Hệ Thống Biến Tôi Thành Blogger Nổi Tiếng

Chương 43: Chương 43




Editor: Nại Nại

 

"...Nếu điểm tổng không thể cao hơn 10 điểm so với điểm chuẩn của trường đại học, thì các trò sẽ không được tự do lựa chọn nguyên ngành của mình... Nhưng hầu hết các trường đại học sẽ bắt đầu nhận đơn xin chuyển ngành sau khi trúng tuyển, vì vậy phụ huynh nên chú ý vào thời điểm..."

 

"Điểm chuẩn của tỉnh Giang Tô hơi bị thổi phồng, những bạn học có điểm trung bình sẽ có nhiều lựa chọn hơn ở các thành phố khác..."

 

Giáo viên chủ nhiệm vẫn đang lải nhải không ngừng, các bậc phụ huynh ở dưới nghiêm túc ghi nhớ.

 

Tuy rằng cô không thích giáo viên chủ nhiệm, nhưng Quý Lan vẫn tán đồng với quan điểm đó, việc lựa chọn chuyên ngành và trường học thật sự là một cột mốc quan trọng trong cuộc đời. Bốn năm đại học phần lớn sẽ quyết định hướng đi tương lai... nếu cảm thấy hứng thú với chuyên ngành của mình, thì sẽ hiểu được những niềm vui trong việc học, cả chặng đường sẽ cảm thấy suôn sẻ, nhưng nếu ngược lại thì sẽ hoài nghi nhân sinh.

 

Cô của kiếp trước, bị sửa lại hồ sơ nguyện vọng vào đúng ngày cuối nộp đơn.

 

Không có điện thoại, không có máy tính, không có internet, hơn nữa điểm số cô đoán chỉ ở trên mức hạng hai, vì vậy cô vô tâm chỉ làm việc bán thời gian tại một siêu thị vào ban ngày, rồi tối về nhà ngủ, lười không thèm kiểm tra kết quả, dù sao cuộc sống cũng chỉ có vậy. Nhưng mà đột nhiên vào ngày cuối cùng của đợt tuyển sinh bổ sung đầu tiên, Đàm Hoan nói với cô, cô thi được hơn 415 điểm.

 

Ngay lúc đó Quý Lan vừa ngạc nhiên vừa vui mừng đến độ không biết phải làm sao, nhưng lúc đó cô không thể đi đâu được, cho nên Đàm Hoan chủ động hỏi mượn cô thẻ cào mật khẩu, cô ta bảo để cô ta điền hồ sơ giúp cô cho.

 

Tuy rằng có hơi do dự, nhưng cô đã gửi cho cô ta.

 

Ngay lúc đó Đàm Hoan bảo: "Quý Lan, cậu muốn nộp đơn vào trường nào? Đại học A và B ở thành phố C cũng không tồi, đại học C ở thành phố W cũng là 985, cậu chọn nhanh lên!"

 

Trông thì có vẻ là giọng điệu vui vẻ.

 

Sau khi Quý Lan chọn đại học A xong, Đàm Hoan điền vào đơn đăng ký xong chụp màn hình lại gửi cho cô xem.

 

Cuối cùng, tảng đá đè nặng trong lòng cũng đã biến mất, cô tin tưởng cô ta không hề nghi ngờ gì.

 

Cho nên cô không nhìn thấy nút xác nhận OK kia, căn bản không hề được nhấp vào. Vì vậy mới xảy ra hàng loạt những chuyện phía sau.

 

Bỏ lỡ đợt thứ hai, chỉ có thể chờ đợt tuyển sinh bù, Đàm Hoan bảo cô ta không cẩn thận bấm nhầm, Quý Lan cũng dễ dàng tha thứ cho cô ta.

 

Còn trẻ không ngây thơ thì quá lãng phí tuổi trẻ.

 

"Lần này, người đứng đầu lớp chúng ta là Quý Lan."

