CHƯƠNG 66
Hạ Mẫn bị hòn đá kéo xuống đáy hồ. Xung quanh hắn mênh mang đều là nước. Mọi khoảnh khắc trước kia trở về tràn ngập trong trí óc.
…
Hàn Băng c*̀ng hắn, c*̀ng cha với phụ thân, bốn người đứng trên thảo nguyên nhìn mặt trời lặn.
“Hạ Mẫn, về sau con muốn sống một cuộc sống như thế nào?” Phụ thân hắn quay đầu lại nhìn hắn mỉm cười.
Hạ Mẫn năm tuổi đô đô cái miệng. “Con muốn sống trên thảo nguyên, cả đời tự do tự tại.”
“Còn Hàn Băng?”
“Con muốn c*̀ng Hạ Mẫn, cuộc sống thế nào không quan trọng miễn là có hắn.”
…
Hạ Mẫn nở một nụ cười thê lương. Phải chăng, mối nhân duyên này c*̉a hai người đã nảy nở từ lúc đó? Thực sự việc này có đúng hay không không còn quan trọng. Quan trọng chỉ là hiện tại hắn yêu y, y c*̃ng yêu hắn thế là đủ rồi.
Hàn Băng gắng sức đuổi theo hắn. Cuối c*̀ng thì c*̃ng tóm được tay hắn. Nhưng hiện giờ hắn đã bất tỉnh. Y rút con dao nhỏ luôn bên hông ra bắt đầu bơi xuống cứa dây thừng. Nước vào mắt cay xè, con dao cứa dây c*̃ng vì thế liên tục bị chệch. Bao nhiêu sức lực c*̃ng không thể cắt đứt được. Hàn Băng lay lay hắn tỉnh, nhưng một chút c*̃ng không có phản ứng. Y tiến đến, hôn lấy đôi môi kia, truyền cho hắn chút không khí trong miệng rồi tiếp tục ngoi lên mặt nước thở. Y lại lặng xuống cắt dây, sau một hồi c*̃ng cắt được một nửa. Nhưng quan trọng là nửa sau dù cố thế nào c*̃ng không cắt được.
Hạ Mẫn, kiên trì lên, ta nhất định cứu được ngươi. Thời gian cứ như vậy mà như ngừng lại. Y nhìn Hạ Mẫn. Hắn sau bao lâu vẫn đẹp như vậy. Y muốn có hắn ở bên. Cả cuộc đời, như hồi bé vậy. Hai người đã c*̀ng nhau đọc lời hứa đồng tâm trên thảo nguyên xanh tươi. Trẻ con ư? Y không nghĩ vậy. Với y là thật lòng, vô c*̀ng thật lòng. Khoé mắt y chảy ra vài giọt nước mắt nhưng nhanh chóng đã bị hoà tan c*̀ng làn nước. Y c*́i xuống, tiếp tục cắt dây.
Cái gì mà lời nguyền. Y không tin. Y tin tình yêu thực sự sẽ là liều thuốc giải cho bất cứ lời nguyền nào.
Cái gì mà duyên hay nghiệt. Chỉ cần có yêu đối phương hay không mới thực sự là quan trọng.
Yêu.
Y yêu.
Y tin hắn c*̃ng vậy.
Đoạn tình duyên này y đã c*̀ng hắn đi.
Y đã yêu con người này như một lẽ tự nhiên.
Yêu tha thiết đôi mắt này.
Đôi mắt to tròn trong suốt khi còn là hài tử đã c*̀ng y vui đùa trên thảo nguyên, hoà mình với nắng c*̀ng gió, đem tình yêu như mầm cây nhỏ được ươm mầm cẩn thật mà nảy nở.
Đôi mắt này gần thật gần khi hắn tiến đến, hôn lên môi y lần đầu tiên.
Đôi mắt lạnh lùng sau mười năm năm xa cách.
Đôi mắt này những lúc vui mừng c*̀ng khổ cực.
Y hết thảy đều yêu sâu đậm.
Giúp y nhận ra hắn sau mười lăm năm xa cách c*̃ng là đôi mắt này.
Giúp y can đảm, mạnh mẽ c*̃ng là đôi hắt này.
Tình cảm vốn đã sâu đậm đến mức không thứ gì diễn tả được.
Đời này kiếp này, được biết nhau, quen nhau rồi đến yêu nhau, ông trời phải chăng đã quá ưu ái bọ họ.
Duyên này, tình này, đời này không đổi. Đăng bởi: admin
Để mở chặn quảng cáo vui lòng
Thông tin cá nhân
Truyện đang đọc
Chưa có truyện đọc
Đơn hàng của bạn
Chưa có đơn hàng nào
Lịch sử mua gói
Chưa có lịch sử mua gói