Hoàng Thúc Nghiện Ta Như Sinh Mệnh

Chương 10: Không nỡ




Bên trong Vĩnh Thọ Cung.

Tề ma ma đưa Mục Đào Đào và Ngụy Vân Hi đi thay y phục, chải chuốt thêm lần nữa, dùng nước rửa cho mặt sạch sẽ hơn.

Thái y tới rất nhanh, lúc các nàng đi ra đã thấy thái y đang ngồi trong điện chờ bọn họ.

Thái hoàng thái phi ngồi trên ghế, vẻ mặt rất nghiêm túc. Mục Đào Đào và Ngụy Vân Hi liếc mắt nhìn nhau một cái, không ai dám nói lời nào.

Tề ma ma thấy Thái hoàng thái phi là đang hù dọa hai người bọn họ, rõ ràng vừa rồi thấy dáng vẻ lúng túng của hai vị chủ tử, vẻ mặt không nỡ chút nào.

Mục Đào Đào lôi Ngụy Vân Hi ngồi xuống trước mặt thái y, thấp giọng nói: “Xem trước xem mắt cá chân của nàng ấy có sao không.”

Thái ý liếc mắt nhìn Thái hoàng thái phi, thấy bà không phản đối. Trước hết là xem mắt cá chân của Ngụy Vân Hi, sờ chỗ xương cốt, không thấy lệch vị trí. Tuy nhiên vì vận động lâu nên có chút sưng, đoán chừng còn phải dưỡng thương vài ngày.

“Xương cốt không ảnh hưởng gì, chỉ là nếu hoạt động nhiều sẽ sưng lên, chườm một ít rượu thuốc, vài ngày là khỏi.”

Nghe thấy thái y nói không có việc gì lớn, Mục Đào Đào vui sướng thở phào nhẹ nhõm, chỉ thấy Ngụy Vân Hi thì thào nói: “Ta đã nói là không sao rồi mà.”

Vừa nói xong, Thái hoàng thái phi đã liếc mắt nhìn sang rồi, Ngụy Vân Hi thè lưỡi cúi thấp đầu xuống.

Chỉ cần mắt cá chân không sao, còn lại đều là vết thương ngoài da. Thái y lau vết thương cho hai người, sau đó bôi ít thuốc bột lên.

 

Sau khi bôi thuốc bột tốt nhất xong, thái y rời đi. Thái hoàng thái phi nhìn Tề ma ma nói: “Đi lấy gương đồng ra, để cho hai vị cao thủ đánh nhau nhìn mặt mình.”

Tề ma ma cười cười, mang gương đồng ra.

Ngụy Vân Hi nhìn thấy vết thương mới trên mặt và cổ, bây giờ lại được bôi thuốc bột nhưng bột thuốc đen ngòm, nàng ấy giống như một chú mèo nhỏ, suýt thì khóc xấu.

Mục Đào Đào cũng bị trầy vài vết trên mặt, bôi thuốc xong thấy hai cái mặt đen xì, xấu phát khóc, nhưng hai người nhìn nhau trong gương đồng, không nhịn được mà cười thành tiếng.

“Đào Đào, bây giờ trông ngươi xấu quá à, giống như con mèo lớn đen mặt ngồi xổm ở góc nhà ta.”

“Ngươi cho rằng ngươi không giống ư? Còn nói ta?”

Ngụy Vân Hi cười ha ha: “Ta cảm thấy ta khá giống, không thể nói là ta xấu như con mèo mặt đen được.”

Nhìn Mục Đào Đào và Ngụy Vân Hi dở khóc dở cười với nhau, Thái hoàng thái phi cũng bật cười. Tình bằng hữu những năm tháng tuổi trẻ tuy đơn thuần nhưng rất đẹp đẽ, có thể cùng nhau khóc, cùng nhau cười, cùng chiến đấu, dù có xấu xí cũng không có vấn đề gì, bất luận ngươi có sao đi nữa ta cũng sẽ đồng hành đến cùng.

“Hai con mèo mặt đen, không đau sao?” Thái hoàng thái phi lên tiếng hỏi.

Hai người lanh lợi nhìn nhau một cái, vội vàng đặt chiếc gương đồng trong tay xuống rồi chạy đến chỗ Thái hoàng thái phi.

“Thái hoàng thái phi, bọn con sai rồi! Không dám nữa, người đừng giận bọn con, được không?”