 

Giật mình một cái, giáo viên chủ nhiệm ở trên bục giảng đột nhiên nhắc đế mình: "Quý Lan, đứa trẻ này, ngày thường tôi đã rất xem trọng con bé rồi. Tuy rằng lúc thi ở trường lên lên xuống xuống y như tàu lượn siêu tốc, nhưng mà tôi biết con bé có thực lực, cho nên rất nhiều lần kiên nhẫn khuyên bảo con bé. Giờ đã có kết quả rồi đây, quả nhiên con bé không làm tôi thất vọng."

 

Quý Lan ngẩng đầu, vui vẻ cười với bà ta.

 

Trong lòng lại vô cùng khinh thường.

 

Buổi họp lớp cuối cùng đã kết thúc bằng lời khen ngợi không ngớt của giáo viên chủ nhiệm... thứ hạng của cô xếp hạng nhất toàn thành phố, đương nhiên giáo viên chủ nhiệm cười đến mang tai.

 

Quý Lan không muốn ở lại lâu, cầm lấy quyển sổ đen thui rồi bắt taxi đi thẳng đến nhà Dương Đan Di.

 

Thẻ cào mật khẩu của cô vẫn còn ở trong cặp sách cũ, mà cặp sách cũ ở trong nhà Dương Đan Di.

 

Trên xe taxi, cô xem video xin lỗi của Dương Đan Di, thuận tiện phát hiện ra một thứ rất thú vị.

 

___

 

Dương Đan Di rất đói bụng, đang định pha một bát mì ăn liền xem như bữa trưa.

 

Chị ta cầm bát mì lên, nước đầy hết cả một bát, đầy đến độ nếu không cẩn thận là tràn ra ngoài ngay. Chị ta vô cùng cẩn thận đi từng bước nhỏ đến cạnh bàn trong phòng khách, rồi bật đèn lên.

 

Cánh cửa mở ra trong hình ảnh phản chiếu của chiếc bát đầy dầu.

 

Chị ta ngẩng đầu, mỉm cười với người vừa mới đến.

 

Là Quý Lan.

 

Chị ta nghĩ, Quý Lan là đến tính sổ hay là Quý Lan đến nhặt xác chị ta đây?

 

Quý Lan hỏi: "Chị họ chỉ ăn vậy thôi sao?"

 

"Ừ." Dương Đan Di khuấy đều sợi mì lên, sợi mì hơi nhão nên xoắn lại vào nhau, vừa phức tạp vừa rắc rối: "Chị họ không giống em, em còn trẻ còn có tương lai tươi sáng, sau này có thể vào một trường đại học tốt, rồi gả cho một người tốt. Những ngày tháng sinh viên của em hẳn là rất tuyệt, cuộc đời của em còn rất dài, dài đến mức sẽ không ai quan tâm đ ến việc em đã từng tàn ác như thế nào trong quá khứ."

 

Chị ta ngẩng đầu lên: "Em nhìn chị đi, đang nói bậy bạ gì không biết."

 

"Chị họ, cuộc đời của em còn rất dài." Quý Lan nhìn thẳng vào chị ta, nói từng câu từng chữ rõ ràng: "Nhưng chị, chết là đáng."

 

Quý Lan mở điện thoại ra, trong màn hình là đoạn video xin lỗi của Dương Đan Di, cô tua nhanh.

 

Lại tua nhanh.

 

"... Không phải em ấy dụ dỗ bố tôi, mà mà bản thân của bố tôi là kẻ vô tích sự. Lão làm việc ở công ty Hành Thanh cả đời, lúc còn trẻ..."

 

"... Nhưng mà sau này, lão thay đổi, thậm chí còn đưa tôi đến trên giường của đám khách hàng đó để đổi lấy công danh... Thậm chí ngay cả Hành Thanh, cũng là vì vậy mà bắt đầu..."

 

"... Quý Lan rất xinh gái, cho nên bố tôi đã âm mưu, lão nói với tôi rằng dù sao Quý Lan cũng ở bên ngoài làm mấy chuyện không đứng đắn gì..."

 

"... Tuy rằng tôi cũng rất tò mò em ấy lấy từ đâu ra nhiều tiền như vậy, có thể thuê được căn hộ trong trung tâm thành phố... nhưng mà tôi là chị họ của em ấy..."

