Mục Đào Đào vẫn không nói chuyện, ý cười trong mắt Hoắc Nghiễn Trưng càng như nhuộm sắc mà sáng bừng lên.
Từ những kinh nghiệm mà Ngụy Vân Hi đúc kết được sau khi đọc tất cả các tiểu thuyết Thất cô cô vẫn luôn giấu kĩ, nàng ấy nhận thấy đến tám phần là Nhiếp chính vương thích tỷ muội tốt của mình rồi.
Nhưng nàng ấy lại e dè không dám nói.
Thấy Mục Đào Đào không nói gì, nàng ấy nhẹ nhàng kéo ống tay áo Mục Đào Đào.
“Hoàng thúc tự quyết định, ta không biết.”
Hoắc Nghiễn Trưng nhìn thấy bộ dạng nàng có chút giận dỗi, vẻ tươi cười trên khóe miệng không kìm được mà nở rộ: “Thật vậy sao?”
Dứt lời, hắn đẩy mấy bức tranh đến trước mặt Thái hoàng thái phi, từ tốn nói: “Tuy tất cả bọn họ đều không hề tệ, nhưng con thật sự không có hứng thú, con muốn chờ đến khi gặp được người vừa ý, khi đó nhất định sẽ rước về.”
Thái hoàng thái phi thở dài nhìn ánh mắt Hoắc Nghiễn Trưng không chút hờn giận, rồi nhìn Ngụy Vân Hi và Mục Đào Đào ngồi một bên. Bà đứng dậy rời khỏi bàn. Hoắc Nghiễn Trưng biết Thái hoàng thái phi đang không vui, nhưng không hiểu vì sao tối nay, tâm trạng hắn khá tốt.
Không thể nói rõ là vì nguyên cớ gì.
Hắn cũng đứng dậy, ra ngoài.
Thái hoàng thái phi thấy Hoắc Nghiễn Trưng đi theo, bà điều chỉnh lại cảm xúc rồi mới hỏi: “Không phải con đã hạ quyết tâm không cưới thê thiếp đấy chứ?”
Hoắc Nghiễn Trưng nói: “Không phải ạ, chuyện này không phải không thích hợp hay sao?”
Hoắc Nghiễn Trưng nhận ra sắc mặt Thái hoàng thái phi đang buồn bực, hắn lựa lời nói nhẹ nhàng hơn.
“Không phải mẫu thân từng bảo sẽ không quan tâm đến chuyện này sao? Vậy mà bây giờ lại…” Hoắc Nghiễn Trưng nói xong thì từ từ dựa người vào thân cây cột đỏ nơi hành lang gấp khúc. Bầu trời đêm dày đặc ánh sao bao phủ cả sân nhà, vô cùng lung linh, ngày mai sẽ lại là một ngày nắng chói đây.
Thái hoàng thái phi thầm nghĩ hắn đã biết rõ rồi còn cố tình hỏi, đưa ánh mắt sắc sảo đối diện với hắn: “Trong lòng con hiểu rõ.”
Hoắc Nghiễn Trưng khẽ nhíu mày, dường như không để ý đến lời đó, nói: “Mẫu thân còn lo lắng cho Đào Đào sao?”
“Bằng không thì sao?”
Hắn nghe vậy khẽ cười một tiếng, dường như cảm thấy điều này thật vô lý, đáp: “Mẫu thân suy nghĩ nhiều rồi, con bao nhiêu tuổi, nàng bao nhiêu tuổi? Mẫu thân đừng cho rằng con vì chuyện trước kia nên mới đưa nàng về vương phủ. Chuyện cũ năm xưa cũng đã qua bao lâu rồi, con hoàn toàn không phải người cố chấp như thế.”
“Vậy vì sao con lại…”
Thái hoàng thái phi còn chưa nói hết câu, Hoắc Nghiễn Trưng đã tiếp tục: “Chỉ là ngày đó bỗng nhiên thấy cảm thông, hoàn toàn không còn ý gì khác.”
Những lời Hoắc Nghiễn Trưng nói có phải thật lòng hay không, Thái hoàng thái phi thật sự bị nỗi phiền muộn trong lòng khiến cho không thể nhìn ra được nữa, bà hạ thấp giọng, hỏi: “Sau này phải làm sao, con muốn tiếp tục nuôi dưỡng Đào Đào?”