Thái độ nhận sai rất tốt, cả hai người cùng đồng thanh, như thể đã diễn tập vô số lần rồi vậy.

“Mục Đào Đào, con nói trước, sai ở đâu?” Thái hoàng thái phi gọi cả họ lẫn tên của nàng. Trong đáy lòng nàng cảm thấy có gì đó không ổn, thế nhưng phải nói rõ là sai ở đâu sao? Nàng thấy có lẽ mình không sai.

Nhưng nhất định nàng cũng có lỗi, trước tiên cứ nói thử xem.

“Con không nên đánh nhau.”

“Còn nữa.” Thái hoàng thái phi tiếp tục hỏi.

“Vân Hi vẫn đang bị thương, là con đã không bảo vệ tốt nàng ấy.” Sau khi Mục Đào Đào nói xong, Thái hoàng thái phi ngẩng đầu lên nhìn nàng, trầm giọng nói: “Ừm, con biết khi còn bé ta đã nói với hoàng thúc con như thế nào không?”

Mục Đào Đào yên lặng chờ đợi, Ngụy Vân Hi cũng vểnh tai lên nghe.

Chỉ nghe Thái hoàng thái phi chậm rãi nói: “Ai gia luôn nói với hắn, đánh không thắng được thì đừng đánh, nếu đã đánh rồi thì nhất định phải thắng, nếu đánh thua thì tốt nhất đừng quay về!”

“Các ngươi hôm nay có thắng không?”

Mục Đào Đào nhìn Ngụy Vân Hi ở bên cạnh, chỉ nghe Ngụy Vân Hi nói không rõ: “Coi là… thắng đi?”

Thái hoàng thái phi chỉ vào vết thương của hai người họ, nói: “Chỉ cần tát vào mặt mèo của hai ngươi, các ngươi đã không thắng rồi. Những người chiến thắng sẽ không bao giờ xuất hiện. Nếu các ngươi gi*t một nghìn kẻ thù mà làm tổn hại mình tám trăm thì đó không gọi là thắng, đó gọi là lấy mạng đổi mạng, hiểu chưa?”

Ngụy Vân Hi và Mục Đào Đào chớp chớp đôi mắt to, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, lý thuyết của Thái hoàng thái phi khác với những lời khiển trách của phụ mẫu trước đây, còn có thể như thế này sao?

Hai người đồng thanh đáp: “Hiểu rồi ạ.”

Nhưng khi Ngụy Vân Hi nhìn Mục Đào Đào, nàng ấy rất muốn hỏi rằng Nhiếp chính vương có từng thua trận đấu nào không? Nhưng nàng ấy không dám hỏi nên cứ nháy nháy mắt với Mục Đào Đào.

Mục Đào Đào cau mày, dường như hiểu ý nàng ấy, nhìn Thái hoàng thái phi hỏi: “Vậy… khi còn nhỏ hoàng thúc đã thua trận đánh nào chưa ạ?”

Thái hoàng thái phi mỉm cười: “Chưa bao giờ!”

Ba chữ này dừng ở tai Ngụy Vân Hi, độc đoán và bất khả chiến bại, thảo nào bây giờ Nhiếp chính vương có thể bá đạo như vậy, thì ra từ nhỏ đến giờ chưa từng bị đánh bại!

Vĩnh Thọ Cung bên này chìm trong yên bình, thì nóc của Trương Hàn Cung gần như đã bị thổi bay lên bởi tiếng khóc của Trường Anh công chúa và Trường Đình quận chúa.

Thái hậu mời thái y đến xem, làm sạch vết thương và thoa thuốc.

Cùng là bột thuốc cao cấp màu đen, sau khi bôi xong, Trường Đình chỉ vào Trường Anh nói rằng bây giờ trông ngươi thật xấu xí!

Trường Anh công chúa là một người yêu cái đẹp, được Thái hậu sủng ái, là tiểu chủ của cung Quý phi, ai nhìn thấy cũng khen nàng ta là công chúa xinh đẹp nhất, là đương kim đệ nhất mỹ nhân, làm sao có thể nghe người ta chê mình xấu được?

