Chương 630: Điều tôi sợ nhất
Edit by
Như Oanh
Tôi sững sờ trong vài giây trước khi kịp thời phản ứng
Hóa ra tôi đã đi vào mộng cảnh mà Ninh Trác mang đến cho tôi thông qua Tần Thiên Tinh.
Mộng cảnh xuất hiện trong đàn thiên thạch này là điều mà ai gặp c*̃ng sợ hãi nhất, chỉ khi người có liên quan tìm được cách thoát khỏi mộng cảnh này thì mọi thứ mới dừng lại. Còn Ninh Trác, một mặt là vì hiện tại anh ta quá yếu. Mặt khác, có thể bởi vì nỗi sợ hãi mà anh ta phải trải qua lớn hơn tôi hơn rất nhiều, nên đến hiện tại anh ấy vẫn thể chưa thoát khỏi mộng cảnh
Tất nhiên sau khi quỷ khí c*̉a tôi xâm nhập vào cơ thể anh ấy, giữa hai người đã có mối liên hệ với nhau nên tôi có thể nhìn thấy mộng cảnh mà anh ấy trải qua.
Tôi thấy xung quanh mình có sương mù trắng xóa, nhưng không còn cảm giác sợ hãi như vừa rồi nữa, vậy nên tôi vẫn lặng lẽ chờ đợi.
Được một lúc, tôi thấy màn sương trắng từ từ tan đi, ngay sau đó tôi đã thấy hình bóng Ninh Trác từ từ hiện ra trước mặt.
Tôi đã rất ngạc nhiên.
Trong ảo giác mà Ninh Trác sợ hãi, không có cảnh tượng đẫm máu như tôi nghĩ, ngược lại chỉ nhìn thấy một nam, một nữ và một đứa trẻ.
Khi màn sương trắng từ từ tan biến, tôi cuối c*̀ng c*̃ng nhận ra khuôn mặt c*̉a một người đàn ông và một người phụ nữ.
Những người xuất hiện trong tầm mắt c*̉a Ninh Trác, hóa ra là tôi và Tiết Xán.
Không chỉ vậy, còn có một đứa trẻ đứng trước mặt Tiết Xán và tôi. Đứa bé thoạt nhìn rất giống Tiết Xán khi còn bé, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy lông mày và đường nét cơ bản c*̉a đứa trẻ này thực ra rất giống tôi..
Tôi nhanh chóng nhận ra đứa trẻ này chắc là đứa trẻ mà Ninh Trác cho rằng là con tôi khi chào đời không phải sao?
Tôi choáng váng.
Tần Thiên Tinh này chẳng phải khiến người ta nhìn thấy điều kinh hãi nhất sao? Giống như điều đáng sợ nhất mà tôi từng thấy là hồn phách Tiết Xán không thể ngưng tụ, cuối c*̀ng hồn bay phách lạc.
Chẳng lẽ điều Ninh Trác lo sợ nhất là gia đình ba người chúng tôi hạnh phúc như vậy sao?
Tôi không nhịn được vươn tay che bụng dưới, nhất thời cảm thấy có chút giật mình.
Tôi luôn biết Ninh Trác nghĩ gì về tôi, luôn biết anh ấy c*̛́u tôi, bảo vệ tôi hết lần này đến lần khác, nhưng bản thân tôi vẫn chưa bao giờ cho rằng quan hệ c*̉a tôi và Tiết Xán đối với anh ta quan trọng như thế này. Há ra, Ninh Trác rất để tâm đến đứa trẻ trong bụng tôi.
Ngay lúc tôi mất đi cảm giác, sương trắng xung quanh đột nhiên chậm rãi tiêu tán, Ninh Trác cuối c*̀ng c*̃ng chống lại được mộng cảnh Tần Thiên Tinh này tạo ra.
Khi màn sương trắng cuối c*̀ng tan biến, xung quanh quay trở lại nhà kho mờ mịt, tôi lập tức nghe thấy tiếng ho nhẹ c*̉a Ninh Trác từ bên cạnh mình.
Tôi c*́i đầu nhìn anh, chỉ thấy anh từ dưới đất chật vật đứng lên.
Vừa rồi tôi nhìn thấy cảnh tượng chấn động này, nhất thời không biết phải đối mặt với Ninh Trác, tôi muốn rời đi c*̀ng Tần Thiên Tinh, nhưng khi nhìn thấy thân thể đầy thương tích c*̀ng linh hồn yếu ớt c*̉a anh ta, chính là vì áy náy nên tôi vẫn chưa thể rời khỏi, nhìn vẻ yếu đuối c*̉a Ninh Trác lúc này, tôi tiến lên đỡ anh, thấp giọng hỏi: “Ninh Trác, anh không sao chứ?”
Ninh Trác ngẩng đầu, nhìn thấy tôi còn đang ở đây, trong đáy mắt mông lung thoáng qua một tia kinh ngạc, nhưng anh ấy nhanh chóng giữ nét bình tĩnh trả lời: “Tôi không sao, em không đi sao?”
Dứt lời, ánh mắt Ninh Trác rơi vào cây đàn thiên thạch trong tay tôi.
Tôi lập tức vươn tay bảo vệ cây đàn trong lòng mình, dường như có chút sợ Ninh Trác phá hủy, nói nhỏ: “Thân thể c*̉a anh thế nào rồi?”