Hoắc Nghiễn Trưng không trả lời.
Thái hoàng thái phi lại tiếp: “Nếu con vẫn chưa thành gia lập thất, Đào Đào được nuôi dưỡng bên con như vậy cũng sẽ gặp không ít bất tiện. Thôi thì cứ để nó ở bên cạnh ta đi, đợi đến khi trưởng thành, ta chắc chắn sẽ chọn cho nó một mối hôn sự thật tốt.”
Hoắc Nghiễn Trưng không đồng ý, nói: “Con đưa nàng ra ngoài cung sẽ tốt hơn.”
Nguyên nhân là gì?
Hắn không giải thích.
Thái hoàng thái phi cảm thấy có phần mệt mỏi, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là chuyện hắn đã quyết định làm thì có ai mà khuyên được?
Bà bèn lùi một bước: “Vậy cứ ở nơi này để ai gia nuôi dưỡng đến tuổi cập kê thì sao?”
Hoắc Nghiễn Trưng không đáp lời, bày tỏ sự không đồng ý, nhưng, đề nghị nuôi đến tuổi cập kê thôi hắn cũng không chịu. Trong lòng Thái hoàng thái phi trùng hẳn xuống, chắc chắn Hoắc Nghiễn Trưng thật sự còn chuyện giấu bà.
Mục Đào Đào, Ngụy Vân Hi thấy Thái hoàng thái phi và Hoắc Nghiễn Trưng cùng quay lại với sắc mặt không hề tốt bèn liếc nhìn nhau, khéo léo kêu mệt rồi để Tề ma ma đưa hai nàng rửa mặt đi ngủ.
Ngụy Vân Hi vừa mới rửa mặt, Hoắc Nghiễn Trưng đã theo gót chân đến đây.
Mục Đào Đào đành phải ra ngoài phòng ở, nàng thấp giọng: “Hoàng thúc.”
“Có còn muốn sống trong cung không?” Hoắc Nghiễn Trưng hỏi, Mục Đào Đào ngẩng đầu nhìn hắn, có chút không hiểu vì sao đột nhiên lại hỏi nàng như vậy?
Nàng suy nghĩ một chút, thử thăm dò hỏi: “Hoàng thúc không muốn đón ta quay về sao?”
Hoắc Nghiễn Trưng khẽ nhíu lông mày, đưa tay xoa xoa đôi tóc “sừng bò” của nàng, nói: “Lão tổ tông muốn giữ nàng ở lại trong cung một thời gian nhưng hoàng thúc đã từ chối.”
Hắn vừa dứt lời, ánh mắt Mục Đào Đào đã rạng rỡ hơn, những tia sáng ấm áp điểm xuyết khiến đôi mắt đen láy của nàng đặc biệt đẹp.
“Nhưng vừa rồi hoàng thúc cảm thấy vẫn nên hỏi xem ý tứ của nàng, nếu nàng muốn ở cùng lão tổ tông, vậy cứ ở lại trong cung. Còn nếu muốn sống cùng hoàng thúc thì ngày mai ta sẽ tới đón nàng.”
Nàng gật đầu, cả khuôn mặt đều hiện lên ý cười, nụ cười này thấp thoáng mang dáng dấp người xưa, khó trách vì sao những người xung quanh đều cảm thấy hắn có ý đồ muốn che giấu.
Dáng vẻ này thực sự rất giống.
Nhưng họ không hề biết, Mục Đào Đào và cô cô của nàng, ngoại trừ vẻ ngoài giống nhau thì những mặt khác hoàn toàn không có chút tương đồng nào.
Hắn đã không còn nhớ nổi loại tâm trạng khó hiểu của mười mấy năm trước, nhưng hắn biết rõ rằng hiện tại, ngắm nhìn chiếc đầu cải đỏ trước mặt này khiến những phiền muộn trong lòng hắn đều tan biến như chưa từng tồn tại.
Nghĩ như vậy khiến hắn cảm thấy nếu không cưới thê tử thì nuôi dưỡng một tiểu hài tử cũng chẳng có gì khác biệt.