Nàng ta không tin, cầm chiếc gương đồng nhìn, đúng là xấu thật, liếc mắt qua Trường Đình quận chúa nói: “Ngươi xấu hơn nhiều so với bổn công chúa, vốn đã xấu sẵn, về sau để lại sẹo lại càng xấu hơn. Nếu ngươi không lấy được phu quân, chắc chắn sẽ bị đưa vào miếu làm ni cô!”

Trường Đình quận chúa mặc kệ, vừa khóc vừa lẩm bẩm: “Ngươi mới là người muốn đi làm ni cô, ngươi cho rằng bản thân mình là đẹp nhất, người người đều lừa dối ngươi, ngươi liền nghĩ ngươi xinh đẹp thật sao?”

Hai người vừa cãi nhau vừa khóc, tiếng khóc đinh tai nhức óc.

Thái hậu nhìn hai vị tổ tông trước mặt, đầu óc ong ong như muốn nổ tung, trong lòng có chút oán hận về Gia Nhu công chúa. Nếu không phải hôm nay nàng ấy vào cung thỉnh Thái hoàng thái phi, dẫn theo Trường Đình quận chúa đến đây, hai người bọn họ chắc chắn sẽ không nghĩ đến chuyện đi dạo Bách Hoa Viên.

Nhìn những vết xước trên mặt Trường Anh công chúa, không biết phải mất bao nhiêu ngày mới có thể khỏi hẳn, cũng không biết đã gây rắc rối bao nhiêu lần trước đây.

Chuyện của Hoắc Vân Kỳ đã đủ khiến cho bà nhọc lòng, lúc này Trường Anh công chúa cũng như vậy. Trường Đình quận chúa cũng là cái loại phiền phức, mỗi lần gây chuyện không bao giờ vắng mặt nàng ta.

“Khóc, khóc, khóc! Suốt ngày chỉ biết khóc! Đừng có khóc nữa!”

“Đánh không thắng, các ngươi vẫn còn mặt mũi ngồi đây khóc?”

Thái hậu đột nhiên quát lớn, tiếng khóc của Trường Anh công chúa và Trường Đình quận chúa im bặt, trên mặt vẫn còn vương mấy giọt nước mắt, đôi bờ mi ướt sũng.

 

“Hôm nay phạt các cung nữ hầu hạ hai mươi trượng, đưa đến Hoán Y Cục, phạt ba tháng bổng lộc! Dám trơ mắt nhìn công chúa bị nữ nhi của một tội thần đánh!”

Gia Nhu công chúa nghe nói rằng Trường Đình quận chúa và Trường Anh công chúa đánh nhau với Vĩnh An quận chúa ở Bách Hoa Viên. Vậy nên nàng ấy vội vàng tạm biệt Thái hoàng thái phi, chạy tới Trương Hàn Cung, đến ngoài điện vừa lúc nghe được Phó thái hậu tức giận hét lên, trong lòng không vui.

“Thái hậu không cần phải trút giận lên nhi nữ của thần thiếp! Không có gì đáng ngạc nhiên khi nha đầu kia lợi dụng Nhiếp chính vương để hù dọa người trong cung.” Gia Nhu công chúa nói, xoay người bước vào.

Khi Thái hậu nghe được những lời của Gia Nhu công chúa nói, sắc mặt còn tệ hơn.

Nhìn thấy mẫu thân mình đến, Trường Đình quận chúa khóc lóc thảm thiết, bổ nhào vào trong ng*c của Gia Nhu. Gia Nhu thương tình dỗ dành Trường Đình, nhìn thấy những vết xước trên mặt và cánh tay của Trường Đình, sắc mặt càng khó coi hơn.

Phó thái hậu mỉa mai lời nói của Gia Nhu, cười khẩy nói: “Hoàng huynh của hoàng đế đi quá sớm, bỏ lại cô nhi quả phụ bị người ta bắt nạt cũng chẳng có gì lạ. Nhưng công chúa thì khác, công chúa có Thái hoàng thái phi làm chỗ dựa, Nhiếp chính vương lại là hoàng huynh của ngươi. Tóm lại sẽ không bắt nạt ngươi, vấn đề tìm lại công đạo cho tiểu quận chúa và tiểu công chúa giao cho ngươi.”

Gia Nhu công chúa nghe được Phó thái hậu nhắc tới Thái hoàng thái phi, sắc mặt đột nhiên biến đổi, trong cung ai chẳng biết Thái hoàng thái phi đã là người gần đất xa trời?

