Hoắc Vân Kỳ ngã khỏi long ỷ, may mắn cho y rằng Phù Liễm đã tới đỡ trước khi hắn ta đầu đập xuống đất.
Nhưng người đã ngất, Hoắc Vân Kỳ ngửa đầu, máu từ mũi trào ra. Phù Liễm cảm thấy không ổn, bèn kêu nội thị mời Hoắc Nghiễn Trưng tới sau điện.
Sau đó sắp xếp người gọi thái y, thông báo cho Hoắc Nghiễn Trưng.
Lúc Hoắc Nghiễn Trưng đến Kim Loan Điện, chúng thần vẫn còn quỳ, bên trong đại điện yên tĩnh tới đáng sợ.
Người vừa mới vào điện, Hoắc Nghiễn Trưng lập tức nghiêm giọng: “Thái y đã đến chưa?”
Phù Liễm đáp: “Vẫn chưa ạ.”
Hoắc Nghiễn Trưng bước tới trước bậc thang, quay đầu nhìn chúng thần vẫn đang quỳ bên dưới, hỏi: “Các khanh còn có chuyện muốn tấu sao?”
Không ai lên tiếng, hắn nhàn nhạt nói: “Nếu không có gì thì tất cả hãy đứng lên đi làm việc đi.”
Ra khỏi Kim Loan Điện, sắc mặt của Ngụy Văn Du chẳng được tốt mấy. Hắn ta chưa từng nghĩ tới việc Hoắc Vân Kỳ sẽ ngã từ long ỷ xuống, càng không lường trước việc Hoắc Nghiễn Trưng sẽ trói Trường Anh công chúa và Trường Đình quận chúa.
Hắn thật sự muốn dồn ép tiểu Hoàng đế sao?
Nhưng nếu hắn muốn làm thế, đã nhiều năm như vậy, ngay từ lúc tiên đế vẫn còn cho đến lúc nhắm mắt xuôi tay, Hoắc Nghiễn Trưng có vô số cơ hội trên long ỷ, song hắn không hề đi về phía trước một bước nào.
Thời gian ngày càng thấm thoát trôi qua, càng lúc càng không rõ Hoắc Nghiễn Trưng suy tính cái gì.
Triều thần vừa rời đi, thái y vội vàng chạy đến.
Thái y giúp Hoắc Vân Kỳ bắt mạch, rồi nhanh chóng châm cứu. Ngồi châm một lúc lâu mới nói với Phù Liễm bên cạnh: “Phiền tổng quản kêu người chuẩn bị nước lạnh.”
Hoắc Nghiễn Trưng khoanh tay đứng một bên, thấy thái y thở phào nhẹ nhõm hắn mới hỏi: “Thân thể bệ hạ sao rồi?”
Thái y đáp: “Bẩm Vương gia, bệ hạ do tâm trạng căng thẳng nên dẫn đến ngất, có chút liên quan đến loại hình hít phải vài ngày trước. Bệ hạ không chăm sóc thân thể tốt, mấy ngày gần đây được uống quá nhiều thuốc bổ mới dẫn đến chảy máu mũi, không quá quan ngại.”
Hoắc Nghiễn Trưng nhíu mày nhẹ, khó lòng để người khác phát hiện: “Sau khi kê thuốc, hãy kê thêm phương thuốc giúp ăn uống nữa, chăm sóc thân thể của bệ hạ tốt vào.”
Thái y gật đầu.
Thái hậu vội vàng đi tới, nghe lời phân phó của Hoắc Nghiễn Trưng thì tức giận đến nỗi siết chặt tay của ma ma thêm vài phần.
“Nhiếp chính vương hà tất phải làm bộ làm tịch?” Thái hậu lớn tiếng nói, ai nấy trong điện đều cúi thấp đầu xuống, im lặng làm việc của mình.
Hoắc Nghiễn Trưng nghe thấy lời này của Thái hậu, mặt không đổi sắc: “Nếu như Thái hậu thấy bệ hạ không cần thì cứ phân phó thái y.”