 

"Thật sự rất xin lỗi, mấy ngày hôm trước không đứng ra nên gây ra nhiều rắc rối như vậy..."

 

Một giọng nữ nghẹn ngào nức nở, rất yếu đuối nhu nhược.

 

Quý Lan liên tục tua nhanh, trong video phát ra những nội dung đứt quãng.

 

"Chị họ, chị xin lỗi chả có chút thành ý nào cả." Quý Lan nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt mình, chị ta không hề hoang mang một chút nào, cứ bình thản tiếp tục gắp từng đũa mì lên ăn, nhai một cách đều đặn, có thể nhìn ra chị ta đang từ từ thưởng thức, hưởng thụ thức ăn nhanh của mình.

 

"Nói là xin lỗi tôi, vì tôi mà làm sáng tỏ sự thật, nhưng tại sao tôi lại cảm thấy chị càng nói tôi càng đen vậy?"

 

Quý Lan tiếp tục nói: "Nói đại mấy câu xin lỗi hời hợt, là bắt đầu nói tới công ty của Dương Kiến Quốc, nói lão không coi chị là con gái, còn kể lể chi tiết hết tên khách hàng kia. Tôi tự hỏi làm sao một video xin lỗi lại có thể dài mấy chục phút như thế được. Chị họ, biết tính ghê ha."

 

Nếu nói người đã khuất có khả năng khơi dậy sự đồng cảm của cư dân mạng nhất, thì có lẽ người sắp chết đứng thứ hai.

 

Chắc chắn Dương Đan Di hận bố chị ta không phải là ngày một ngày hai, nhưng mà chỉ dựa vào sức của một mình chị ta thì không có khả năng đánh bại được công ty và những khách hàng lớn đó, cho nên có vẻ như chị ta lựa chọn cách giống với cô... cọ nhiệt.

 

Chẳng qua cái cọ nhiệt này, hình như là nhiệt độ của Quý Lan cô à nha.

 

"Tin tức tiêu cực về Hành Thanh của thành phố W đã bay đầy trời rồi, mỗi năm ép chết nữ sinh không có mười thì cũng có tám, những linh hồn oan ức tích tụ nhiều năm qua có thể gom lại chơi mạc chược hơn cả chục bàn, đủ để nuôi sống một sòng mạt chược đấy. Cho nên chị họ này, chị không có khả năng làm sụp đổ công ty được. Một đống người chết như vậy rồi cho nên nhiều thêm chị nữa cũng chả nhiều lắm, thiếu ít đi chị cũng không ít đi được bao nhiêu. Hà tất gì phải đem cái chết của mình, lại đổ lên đầu người khác thế?"

 

Cô kéo một cái ghế ra ngồi xuống, chiếc ghế cũ kỹ phát ra tiếng kêu kẽo kẹt, như thể nó sẽ bị gãy bất cứ lúc nào.

 

"Sở dĩ Hành Thanh có thể trở thành công ty lớn là bởi vì sau lưng nó có sức mạnh tập đoàn tài chính đứng sau chống lưng, mỗi ngày đều có rất nhiều luồng nước ngầm, chẳng qua chị chỉ là một miếng đá ngầm vô tình bị cuốn vào mà thôi."

 

"Hoặc là thuận theo dòng nước chảy, hoặc là dũng cảm rút lui khỏi dòng nước xiết, nhưng chị không thể tạo ra được chút bọt nước nào đâu."

 

"Công ty là sân khấu dành cho danh lợi, hoặc là bằng thực lực để vươn lên, hoặc là nhờ vào nhan sắc, chị không sai, Dương Kiến Quốc không sai, khách hàng không sai, công ty cũng không sai. Chỉ là chị vạch trần danh sách quá rõ ràng như vậy, thì chị sai rồi. Để tôi xem trong đó có ai nào."

 

"Lý Vân Cần... Triệu Đán... Tương Tư Đạt... Chị họ này, danh sách kỹ càng chi tiết như vậy, sao chị lại không giải thích luôn chuyện trên giường đi? Ví dụ như một đêm mấy lần, ai chủ động trước, làm cùng với mấy tên đàn ông, nhóm cư dân mạng sẽ càng cảm thấy hứng thú hơn đó."

