Hạo Nhiên thần vương kia hỏi.
- Chắc chắn mười phần.
Giang Trần nghiêm túc nói.
Thần Vương mập mạp vỗ cái đùi to c*̉a mình:
- Được, sảng khoái, ta thích loại hào khí này. Người trẻ tuổi nếu như ngay cả một chút tinh thần, hào khí vậy c*̃ng không có, vậy sao có thể thành tài được chứ? Ta chỉ muốn hỏi một câu, cái gọi là đáp án c*̉a ngươi là đồng ý, hay là cự tuyệt?
Giang Trần cười nói:
- Tin rằng chuyện này rất nhanh sẽ có đáp án.
Nếu như lần này hắn hành động thất bại, như vậy tất cả đều là hư vô, c*̃ng không cần phải nói gỉ. Nếu như lần này hành động thành công, địa vị hắn, Xích Thủy thần vương c*̃ng không có khả năng lại nói chuyện ngừa thừa kế nữa.
Cho nên chuyện này sau đại hội chư hầu Thần vương nhất định sẽ nhìn thấy rõ.
Xích Thủy Thần vương cười ha hả:
- Được rồi, chư vị đạo hữu, ta chỉ mời các ngươi tới gặp Tiểu Chân trưởng lão một lần, các ngươi c*̃ng đừng tạo áp lực cho người trẻ tuổi a.
- Ha ha, Xích Thủy đường huynh c*̃ng không nhịn được mà nói rồi. Được rồi, việc này nói tới đây thôi. Nhưng mà Tiểu Chân trưởng lão quả thực rất không tồi.
Thần Vương áo lam bổ sung một câu.
Nói xong câu đó, năm Thần vương nhìn nhau, ánh mắt giống như vô c*̀ng ăn ý, không ngờ lại c*̀ng đánh ra thủ quyết.
Trong nháy mắt một ít kết giới Thần vương lập tức được bố trí.
- Được rồi, nói chuyện trong này không cần lo lắng bị người ta giám sát.
Xích Thủy Thần vương cười ha hả, ngữ khí lại có chút bất đắc dĩ.
Trong Tinh xá này vốn là nơi vô c*̀ng riêng tư, nói chuyện phiến lại còn phải cẩn thận như vậy. Bởi vậy có thể thấy được Thái Uyên đại thế giới hiện tại không xong tới cỡ nào.
Thần Vương mập mạp thở dài:
- Những ngày này quả thực khó mà sống qua được a. Xích Thủy đạo huynh, chẳng lẽ chúng ta cứ ngây ngốc như vậy sống qua ngyaf hay sao? Thời gian như vậy chỉ sợ càng ngày càng kém a.
- Chư vị đạo hữu, lần này các ngươi tới đây có người gì khả nghi phát ra hành động ôm đùi, hoặc là cố gắng lôi kéo gì hay không?
- Có.
Thần Vương áo lam là người đầu tiên mở miệng:
- Còn không chỉ có một người mà tới hai. Chỉ là những người này nói gần nói xa, đều vô c*̀ng mịt mờ, ta c*̃ng không rõ rốt cuộc bọn họ muốn biểu đạt thứ gì.
- Đều là một đám gia hảo có tặc tâm không có tặc đảm. Đều có ý nghĩ như vậy nhưng mà ai c*̃ng không dám đứng ra, đều sợ chết a.
Hạo Nhiên Thần vương vô c*̀ng căm phẫn nói.
- Ài, bổn vương ở trong Tinh xá này kỳ thực c*̃ng có không ít người tới dò xét. Chỉ là thái độ c*̉a bổn vương luôn trung lập, làm cho rất nhiều người tới đều mất hứng mà về.
Xích Thủy Thần vương thở dài.
- Hiện tại thế c*̣c Thái Uyên đại thế giới vô c*̀ng vi diệu a. Giống như là một quả bong bóng vậy, mọi người đều biết nó sẽ nổ, nhưng mà nổ lúc nào, nổ như thế nào, sẽ làm bị thương bao nhiêu người, trong đầu mọi người đều không rõ. Nhưng mà mọi người vẫn không ngừng tới gần nó rồi thổi đi, đang không ngừng làm tăng tốc độ bạo tạc c*̉a nó.
Xích Thủy Thần vương có chút bi ai nói:
- Nếu như không có chí sĩ dũng cảm đứng lên, không có ai đứng lên hô cao một lời, ta đoán, lần đại hội chư hầu Thần vương này sẽ lại là một cơn gió tanh mưa máu. Lại sẽ có một đám chư hầu Thần vương ngã xuống. Nói không chừng thời gian c*̉a Kình Thiên Thiên đế c*̃ng nhanh chóng tới.
- Kình Thiên Thiên Đế? Đạo huynh làm sao biết hắn không phải là độc thủ phía sau màn cơ chứ?
Thần Vương áo lam kia hiếu kỳ hỏi.
Thần vương gầy gò từ đầu không có lên tiếng lại bỗng nhiên mở miệng nói:
- Kình Thiên Thiên Đế nhiều tâm sự, nhiều thủ đoạn như vậy mọi người đều nhìn thấy. Nếu như hắn là độc thủ phía sau màn, vậy thì Thái Uyên thiên đế bệ hạ ngã quá oan. Đây quả thực là bị đối thủ như heo đánh bại a.