Thái hoàng thái phi nhìn thấy con trai mình chán nản, bất hạnh ch*t trẻ bơ vơ, cháu trai lên ngôi Hoàng đế, lại càng bị người khác chèn ép, chẳng khác nào một con rối.

Bà hận cả đời làm nữ nhân, bây giờ được sống tự do tự tại, nhưng lại là thê thiếp không đủ tư cách an táng với tiên đế, mà lại được người đời tôn trọng.

Gia Nhu vừa mới đi ra khỏi cung của Thái hoàng thái phi, trong lòng có vô số bất mãn. Nếu hoàng huynh của nàng ấy có thể kiên trì thêm vài năm nữa, hoặc là Phó thái hậu có thể cho Hoắc Vân Kỳ cưới một hoàng hậu quyền lực hơn, có lẽ chuyện cũng không đến mức này.

Gia Nhu nghe Phó thái hậu chế giễu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Công lý của nhi nữ sẽ do hoàng cung thảo luận. Nếu thái hậu nhớ rõ hoàng huynh của bản cung đã đi sớm, thì cũng mong người cũng đừng quên, Thái hoàng thái phi là quân mẫu của người, nên nghĩ làm như thế nào để báo đáp công ơn cho Thái hậu. Nếu người không biết, bản cung cũng không ngại bảo Ngự sử nhắc lại cho người đâu!”

Nói xong, Gia Nhu không đợi Phó thái hậu tiếp lời, trực tiếp kéo Trường Đình quận chúa xoay người rời đi.

Nhìn thấy bóng dáng Gia Nhu rời đi, Phó thái hậu tức giận đến nỗi quăng tách trà sang một bên, văng tung tóe khắp sàn.

Vừa rời khỏi cửa điện, Gia Nhu đã nghe thấy tiếng chén vỡ, cười lạnh một cái.

Trường Đình vừa ôm mặt vừa khóc, như thể nàng ta vẫn còn đắm chìm trong ý nghĩa xấu quá không lấy được phu quân vậy.

Trong lòng Gia Nhu có chút bực dọc, nhưng vẫn yêu chiều nhi nữ của mình, nàng ấy nói: “Đừng khóc, vài ngày nữa sẽ ổn thôi. Sao lần nào con cũng ngốc thế, có cung nữ rồi, lao lên phía trước làm cái gì?”

 

Trong lòng Trường Đình cảm thấy cực kỳ tủi thân: “Con không lao lên phía trước, là Trường Anh đẩy con về phía trước.”

Gia Nhu cau mày, chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Nàng ta đẩy con lên phía trước con cũng đi, con không tránh sao? Tuổi nhỏ nhưng đầu óc không đơn giản mà, giống y hệt mẫu thân nó!”

“Chính nàng ta đã mắng Vĩnh An quận chúa là nữ tử thanh lâu, lời nói đó đã chọc giận Ngụy Vân Hi.”

Gia Nhu công chúa trở nên trầm mặc, một lát sau mới cất lời: “Nó cũng nói chẳng sai, trên đời này làm gì còn bốn chữ Vĩnh An quận chúa nữa.”

“Nhưng nàng ta đã không còn là quận chúa rồi, vì sao còn đưa nàng ta vào cung ở như này?”

Tiểu hài tử như Trường Đình quận chúa nói ra những lời đó, giống như có một cái gai đâm sâu vào trong lòng Gia Nhu. Tuy rằng Hoắc Nghiễn Trưng cũng là hoàng huynh, nhưng hoàng huynh này đã khác so với hoàng huynh khi đó.

Hoắc Trường Phong và nàng ấy cùng một mẹ sinh thành, từ nhỏ đã có tình cảm rất tốt. Nhưng Hoắc Nghiễn Trưng thì không như vậy, dù cho không cùng một mẹ sinh ra, nhưng các nàng vẫn luôn duy trì mối quan hệ êm dịu với Tịnh Thù công chúa, gọi nhau hai tiếng tỷ muội khiến người ngoài có cảm giác bọn họ cứ như người một nhà.

Mà Hoắc Nghiễn Trưng thì sao, hắn gọi nàng ấy bằng gì?

Một tiếng Tam quận chúa, hai tiếng Gia Nhu quận chúa.

Từ thuở bé đến nay, nàng ấy chưa từng gặp người nào lạnh lùng như Hoắc Nghiễn Trưng.