 

Những câu nói nhục nhã như thế, cô cứ tuông ra như mưa.

 

Từ đầu đến cuối sắc mặt Dương Đan Di vẫn y như cũ, ăn từng miếng mì một. Chị ta không thích ăn cà rốt và hành trong gói gia vị nên đã nhặt chúng ra rất cẩn thận.

 

"Có phải Lan Lan cảm thấy có hứng thú với với chuyện trên giường không, tìm một tên đàn ông thử đi rồi biết mà."

 

"Chỉ bằng gương mặt này của em, bán đêm đầu tiên cả mấy vạn cũng được ấy chứ." Chị ta ngẩng đầu lên: "Nhưng mà có còn lần đầu tiên không thì ai mà biết."

 

Quý Lan cười khẽ, không hề tức giận. Đã nói xong chuyện của chị ta rồi, đã đến lúc nên nói chuyện của mình.

 

Mấy ngày hôm trước, cô thật sự bị Dương Đan Di làm cho cảm động. Nhưng mà cẩn thận xem video xong, cô mới nhận ra, cô chị họ này của cô trông bề ngoài là vì muốn tốt cho cô, nhưng trên thực tế thì cũng đang kéo cô xuống nước.

 

"Chị họ này, vì sao lại muốn chuyển tầm mắt của đám cư dân mạng lên người tôi vậy? Còn trong tối ngoài sáng kén cá chọn canh mà ám chỉ tôi bán thân mới có được tiền."

 

Nếu không phải vừa rồi trên xe taxi tận mắt nhìn thấy bình luận, cũng sẽ không nghĩ đến chuyện sẽ xem video kia của Dương Đan Di.

 

"Lan Lan, số tiền gần đây của em đúng là không rõ nguồn gốc." Cuối cùng Dương Đan Di cũng buông đũa xuống: "Hơn nữa, chị ghét nhết cái loại người dường như kiểm soát hết tất cả mọi thứ như em. Em cho rằng đây là kết thúc rồi sao, vậy chị sẽ càng làm cho em không được yên!"

 

"Lan Lan, em còn nhớ lúc hồi rất nhỏ mình đã từng là người tàn tật không, năm đó khi chị về quê ấy, em vẫn còn tàn tật. Không biết bà ngoại đã nghe được phương thuốc dân gian từ đâu, bà ấy lập tức ngừng làm ruộng, mỗi ngày đều bế em đặt lên giường rồi bóp chân cho em đều đặn, nói như vậy có thể giúp máu lưu thông, thư giãn gân cốt, xoa bóp lâu ngày sẽ làm em không còn tàn tật nữa."

 

"Lúc ấy chị nghĩ, em thật đáng thương. Một bé gái bị què thì ai thích nữa."

 

"Nhưng mà chị không ngờ tới, vậy mà em thật sự được xoa bóp khỏi bệnh như vậy. Một năm sau khi chị về quê, em lại tung tăng nhảy nhót chạy theo mông chị gọi chị Đan Đan ơi chị Đan Đan ơi."

 

"Chị rất vui mừng, nhưng mà cũng có chút không vui. Vì sao em lại may mắn như vậy, vốn dĩ em phải què mới đúng. Giống như chị vậy, vốn dĩ không nên có mẹ."

 

"Sau đó, chị nghe nói thành thích của em từ cấp 1, cấp 2 lên đến cấp 3 đều rất xuất sắc. Cuối cùng, em đến ở nhà chị, em rất ngoan ngoãn, rất hiểu chuyện, cũng rất chịu khổ. Ngay cả lão súc sinh cũng trong lúc vô tình đã từng khen ngợi em vài lần."

 

"Chị rất thích tính cách của em, nhưng cũng rất ghét cái bộ dạng gì cũng không thèm sợ của em. Em cứ bình tĩnh điềm nhiên, là bởi vì may mắn."

 

"Lúc này đây, cuối cùng chị cũng có thể ở chơi em một vố rồi. Nhiều khi, ngoài dự đoán mới là điều bất ngờ."