Mặc dù ngoài mặt tôi đang nói về thân thế c*̉a Ninh Trác, nhưng Ninh Trác là một người tinh tường, anh ta nhanh chóng chú ý đến hành động bảo vệ Tần Thiên Tinh c*̉a tôi.
Khóe miệng anh cong lên, một nét giễu cợt.
“An Tố, em sợ ta phá hủy cây đàn thiên thạch này?” Anh ta đột nhiên hỏi tôi, “Chỉ vì ngưng tụ hồn phách cho Tiết Xán thôi sao?
Tôi không biết tại sao Ninh Trác lại hỏi tôi điều này, nhưng bây giờ nói dối c*̃ng không hợp lý nên gật đầu.
“Vậy thì tôi sẽ hỏi em.” Vẻ mặt Ninh Trác vẫn nét bình tĩnh không chút gợn sóng, anh ta chỉ nhìn thẳng vào tôi không chút do dự nói: “Nếu Tiết Xán thực sự không phục hồi hồn phách, em định sẽ thế nào?
“Tiết Xán nhất định sẽ khôi phục được hồn phách!” Lời nói c*̉a Ninh Trác khiến tôi bối rối vô cớ buột miệng thốt lên.
“Chuyện này không phải em nói là được.” Ninh Trác nhẹ giọng nói, “Em nên biết việc ngưng tụ hồn phách là khó khăn như thế nào.”
Lời nói c*̉a Ninh Trác quả thực rất chính xác, bất kể là tôi có thể thu thập chín Thần khí thành công hay không, cho dù tất cả Thần khí đều có, thì việc ngưng tụ linh hồn bản thân c*̃ng là một chuyện mạo hiểm.
Nghĩ đến đây, mắt tôi bất giác tối sầm lại, cuối c*̀ng tôi vẫn trầm giọng nói: “Nếu Tiết Xán thực sự không thể khôi phục hồn phách, thì tôi sẽ c*̀ng chết với anh ấy.”
Lời nói vừa dứt, tôi dừng một chút, lại nói: “Không chỉ là chết, tôi sẽ c*̀ng anh ấy, hồn phi phách tán.”
Khoảnh khắc nghe được những lời này, vẻ bình yên trên mặt Ninh Trác rốt cuộc c*̃ng bị xé toạc ra.
“Chết? Hồn bay phách tán à?” Ninh Trác đột ngột đứng dậy, tiến đến bên cạnh tôi, “An Tố, được rồi, em giỏi lắm!”
Vẻ mặt Ninh Trác khiến tôi cảm thấy sợ hãi vô cớ, tôi vội vàng nắm chặt Tần Thiên Tinh trong tay, lảo đảo nhớ lại lùi lại vài bước.
Tôi không muốn Ninh Trác tiến nhanh hơn, đồng thời nắm lấy cánh tay c*̉a tôi.
Bây giờ, tôi hoàn toàn hoảng loạn.
Tôi lúc này thực sự tin rằng Ninh Trác sẽ làm mọi cách để phá hủy Tần Thiên Tinh trong tay mình, nhất là nghĩ đến mộng cảnh Ninh Trác vừa nhìn thấy, điều anh ta sợ nhất chính là nhìn thấy tôi và Tiết Xán sống hạnh phúc bên nhau. nghĩ đến đây, anh ta sẽ mãnh liệt muốn tiêu diệt hy vọng ngưng tụ hồn phách c*̉a Tiết Xán.
Nghĩ đến đây, tôi liều mạng thoát khỏi cánh tay c*̉a Ninh Trác, xoay người định chạy.
Nhưng quỷ khí c*̉a Ninh Trác lúc này đã bộc phát!
Mặc dù Ninh Trác bị thương nặng, nhưng quỷ khí trên người vẫn không rõ ràng, linh lực lập tức giống như một sợi dây, trói chặt tôi tại một chỗ.
“Ninh Trác!” Tôi đột nhiên hoảng sợ, nhưng vẫn bất đắc dĩ hét lên, “Anh muốn làm cái quái gì!
“Điều tôi muốn, tất nhiên là phá hủy mọi hy vọng ngưng tụ hồn phách c*̉a tên Tiết Xán kia” Ninh Trác tiến đến bên cạnh tôi, vẻ mặt lạnh như băng, “Giống như em đã nhìn thấy mộng cảnh mà Tần Thiên Tinh đã tạo ra c*̉a tôi. Điều tôi sợ nhất, chính là hai người, có được hạnh phúc. ”
Tôi run rẩy, cố gắng vùng vẫy, nhưng tôi không thể thoát khỏi Ninh Trác, tôi chỉ có thể hét lên: “Vậy sao? Anh nhất định phá hủy Tần Thiên Tinh này?”
Vốn tưởng rằng Ninh Trác sẽ không chút do dự nói “Đúng vậy ”
Tôi không nghĩ ra anh ta chỉ nhìn thẳng vào tôi bằng ánh mắt sâu thẩm, đột nhiên khóe miệng cong lên. Hiện lên một tia bất lực, buồn bã
“Đừng lo lắng, tôi sẽ không phá hỏng Tần Thiên Tinh.”
Tôi sửng sốt, còn chưa kịp nói thì Ninh Trác đã đưa tay lên vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trên má tôi.
“Xem ra cây đàn này vẫn không được phép huỷ …” Ninh Trác tự lẩm bẩm, “Điều tôi sợ nhất… không phải là hạnh phúc c*̉a em và Tiết Xán, mà chính là em vì Tiết Xán mà chết “.