Mục Đào Đào nghĩ, nếu nàng quay về vương phủ thì chẳng phải Ngụy Vân Hi sẽ không thể ở cùng với nàng nữa hay sao? Ánh mắt nàng di chuyển liên tục nên chỉ cần thoáng liếc qua cũng biết nàng đang suy nghĩ chuyện gì đó, Hoắc Nghiễn Trưng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Hi Hi có thể đi theo ta đến ở trong vương phủ không?” Nàng hỏi.
Hoắc Nghiễn Trưng cười cười: “Không thể, nhưng hoàng thúc có thể đưa cho nàng ấy lệnh bài vương phủ, nếu nàng ấy nhớ nàng thì lúc nào cũng có thể đến tìm.”
Nàng suy nghĩ, cảm thấy như vậy cũng được, giọng nói nửa như hờn giận: “Vậy ngày mai hoàng thúc phải tới đón ta nha.”
Hoắc Nghiễn Trưng nhìn nàng, cảm giác bàn tay không khống chế được mà xoa đầu nàng, rồi nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt tròn ấy. Khi hắn chạm vào khuôn mặt trắng nõn mềm mại kia, dường như hắn đột nhiên hiểu được tâm trạng của Trường Tín hầu.
“Đã biết, nhanh đi rửa mặt đi ngủ đi, khi tỉnh ngủ thì hoàng thúc đã đến rồi.”
Cho dù Thái hoàng thái phi có lo lắng nhiều hơn nữa, Hoắc Nghiễn Trưng vẫn đưa Mục Đào Đào ra ngoài, Ngụy Vân Hi cũng theo đó xuất cung.
Một Vĩnh Thọ Cung to như vậy bỗng yên ắng hẳn xuống, Thái hoàng thái phi không còn nhìn thấy bóng dáng hai nha đầu kia, cũng không còn tiếng nói cười đùa, tâm trạng rõ ràng cảm nhận được sự mất mát to lớn.
Bà để Tề ma ma đi gọi hai vị Thái phi của Tiên đế đến Vĩnh Thọ Cung đánh bài trúc.
Mục Đào Đào để Hoắc Nghiễn Trưng tiễn Ngụy Vân Hi quay về phủ trước, hai tỷ muội dùng dằng quyến luyến không muốn xa rời, thời gian trước Hoắc Nghiễn Trưng chuẩn bị lệnh bài vương phủ, khi Ngụy Vân Hi xuống xe ngựa thì đưa cho nàng ấy.
Ngụy Vân Hi chớp chớp đôi mắt, khó hiểu nhìn Mục Đào Đào, hồi lâu vẫn chưa nhận lấy.
Hoắc Nghiễn Trưng nói: “Sau này Đào Đào sẽ ở lại vương phủ, nếu ngươi muốn tìm gặp nàng thì cầm lệnh bài này đến.”
“Thật vậy sao?” Vẻ mặt nàng ấy kinh ngạc vui mừng nhận lệnh bài, ánh mắt mở to giống như chiếc chuông đồng, nàng ấy ôm Mục Đào Đào hôn một cái lên ngay trên mặt nàng, hưng phấn khua tay múa chân: “Ôi… Đào Đào, nhất định ngày mai ta sẽ đến tìm ngươi.”
Hoắc Nghiễn Trưng nhìn thấy Mục Đào Đào bị hôn một cái, ánh mắt cứng lại, sắc mặt lạnh xuống.
Ngụy Vân Hi cảm giác như có ánh mắt thù địch quanh đây, lanh lẹ buông Mục Đào Đào ra, quay đầu nghiêm túc nói lời cảm ơn với Hoắc Nghiễn Trưng.
Tiễn Ngụy Vân Hi về xong, bọn họ trực tiếp dẹp đường quay về vương phủ, khi xe ngựa dừng lại trước cửa vương phủ, Mục Đào Đào vén cửa xe muốn xuống trước.
Hoắc Nghiễn Trưng ở phía sau dặn dò: “Nàng chậm một chút, đừng để ngã.”
Nàng “Ừ” ngắn gọn, ló đầu ra thăm dò và ngay lập tức bị một loạt mỹ nhân đứng ở trước cửa vương phủ kia dọa đến kinh sợ, những người này giống như đang chờ Hoắc Nghiễn Trưng quay về, người đứng đầu còn mang chiếc khăn che mặt.
Ánh mắt thoáng chạm nhau, hình như nàng đã gặp người này ở nơi nào đó?