 

Chị ta mỉm cười dịu dàng, như thể đang hỏi cô đã ăn tối chưa: "Em nói có phải hay không?"

 

"Đúng vậy, giống như trước khi vào cửa tôi không hề biết có chiếc điện thoại đã giấu đi để ghi âm lại cuộc trò chuyện của chúng ta vậy."

 

Quý Lan nhanh tay lẹ mắt chộp lấy hộp giấy ăn trên bàn, bên trong hộp rỗng là chiếc điện thoại có màn hình nhỏ. Đoạn ghi âm trên màn hình đã được ghi lại hơn nửa tiếng rồi.

 

"Bày trò một lần còn chưa đủ, muốn bày trò lần thứ hai à? Tiếp theo chị muốn lừa tôi nói gì đây? Lừa tôi mắng chị hay là mắng Dương Kiến Quốc, hay chỉ trích cư dân mạng hay là nói bí mật gì đó đây?" Quý Lan cảm thấy, người phụ nữ có đến 80-90% là điên rồi. Nói gì nãy giờ cô không hiểu nỗi.

 

Cuối cùng Dương Đan Di cũng thay đổi sắc mặt: "Trả lại cho tao!"

 

Có chút hơi kích động.

 

Quý Lan không nhúc nhích, chỉ là nheo mắt lại nói: "Làm người cần phải có lương tâm."

 

"Lan Lan, bộ dáng này của mày, rất buồn nôn." Vẻ mặt Dương Đan Di ghét bỏ.

 

Quý Lan lên tiếng: "Chị họ này, chị buồn nôn vậy chỉ sợ không phải bởi vì tôi đâu, mà bởi vì đứa nhỏ trong bụng chị đấy."

 

Cô liếc mắt nhìn xuống bụng nhỏ có hơi nhô lên của chị ta, không khác gì với mấy ngày hôm trước cả.

 

"Mày nói cái gì?"

 

"Tôi nói, trong bụng chị, đã có em bé." Quý Lan cười: "Chắc là chị không thích dùng biện pháp tránh thai với đám khách hàng đó ha, cho nên cái thai trong bụng chị họ đây, chị giữ lại định uy hiếp ai đây?"

 

"Uy hiếp tên đàn ông kia, hay là vợ anh ta?"

 

"Là muốn một thân phận danh chính ngôn thuận, hay là muốn lừa gạt một số đồ trang sức đây?"

 

"Chị họ này, anh ta vừa trẻ tuổi vừa đẹp trai vừa có tiền, cũng chỉ là khách hàng của Dương Kiến Quốc thôi, không khác gì với những ông già mà chị đã từng ngủ cả."

 

"Huống chi, còn là tên đã kết hôn và có con rồi..."

 

Quý Lan vừa nói vừa rót một cốc nước rồi ném điện thoại vào đó. Cô đột nhiên cảm thấy, có lẽ kiếp trước Dương Đan Di đến quậy công ty nhà người ta, là một hành động vô tình.

 

Nước thấm vào trong màn hình điện thoại, màn hình tối dần xuống, trông sắp hư hỏng rồi.

 

"Chị họ này..." Quý Lan lấy điện thoại ra, cầm cốc nước hắt thẳng vào mặt Dương Đan Di, chiếc cốc rơi thẳng đứng xuống đất rồi vỡ tan thành nhiều mảnh: "Tự giải quyết cho tốt đi."

 

Dương Đan Di không lau nước trên mặt, chị ta ngơ ngác đứng đó, cứ để mặc những giọt nước chảy dài trên tóc mai xuống cằm.

 

Chị ta... thật sự có thai rồi ư?

 

Trước khi đi, Quý Lan tìm thấy cặp sách cũ trong căn phòng cô từng ở, rồi cầm lấy thẻ cào mật khẩu đi.

 

"Chị họ này, vốn dĩ chị có thể chơi tôi một vố đấy. Như là lấy cái tấm thẻ này đi này đi nè." Cô giơ giơ tay lên, đây mới là mục đích cô đến đây.

 

Chỉ là trong lúc vô tình phát hiện ra những thứ khác mà thôi.

 

___

 

Lý Thủ Tài là chủ biên của Tuần San Bát Quái.