Phó thái hậu nhìn Hoắc Nghiễn Trưng, một hồi lâu mới cất lời được: “Ngươi rõ ý ai gia không phải như vậy.”
“Vậy ý Thái hậu là sao, người đâu có quan hệ gì với bản vương.”
Vừa dứt lời, Hoắc Nghiễn Trưng xoay người bước đi. Thái hậu vừa ngồi xuống kế giường, quay người hỏi Hoắc Nghiễn Trưng đang muốn rời đi: “Vương gia muốn rời đi?”
Hoắc Nghiễn Trưng nói: “Bệ hạ đã không sao, bản vương còn có việc bận.”
Phó thái hậu nhìn Hoắc Vân Kỳ đang nằm trên chiếc giường nhỏ, còn có Trường Anh không rõ tung tích nữa. Nàng ta cắn răng chịu đựng nỗi đau từ trái tim đang nghẹn lại của mình, hỏi: “Rốt cuộc cô nhi quả mẫu chúng ta phải làm sao mới khiến ngươi hài lòng?”
Hoắc Nghiễn Trưng khẽ cười: “Lời này của Thái hậu thật kỳ lạ, bản vương đã làm chuyện gì gây khó dễ cho các người?”
Phó thái hậu nhìn chằm chằm Hoắc Nghiễn Trưng. Hôm nay hắn mặc y phục màu xám bảo lân với đường viền rất thanh tú, nhìn qua trông lạnh lùng hơn rất nhiều. Bộ dạng của hắn, từ thời niên thiếu đến tận bây giờ chưa từng đổi thay, đã mười năm trôi qua, duy chỉ có tâm tư ngày càng chôn sâu khiến người khác không đoán được, còn lại đều không có dấu vết gì của thời gian lưu giữ trên người hắn.
Thuở niên thiếu, hắn sống tự do tự tại, rực rỡ như ánh dương khiến ai cũng động lòng muốn tiến đến gần.
Cho đến bây giờ, hắn sống đầy kiêu ngạo cũng đầy lãnh khốc, mà trời xui đất khiến nên nàng ta đã trở thành hoàng tẩu của hắn. Vô số lần tỉnh dậy từ cơn mộng lúc nửa đêm, cảm xúc không cam tâm cứ cuộn trào mãnh liệt trong lòng nàng ta, dường như vĩnh viễn không thể dừng lại được.
Hoắc Nghiễn Trưng nhìn ánh mắt Phó thái hậu lay động, càng nhìn càng khiến người ta chán ghét. Hắn không muốn nói nhảm thêm câu nào nữa, cất bước đi ra khỏi điện!
Thái hậu nhìn bóng lưng ấy đang rời đi, hai tay vô thức nắm chặt lấy làn váy, bỗng nhiên đứng dậy hô to: “Hoắc Nghiễn Trưng!”
Hoắc Nghiễn Trưng dừng bước, sắc mặt âm trầm tựa như băng giá lạnh lẽo. Hắn quay đầu, ánh mắt nhọn như chim ưng, tỏa ra sát khí.
Phó thái hậu nhìn ánh mắt ngập tràn giận dữ của hắn.
“Có thể buông tha cho Trường Anh không?” Thái hậu hỏi.
Hoắc Nghiễn Trưng nói: “Khi nào Hoắc Vân Kỳ thu hồi thánh chỉ, khi đó Hoắc Trường Anh sẽ trở về!”
Phó thái hậu cắn rắn, giận đến run người: “Nhiếp chính vương dồn ép Vân Kỳ như vậy, không sợ không có mặt mũi nào nhìn Tiên đế và liệt tổ liệt tông sao?”
Hoắc Nghiễn Trưng híp mắt, lạnh lùng cong môi không thèm để ý đến Phó thái hậu. Điều này làm nàng ta cảm thấy bất lực trong lòng vô cùng.