Nhưng nàng ấy chưa từng nghĩ tới việc một người như thế ấy mà cũng có lúc động lòng, cũng sẽ vì một người mà từ bỏ mọi thứ. Trong lòng nàng ấy đột nhiên nổi cơn chua chát, lúc nữ nhân kia mất, nàng ấy ở trong phủ đã vui sướng biết bao.

Đã nhiều năm trôi qua, nàng ấy cũng đã sớm quên chuyện ngày xưa rồi.

Lúc mới nghe nói Hoắc Nghiễn Trưng cứu Mục Đào Đào, nàng ấy tưởng là do hắn bất mãn với Hoắc Vân Kỳ, vậy nên mới tỏ thái độ như vậy. Nhưng bây giờ Mục Đào Đào được Thái hoàng thái phi giữ bên người nuôi, tính tình cũng khác hoàn toàn.

Dường như nàng ấy có thể khẳng định, Hoắc Nghiễn Trưng giữ Mục Đào Đào lại bởi vì nữ nhân kia. Càng suy nghĩ, trong đáy lòng nàng ấy càng nảy sinh ra một ý nghĩ. Gia Nhu cứ như dự liệu được thắng lợi, cười cười dẫn theo Trường Đình quận chúa rời đi.

Ăn xong bữa tối, Mục Đào Đào rủ Nguỵ Vân Hi ngồi ở dưới chỗ hành lang gấp khúc.

Nguỵ Vân Hi nghe Thái hoàng thái phi nói xong, quyết định bàn việc phục kích chuyện đánh nhau hôm nay cùng với Mục Đào Đào, cố gắng giành chiến thắng vào lần tiếp theo.

Có vẻ Mục Đào Đào không yên lòng lắm, nàng vẫn còn nhớ lời nói của Thái hoàng thái phi ban sáng. Đêm nay Hoắc Nghiễn Trưng sẽ trở về, có lẽ hắn sẽ đến cung thăm nàng đúng không!?

Thấy nàng chẳng có hứng thú, Ngụy Vân Hi cũng xụi lơ, cảm thán nói: “Nói thật, hôm nay mà có ca ca ở đây thì tốt biết mấy, chỉ cần dùng mô*g thôi cũng đủ đè ch*t hai người bọn họ! Chắc chắn chúng ta cũng sẽ không bị thương.”

Mục Đào Đào nghe xong nên không nhịn cười: “Vậy thì xong rồi.”

“Nếu như hôm nay phụ thân biết ta đánh công chúa và quận chúa, ta mới là người xong đời, ngươi nói xem Vương gia biết ngươi đánh nhau có mắng ngươi hay không?”

Mục Đào Đào nghiêm túc suy nghĩ, sau đó lắc đầu: “Không biết, trước khi đi ngài ấy bảo ta phải ngoan ngoãn, nhưng đánh nhau không được coi là ngoan mà!”

“Xong rồi xong rồi, cả hai chúng ta đều bị mắng, ngươi nói xem sao hai chúng ta khổ vậy?” Ngụy Vân Hi nói xong bèn tựa vào vai Mục Đào Đào, vẫn không quên tự lấy tay Mục Đào Đào xoa đầu mình.

Hai người chờ đợi mãi, đến khi đêm đã khuya, Thái hoàng thái phi gọi các nàng vào ngủ rồi nhưng Hoắc Nghiễn Trưng vẫn không tới.

Nàng chôn giấu mất mát trong lòng mình, bước vào giấc mộng đẹp.

Lúc Hoắc Nghiễn Trưng trở lại Vương phủ, âm thanh cái mõ gõ lúc canh ba đã qua rất lâu rồi. Trong bóng đêm tĩnh mịch, trăng treo leo lắt trên ngọn gió.

Vừa đặt đồ của mình xuống hắn đã nghe quản gia hỏi: “Đã chuẩn bị xong điểm tâm rồi ạ, bây giờ Vương gia dùng hay sau khi tắm sẽ dùng?”

“Không cần, ta thay y phục rồi qua cung.”

Quản gia không lên tiếng nữa, nghĩ thầm rằng vội vàng như vậy, ắt hẳn có có chuyện gì gấp gáp đây.

Trong Vĩnh Thọ Cung, Thái hoàng thái phi bị Tề ma ma đánh thức.

“Chủ tử, Vương gia đã về.”