 

Ông ta cũng chịu trách nhiệm hoàn toàn cho trang web.

 

Hôm đó là một ngày nóng nực, điều hòa được bật ở mức 23 độ, ông ta cởi giày, bắt chéo chân rồi thảnh thơi ngồi ngã ra sau ghế như lão cán bộ.

 

Trần Lỗi và Vương Thạch cho rằng chỉ cần tùy tiện đăng một cái tin tức xong rồi trốn đi là xong sao? Còn non lắm!

 

Thành thật mà nói thì tin tức về cô bé đó không đáng giá hai trăm vạn, toàn bộ trang báo quảng cáo kia cũng không đến mức hai trăm vạn. Nhưng ông ta chỉ muốn giết gà dọa khỉ, để cho lũ khỉ dưới quyền ông ta luôn nghĩ đến chuyện gây rối này, rồi bình tĩnh lại an tâm bán mạng cho ông ta.

 

Đừng có tối ngày nghĩ đến chuyện tự khởi nghiệp.

 

Nếu như có thể dễ dàng khởi nghiệp như vậy, thì ông ta đã sớm uống gió Tây Bắc từ lâu rồi.

 

Đang nghĩ ngợi thì đột nhiên có cuộc gọi đến.

 

"Alo, là Lý Thủ Tài đúng không?" Giọng điệu không hề tôn trọng một chút nào, gọi thẳng họ tên của ông ta.

 

"Ai vậy?" Lý Thủ Tài nghe thấy giọng nói trẻ tuổi ở đầu dây bên kia, nghĩ chẳng lẽ là một diễn viên nữ trẻ nào mới debut muốn mua lại ảnh hay không.

 

"Tôi là Quý Lan." Quý Lan suy nghĩ cả một đêm, cuối cùng cũng suy nghĩ thông suốt.

 

Mục đích của Tuần San Bát Quái nhất định không phải vì để Vương Thạch đền tiền, mà là vì uy tín của công ty. Vị trí lão đại trong showbiz này không thể bị lật đổ được.

 

Hơn nữa cô cũng đột nhiên sợ hãi, nếu như Vương Thạch phản bội, đột nhiên bán cô đi, vậy thì cô thật sự là cưỡi lên lưng cọp khó mà leo xuống.

 

Để tay lên ngực tự hỏi, cô thật sự chỉ là muốn giúp hai người Trần Lỗi Vương Thạch tự khởi nghiệp, nhưng hơn thế, lúc ấy ở dưới điều kiện đó, cô chỉ có thể tung ra một chiêu cực kỳ hấp dẫn mà thôi.

 

Một người có thể thay đổi ý định bất cứ lúc nào, thì đó không phải là đồng bọn đáng để hợp tác.

 

Lý Thủ Tài suy nghĩ vài lần, cuối cùng cũng nhớ ra nhân vật này là ai: "Ồ, cô Quý à. Đến đòi lại công lý cho Vương Thạch à?"

 

"Đương nhiên không phải. Vương Thạch không có tiền, tôi cũng không có. Nhưng mà tôi có thể lấy tin tức khác đổi với ông."

 

"Cô nhóc nghỉ ngơi một chút đi nhé, tôi không dễ chơi như hai người bọn họ đâu." Lý Thủ Tài khinh miệt cười cười.

 

"Chuyện của Hành Thanh thú vị hơn nhiều so với chuyện của tôi chứ."

 

Lý Thủ Tài: "Tin về Hành Thanh đã lan truyền khắp thành phố rồi, chỉ cần nói chuyện tôi đều có thể bịa ra bảy tám điều cho cô. Hơn nữa bọn tôi là tạp chí giải trí, không phải chuyện gia đình."

 

Quý Lan tạm dừng lại, ngay lúc Lý Thủ Tài chuẩn bị cúp máy thì đột nhiên đầu dây bên kia tiếp tục nói: "Nếu như tôi có bản ghi âm và danh sách chi tiết chính xác thì sao? Chỉ là tạp chí giải trí thì có sao, thanh danh và tiền bạc, từ trước đến nay có thì không chê nhiều nha."