Hoắc Nghiễn Trưng thấy nàng ngẩn người một hồi lâu rồi mà hồn vẫn chưa quay về.
Hắn vươn tay kéo cửa sổ xe ra, trông thấy một hàng người đứng trước cửa phủ, nhất là khi nhìn thấy dung mạo của nữ nhân đứng đầu, ánh mắt bắt đầu trở nên lạnh lẽo.
Bỗng nghe thấy tiếng động ở cửa sổ vang lên bịch một tiếng, cửa sổ đã rơi xuống.
Mục Đào Đào nhìn sang Hoắc Nghiễn Trưng, thấy hắn im lặng, nàng cũng chẳng nói thêm gì, giẫm lên bậc xe đi ra ngoài.
Hoắc Nghiễn Trưng cũng đi ra theo, nữ nhân đứng đầu dịu dàng phúc thân với hắn: “Nô tỳ vấn an Nhiếp chính vương!”
Hoắc Nghiễn Trưng bước xuống bậc ghế, nắm lấy tay Mục Đào Đào, thấy nữ nhân nọ vẫn tiếp tục khuỵu gối, hắn lạnh lùng hỏi: “Ngươi từ đâu đến?”
“Bẩm Nhiếp chính vương, nô tỳ đến từ Thanh Hải.” Nữ nhân nói xong rồi nhưng vẫn tiếp tục duy trì tư thế hành lễ vừa rồi. Dường như nếu Hoắc Nghiễn Trưng không nói thì nàng ấy vẫn có thể giữ nguyên ở tư thế đó.
“Tên là gì?” Hoắc Nghiễn Trưng hỏi.
“Nô tỳ tên là Thu Nguyệt.”
Nàng ấy vừa nói xong, Hoắc Nghiễn Trưng cười xuỳ một tiếng: “Ngẩng đầu lên.”
Vừa dứt lời, nàng ấy chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra vầng trán trắng như tuyết đầu mùa, đôi mắt trong veo như nước hồ mùa thu, vừa chạm mắt đã có thể khiến người ta chìm đắm vào đó.
Mục Đào Đào nhìn đôi mắt của nàng ấy, loại cảm giác cực kỳ quen thuộc này quá mạnh mẽ, Hoắc Nghiễn Trưng nhìn nàng một cái, sau đó nói với nàng ấy: “Đến từ đâu, thì quay về nơi đó.”
Nữ nhân kia không di chuyển, nhưng sắc mặt trở nên trắng bệch trong nháy mắt. Hoắc Nghiễn Trưng kéo tay Mục Đào Đào đi vào cửa chính, không hề nhìn nữ nhân ở sau lưng. Dù Mục Đào Đào không rành thế sự, nhưng bây giờ cũng đã biết rằng có người đưa nữ nhân đến cho Hoắc Nghiễn Trưng.
Trong đầu của nàng vẫn luôn hiện lên ánh mắt của nữ nhân kia, chắc chắn nàng đã từng gặp người này rồi.
Nàng bỗng dừng chân, quay đầu nhìn lại, nữ nhân kia vẫn giữ nguyên tư thế lúc nãy, không đứng thẳng lên.
Hoắc Nghiễn Trưng thấy thế bèn hỏi nàng: “Sao thế?”
Nàng không trả lời, buông tay Hoắc Nghiễn Trưng ra rồi chậm rãi đi đến trước mặt nữ nhân kia: “Ta đã từng gặp ngươi ở đâu rồi sao?”
Thu Nguyệt thấy Mục Đào Đào quay trở lại đây, trong mắt dần xuất hiện ánh nước, khẽ gật đầu rồi thưa: “Đây là lần đầu tiên nô tỳ gặp quận chúa, bái kiến quận chúa.”
Mục Đào Đào nhìn nàng ấy, trong lòng cứ cảm thấy là lạ, nói ra: “Ngươi đứng thẳng lên đi, cứ đứng như thế sẽ mệt đấy.”
“Đa tạ quận chúa.”
Thu Nguyệt nói xong bèn đứng thẳng lên, Mục Đào Đào nhìn nàng ấy rồi lại nhìn sang Hoắc Nghiễn Trưng đang đứng ở bậc thang nhìn nàng, nhíu mày.
Nàng cúi đầu im lặng một lúc rồi chạy đến bên cạnh Hoắc Nghiễn Trưng, dáng vẻ khó nói này khiến Hoắc Nghiễn Trưng nhăn mày: “Làm sao thế? Nàng thích người này?”
Nàng khẽ gật đầu, Hoắc Nghiễn Trưng chậc một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc, suy nghĩ một lát rồi kéo nàng vào trong phủ.