Tề ma ma nói xong thì đỡ người dậy, khoác thêm áo choàng lên người Thái hoàng thái phi.

“Vừa về sao?” Thái hoàng thái phi hỏi.

Tề ma ma trả lời: “Nghe nói là vừa trở về, vừa đặt đồ ở phủ xong thì đến đây ngay.”

“Sao lại đến trễ như vậy?” Thái hoàng thái phi vừa nói vừa bước xuống, nhìn hướng ra phía ngoài cửa.

Hoắc Nghiễn Trưng ngồi trên ghế, thoạt nhìn có vẻ gầy đi một chút: “Chuyến đi này thuận lợi không?”

“Đa tạ mẫu thân gửi lá thư báo tin kịp lúc, rất thuận lợi.”

Thái hoàng thái phi gật gật đầu, ngồi đối diện hắn, hỏi: “Ăn gì chưa? Có muốn ai gia bảo trù phòng làm vài món không?”

“Đã ăn tối, bây giờ vẫn chưa thấy đói.”

“Đào Đào có chuyện gì không?” Hoắc Nghiễn Trưng hỏi, sắc mặt Thái hoàng thái phi hơi thay đổi: “Đợi ngươi cả đêm chẳng thấy tới thành ra mất ngủ.”

Trong lòng Hoắc Nghiễn Trưng như bị ai đâm một cái: “Mẫu thân nói cho nàng biết hôm nay ta trở về sao?”

“Ban ngày, nó với Ngụy Vân Hi đánh Trường Anh, Trường Đình ở Bách Hoa Viên, thái hậu dẫn người qua đây nên ta đã nói.” Thái hoàng thái phi vừa dứt lời, sắc mặt Hoắc Nghiễn Trưng đã trầm xuống: “Có bị thương không?”

Thái hoàng thái phi trả lời: “Có bị trầy xước.”

“Tại sao lại đánh?”

“Còn không phải vì lúc trước hoàng đế ban thánh chỉ xuống dưới?” Thái hoàng thái phi vừa dứt lời, Hoắc Nghiễn Trưng đã nghĩ tới nội dung trong đó, trầm giọng hỏi: “Trường Anh đem nội dung thánh chỉ ra mắng nàng?”

“Ừ. Nguỵ Vân Hi nóng nảy nên lao vào đánh nhau.” Thái hoàng thái phi vừa dứt lời, Hoắc Nghiễn Trưng đã đứng lên: “Ta đi xem nàng.”

Thái hoàng thái phi nhìn bóng lưng hắn, nuốt trở vào câu “Đã ngủ rồi” mình định nói.

Tề ma ma vội vàng đi theo sau, cầm đèn có chụp tạo ra ánh sáng nhỏ, sợ đánh thức hai nha đầu.

Nguỵ Vân Hi ngủ ở trong, nghiêng người đối mặt với bức tường. Mục Đào Đào quay lưng với nàng ấy, dễ dàng đối mặt với Hoắc Nghiễn Trưng. Nhờ ánh đèn leo lét, hắn nhìn thấy vết cào cấu ở mặt xuống cổ, tay cũng bị mấy vết. Cơn tức giận như cuồn cuộn nổi dậy trong lòng.

Hắn nhẹ nhàng đặt tay Mục Đào Đào xuống dưới chăn, đè chăn xuống, Tề ma ma bước ra theo.

Tề ma ma thấy sắc mặt âm trầm của hắn, ôn nhu nói: “Vương gia không cần lo lắng, thái y xem qua rồi. Chỉ là vết thương ngoài da mà thôi, một thời gian nữa sẽ lành.”

Ánh mắt Hoắc Nghiễn Trưng lạnh như băng, Tề ma ma cảm thấy lời khuyên nhủ của mình cũng vô ích rồi, vậy nên không nói thêm gì nữa.

“Ma ma đi trước đi, lát nữa ta về.”

Tề ma ma gật đầu, cầm đèn rời đi. Đợi đến lúc Tề ma ma khuất bóng, Hoắc Nghiễn Trưng mới lạnh giọng nói: “Ra đây!”

Hồng Tụ nhảy từ nóc nhà xuống, bước vào trong viện, Hoắc Nghiễn Trưng đứng trong bóng tối, lạnh giọng nói: “Trói Trường Anh công chúa và quận chúa cùng Trường Đình quận chúa tới đây!”