“Thái hậu, bệ hạ thừa dịp bản vương không ở đây nên hạ thủ với phủ Trường Tín hầu. Người còn trẻ nên bản vương tạm thời bỏ qua, nhưng phải ôm mối hận với nữ nhân phủ Trường Tín hầu như vậy sao?” Hoắc Nghiễn Trưng nói xong, sắc mặt của Phó thái hậu trắng bệch. Cánh môi nàng ta hơi mấp máy nhưng chẳng thều thào lấy nổi một chữ, chỉ còn tiếng nói của Hoắc Nghiễn Trưng: “Nếu nói không có mặt mũi gặp liệt tổ liệt tông, có lẽ đó là người thì đúng hơn. Lão phu nhân của phủ Trường Tín hầu, đây chính là người đã cứu Tiên đế một mạng! Ch*t một cách thê thảm như vậy, Thái hậu có từng cắn rứt lương tâm chút nào không?”
“Thái hậu không nên cảm thấy bản vương đang áp chế bệ hạ, kẻ hại bệ hạ chính là người!”
“Bản vương chờ tin của bệ hạ!”
Dứt lời, Hoắc Nghiễn Trưng nghênh ngang rời đi, nhìn bóng lưng kia biến mất, Thái hậu bất lực ngồi thừ bên cạnh giường.
Thái y vẫn còn đang rút châm cho Hoắc Vân Kỳ, ai ngờ được nghe đối thoại giữa Nhiếp chính vương và Thái hậu, trong lòng âm thầm hoảng sợ, mồ hôi đầm đìa trên trán.
Phù Liễm đưa khăn cho thái y, thái y cảm kích nhìn ông ta một cái, nhận lấy chiếc khăn rồi lau trán mình.
Phó thái hậu vô hồn hỏi: “Thái y, khi nào thì bệ hạ tỉnh?”
“Bẩm Thái hậu, có lẽ một hai canh giờ sau.”
Thái hậu nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Hoắc Vân Kỳ, nỗi hận trong lòng cứ con rắn độc phun sợi rồi xiết thật chặt tâm niệm của nàng ta.
Hoắc Nghiễn Trưng chưa trở về, Tề ma ma bẩm báo cho Thái hoàng thái phi về chuyện xảy ra ở Kim Loan Điện. Nghe xong, sắc mặt của bà có chút khó coi.
Thái hoàng thái phi nhìn thoáng qua vách, thấy Mục Đào Đào và Ngụy Vân Hi đang thay thuốc, nặng nề thở dài.
“Thái y bên Kim Loan Điện nói sao?” Thái hoàng thái phi hỏi.
“Thái y nói không đáng ngại. Do cơ thể cố sức dẫn đến ngất, may mắn có đại thái giám đỡ nên không bị tổn hại long thể.”
Thái hoàng thái phi gật đầu rồi tiếp: “Ai gia nghĩ, vẫn nên chọn một Vương phi cho nó.”
Sắc mặt Tề ma ma cứng đờ lại, ngẩng đầu nhìn Mục Đào Đào, cũng không biết nên nói như thế nào mới đúng, đành hỏi: “Không phải chủ tử có người trong lòng rồi ạ?”
“Mấy năm nay nó đâu có ý định này, ai gia có ép nó cũng vô dụng, vậy nên chưa từng để ý đến. Đại khái tìm người xấp xỉ tuổi nó thì không được rồi, sau giờ Ngọ ngươi đi tìm thử, xem xem những người ít hơn nó mấy tuổi. Những cô nương vì lý do đặc biệt nên chưa thành gia lập thất, không cần để ý chuyện môn đăng hộ đối, chỉ cần tìm người ngay thẳng thật thà, gia thế trong sạch là được rồi.”
Tề ma ma hỏi: “Thua năm sáu tuổi?”
Thái hoàng thái phi gật đầu nhưng trong lòng hơi lo lắng. Một cô nương thua Hoắc Nghiễn Trưng năm sáu tuổi, giờ cũng được hai mươi mốt hai mươi hai tuổi rồi. Cứ coi như trong có người trong nhà qua đời nên giữ đạo hiếu ba năm, e rằng đến tuổi này cũng không trì hoãn chuyện xuất giá được rồi.
Chẳng lẽ, bà phải nới lỏng tiêu chuẩn một chút sao? Góa phụ được không nhỉ?