Lão quản gia đang đứng chờ ở trước cửa, bỗng nghe Hoắc Nghiễn Trưng dặn dò bảo: “Giữ lại người đứng đầu kia, còn lại thì đuổi về hết đi.”
Nghe Hoắc Nghiễn Trưng dặn dò như thế, lão quản gia có hơi bất ngờ. Trước đây hắn luôn đuổi đi những nữ nhân được tặng đến này, có lẽ không một ai có thể qua được cửa, hôm nay đúng là đã phá lệ vì Vĩnh An quận chúa kia.
Lão quản gia suy nghĩ xong lắc đầu, lại im lặng cười nhẹ, Nhiếp chính vương phá lệ vì Vĩnh An quận chúa có lẽ không chỉ dừng ở một chuyện này, có vẻ sau này còn thêm nữa.
Trong thư phòng.
Xuân Hiểu hầu hạ Mục Đào Đào đi ngủ, đợi đến lúc Mục Đào Đào đã say giấc rồi nàng ấy mới rót trà bưng vào thư phòng.
Hoắc Nghiễn Trưng nhìn thấy nàng ấy đi đến, hỏi: “Quận chúa đã ngủ rồi?”
Nàng ấy nhẹ nhàng chậm rãi đặt chén trà nhỏ trên bàn sách, đáp: “Quận chúa đã ngủ rồi ạ.”
“Vậy thì dẫn nữ nhân kia đến bên cạnh đó đi.”
Xuân Hiểu khẽ gật đầu: “Vâng.”
Lão quản gia sắp xếp cho Thu Nguyệt trong một lầu các phía tây, Vương phủ to như vậy nhưng về đêm lại rất yên tĩnh. Thu Nguyệt nhìn thấy sáp đã đốt mất hơn phân nửa, nhưng Hoắc Nghiễn Trưng vẫn chưa kêu người đến gọi nàng ấy, có lẽ phải đợi thêm một lúc.
Trong lúc đang suy tư, nàng ấy đã cắt bỏ miếng bông vải, cầm lên chiếc chụp đèn rồi chậm rãi lồng vào. Thu Nguyệt mở cửa sổ gỗ được điêu khắc xa hoa ra, gió nhẹ thổi qua khuôn mặt. Nàng ấy bỗng nhớ đến lần đầu tiên gặp Mục Đào Đào trước đây, lúc đó Mục Đào Đào chỉ là một viên thịt tròn, trắng tinh, được lòng rất nhiều người, hôm nay gặp lại sau mười năm, đã trở thành một tiểu cô nương duyên dáng yêu kiều.
Hôm nay nàng ấy có thể vào vương phủ này, vốn phải rất vui vẻ mới đúng, nhưng nỗi u sầu lại cứ quanh đi quẩn lại trong lòng.
Nàng ấy khẽ thở dài, vừa dứt tiếng. Nàng ấy dứt khỏi tâm trạng, đóng lại một cánh cửa sổ, sau đó đứng dậy đi mở cửa.
Xuân Hiểu vừa vươn tay định gõ cửa, đã thấy Thu Nguyệt mở cửa ra từ bên trong.
Xuân Hiểu xem quần áo và trang sức của Thu Nguyệt vẫn như hồi sáng, vào canh giờ này, chẳng lẽ nàng ấy biết Vương gia sẽ cho gọi nàng ư?
“Thu Nguyệt cô nương vẫn chưa ngủ à?” Xuân Hiểu hỏi.
Thu Nguyệt mỉm cười, dịu dàng nói: “Ta đợi Xuân Hiểu cô nương đây.”
Xuân Hiểu ngây người nhìn nụ cười của nàng ấy, nghe lời nói của nàng ấy xong lại hoàn hồn lại, nói: “Cô nương, Vương gia cho mời.”
Thu Nguyệt khẽ gật đầu, rồi bước ra khỏi phòng, cùng nhau đi theo Xuân Hiểu xuống lầu các.
Vào lúc Xuân Hiểu đưa Thu Nguyệt đến, Hoắc Nghiễn Trưng đang ngồi uống trà trong phòng, cửa sổ trong phòng đang mở, gió nhẹ thổi qua, ngọn đèn bắt đầu chập chờn.
Thu Nguyệt tự mình tiến đến, nhìn qua Hoắc Nghiễn Trưng dịu dàng chào hỏi: “Nô tỳ bái kiến Nhiếp Chính vương.”