“Tuân mệnh!”

Hồng Tụ vừa rời đi, Phong Tức xuất hiện sau lưng Hoắc Nghiễn Trưng, không phát ra tiếng động: “Vương gia”.

“Đi chuẩn bị”. Hoắc Nghiễn Trưng phân phó.

Phong Tức hơi do dự, Hoắc Nghiễn Trưng đã quay đầu nhìn: “Sao?”

“Thuộc hạ cảm thấy đây chỉ là lời của mấy tiểu hài tử, như vậy không nên…”

Hoắc Nghiễn Trưng cười lạnh: “Vậy không lẽ tiểu nha đầu của bổn vương nên bị khi dễ?”

Phong Tức chưa kịp nói, Hoắc Nghiễn Trưng đã đáp lời: “Bổn vương đánh cảnh cáo, về sau phụ mẫu sẽ biết dạy dỗ hai đứa nó như thế nào.”

Trường Anh vì đau mà tỉnh, vết thương đau rát. Nàng ta đột nhiên tỉnh dậy, phát hiện mình đang ngâm người trong nước, tay chân đều bị trói lại. Nàng ta há miệng thở dốc không phát ra âm thanh càng chẳng thể nhúc nhích, trong lòng tràn ngập sự sợ hãi.

Vết thương cứ như có kiến bò qua, vừa tê vừa ngứa không chịu được khiến nàng cảm tưởng mình muốn ch*t cho rồi!

Không biết đã bao lâu, đột nhiên bên ngoài có tiếng bước chân. Nàng ta lờ mờ nhìn người cầm đèn đi đến, ánh đèn leo lắt không rõ ràng. Nàng ta không nhận ra người đến là ai, mãi cho đến khi bước tới gần hơn, nàng ta mới nhận ra đó là Hoắc Nghiễn Trưng.

Nàng ta há miệng mấp máy, Hoắc Nghiễn Trưng nhìn khẩu hình, đại khái nhờ hắn cứu nàng ta.

Hoắc Nghiễn Trưng hơi mỉm cười, vừa ôn hòa vừa điềm tĩnh khiến nàng ta cứng đờ người. Từ nhỏ đến lớn, nàng ta chưa từng thấy hắn cười.

“Trường Anh, cảm giác thế nào?” Hoắc Nghiễn Trưng hỏi.

Hoắc Trường Anh thều thào chẳng ra tiếng, Hoắc Nghiễm Trưng quay người treo đèn bên vách tường: “Hoàng thúc cảm thấy thường ngày Trường Anh nói chuyện rất khó nghe, vậy nên từ nay về sau không cần mở miệng nữa.”

Khóe mắt Hoắc Trường Anh ươn ướt, nhìn Hoắc Nghiễn Trưng, điên cuồng lắc đầu. Hoắc Nghiễm Trưng cúi xuống, bình tĩnh nhìn nàng ta: “Nhất định Trường Anh không biết, ở nơi này của hoàng thúc, mắng người bậy bạ thì hoàng thúc sẽ cắt lưỡi, đánh người thì chém tay, cào mặt sẽ rút móng.”

Hoắc Nghiễn Trưng nói xong, Hoắc Trường Anh nghe vậy nên run rẩy trong dòng nước.

Nhìn bộ dạng nàng ta, Hoắc Nghiễn Trưng trầm giọng nói: “Không phải hôm nay ngươi nói rằng, không tin hoàng thúc sẽ đánh mình sao? Hoàng thúc sẽ chứng minh là ta sẽ đánh.”

Dứt lời, Hoắc Nghiễn Trưng lập tức đè đầu nàng ta xuống, trực tiếp ấn vào trong nước. Trong nước có hòa rượu, vết thương vì dính rượu nên đau rát vô cùng. Hoắc Trường Anh giùng giằng nhưng không thể động đậy được.

Một lát sau, Hoắc Nghiễn Trưng mới thả nàng ta ra, vẫy vẫy nước dính trên tay mình. Hoắc Trường Anh nhìn hắn như nhìn thấy ma quỷ, trong mắt tràn ngập sự kinh hãi, từng giọt nước mắt cứ thế lăn dài trên má.

“Công chúa điện hạ, Vĩnh An quận chúa là tiểu hài nhi của hoàng thúc. Còn ngươi ở chỗ này của hoàng thúc, chẳng là cái thứ gì cả!”