- Ha ha, quả thực Kình Thiên Thiên đế không phải là độc thủ phía sau màn. Ngươi xem bốn vòng kiểm tra này mà xem, rõ ràng cho thấy hắn không tự tin. Hắn càng như vậy địa vị chỉ sợ càng không vững chắc.
Những người này đang phân tích kỹ Kình Thiên Thiên đế.
Giờ phút này trong lòng Giang Trần sóng to gió lớn. Hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng được năm Thần vương đại nhân này lại tín nhiệm hắn, loại vấn đề trò chuyện bí mật này c*̃ng không tách hắn ra.
Đây quả thực là chuyện khiến cho Giang Trần cảm thấy áp lực không thôi.
- Ha ha, chủ đề c*̉a chúng ta liệu có phải chuyển quá nhanh. Ngươi nhìn Tiểu chân trưởng lão kìa, dường như đã bị chúng ta hù rồi nha.
Thần Vương mập mạp cười nói, đống thịt mỡ trên mặt run run.
Xích Thủy Thần vương dùng ánh mắt tràn ngập đại khí nhìn qua Giang Trần:
- Tiểu Chân trưởng lão, tất cả mọi người đều cảm thấy ngươi đáng tin, cho rằng ngươi là người một nhà. Cho nên những vấn đề này c*̃ng không cần phải gạt ngươi. Mặc kệ sau này ngươi có quyết định gì, khí chất c*̉a ngươi, tiềm lực c*̉a ngươi, con người ngươi đều đủ để gia nhập hàng ngũ c*̉a chúng ta. Sớm muộn gì c*̃ng có tư cách ngang hàng nói chuyện với chúng ta. Cho nên những chuyện này kéo ngươi vào sớm, ngươi không ngại chứ?
Đây là tín nhiệm, một loại thái độ thưởng thức và lấy lòng.
Trong lòng Giang Trần vô c*̀ng xúc động, nghiêm túc nói:
- Các vị tiền bối nâng đỡ, coi trọng như vậy, vãn bối được sủng ái mà lo sợ a. Chuyện hôm nay không quản các tiền bối nói gì, vãn bối tuyệt đối sẽ giữ kín bí mật, tuyệt đối sẽ không truyền ra bên ngoài.
Năm đại Thần vương đều cười cười:
- Đều là người một nhà, Tiểu chân trưởng lão không cần phải khách khí.
- Quả thực nếu như muốn tránh ngươi, chúng ta c*̃ng không nói.
- Đã nói trước mặt ngươi, mọi người c*̃ng không có ý tránh ngươi.
- Tiểu Chân trưởng lão, vẫn là câu nói kia, mấy lão gia hỏa chúng ta thưởng thức ngươi. Cho rằng ngươi có tư cách ngang hàng nói chuyện với chúng ta.
Giang Trần gật đầu, c*̃ng không sĩ diện cãi láo nữa.
Hạo Nhiên Thần vương kia nhìn qua Giang Trần, cười nói:
- Tiểu chân trưởng lão, Xích Thủy đạo huynh nói ngươi tuy rằng tuổi trẻ, nhưng mà c*̃ng có cái nhìn rất tốt. Số mệnh Thái Uyên đại thế giới c*̃ng được ngươi phân tích rất sâu. Xem ra ngươi đối với thế c*̣c c*̉a Thái Uyên đại thế giới c*̃ng có cao kiến c*̉a riêng mình nha?
- Cao kiến thì chưa nói tới, nhưng mà vãn bối quả thực có một ít cái nhìn thô thiển.
Đây là cơ hội tốt để thăm dò lẫn nhau, tự nhiên Giang Trần sẽ không bỏ qua.
- Ha ha, không cần phải khiêm tốn, nói mọi người nghe chút đi.
- Đúng vậy a. Nói đúng, nói sai c*̃ng không sao, mấu chốt nhất chính là chúng ta muốn nghe ý kiến c*̉a người trẻ tuổi.
Giang Trần gật đầu, không ra vẻ gượng ép, mà đi thẳng vào vấn đề:
- Độc thủ phía sau màn này có thể ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, thủy chung không có ngóc đầu lên. Đủ để thấy hắn thâm trầm đáng sợ tới cỡ nào. Đối thủ như vậy muốn dựa vào thủ đoạn thông thường, nhất định không tóm được. Muốn bắt được hắn chỉ có vài loại biện pháp.
- Ồ? Còn có vài loại biện pháp sao?
Thần Vương mập mạp thoải mái cười to.
- Loại thứ nhất, c*̃ng là loại trực tiếp nhất. Đó chính là mời Thái Uyên Thiên đế bệ hạ đi ra. Thiên Đế bệ hạ đi ra, ai là độc thủ, người tất nhiên sẽ biết rõ.
- Ha ha, lựa chọn này không thể thực hiện được a. Thái Uyên Thiên đế bị phong ấn trong Vạn Thế thần ngục. Có bảy tên Thần vương khống chế điểm phong ấn, thiếu một người c*̃ng không mở được. Xích Thủy đạo huynh là một người chưởng quản trong đó, có lẽ đạo huynh là người rõ ràng nhất độ khó a.
Xích Thủy Thần vương thở dài:
- Muốn bảy người đồng tâm hiệp lực, nói dễ vậy sao?
- Lại nói, bảy người khống chế phong ấn, trong đó có một người nhất định là độc thủ phía sau màn.