Hoắc Nghiễn Trưng nhìn xem dáng vẻ liễu yếu đón gió này của nàng ấy, ánh mắt lạnh như băng: “Xem ra cô nương vẫn luôn chờ bổn vương gọi đến, đã như thế, vậy thì bổn vương đành nghe chuyện của cô nương trước vậy.”
Thu Nguyệt đứng thẳng người, dịu dàng nói: “Phụ mẫu của nô tỳ đều đã qua đời, được sư phụ thu nhận nuôi dưỡng, có biết đôi chút cầm kỳ thi hoạ, làm thanh quan. Trước đó vài ngày bỗng có một quý nhân đến lầu, chuộc thân cho nô tỳ, mang chúng nô tỳ đến kinh thành, tặng cho Nhiếp Chính vương.”
Nàng ấy nói trực bạch lại đơn giản rõ ràng, trên khuôn mặt cũng không mang vẻ yêu mị, vốn là một việc khiến người ta cảm thấy khó chịu, qua lời nói của nàng ấy dường như cũng đã không còn vẻ lúng túng.
“Quý nhân mua ngươi là ai?” Hoắc Nghiễn Trưng hỏi.
Thu Nguyệt trả lời: “Là Gia Nhu công chúa.”
“Còn gì nữa không?”
“Công chúa cũng đưa tám ngày phú quý cho nô tỳ, đơn giản chỉ là cảm thấy tương lai nô tỳ sẽ được sủng ái, có thể thổi gió bên tai, có thể sẽ cảm động và nhớ mãi ân tình của công chúa.” Thu Nguyệt dừng một chút rồi nói tiếp: “Nhưng nô tỳ biết rõ, có lẽ nô tỳ sẽ không có phúc hưởng thụ tám ngày phú quý này, nhưng cầu xin Nhiếp Chính vương cho nô tỳ ở lại đây, nô tỳ cũng không còn gì.”
Hoắc Nghiễn Trưng nghe nàng ấy nói xong, nhìn chằm chằm một lúc như muốn nhìn rõ trong lòng nàng ấy, một lúc sau mới nói: “Bắt đầu từ ngày mai, ngươi đến hầu hạ Vĩnh An quận chúa, có bằng lòng không?”
Thu Nguyệt nói: “Nô tỳ bằng lòng.”
Cuối cùng, Xuân Hiểu đưa Thu Nguyệt quay về lầu các, trên đường trở về tâm trạng của Thu Nguyệt khá tốt. Xuân Hiểu nhìn dáng vẻ nhẹ nhàng đi đường của nàng ấy, không nhịn được mà hỏi: “Thu Nguyệt cô nương không cảm thấy tiếc nuối sao?”
Thu Nguyệt ngơ người ra một lúc, hỏi: “Tiếc nuối gì cơ?”
Xuân Hiểu cười cười: “Ở trong vương phủ này vẫn chưa có nữ chủ nhân, cho dù không phải Vương phi hay Trắc phi, nhưng có thể làm người bên cạnh Vương gia, cũng tốt hơn so với làm nô tỳ, không phải sao?”
Thu Nguyệt hơi ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời, trăng tròn treo trên không trung, ánh trăng lúc này vừa đẹp vừa tĩnh lặng. Trong Vương phủ thấm đậm mùi hoa quế, gió thổi mùi hương đến, nàng ấy hít sâu một hơi, sau đó thở ra một hơi thật dài: “Tuy nói rằng không có ai cam chịu làm nô của nô tỳ, nhưng nếu ta thoát khỏi Vương phủ này, dưới gánh nặng sống còn, còn sống thì tốt. Đừng nên suy nghĩ quá nhiều, hơn nữa, ý muốn của ta không phải là phú quý giàu sang, vậy cớ gì phải tiếc nuối?”
Xuân Hiểu nghe vậy, bèn nói: “Ta ở Vương phủ đã lâu, nếu sau này Thu Nguyệt cô nương có việc gì, đến tìm ta là được.”
“Vậy sau này ta sẽ không khách sáo nữa, ta vẫn chưa quen thuộc nhiều nơi, sau này đành làm phiền tỷ tỷ rồi.”
Xuân Hiểu cười cười: “Đừng khách sáo.”
Hai người vừa đi vừa nói, mãi cho đến dưới lầu các, Xuân Hiểu nói: “Ta không tiễn cô nương lên tiếp nữa, tối nay cô nương hãy mau đi nghỉ ngơi đi, sắc trời cũng đã muộn rồi.”
“Được, cảm ơn Xuân Hiểu tỷ tỷ.”
Hai người tạm biệt nhau, Thu Nguyệt đi lên lầu, đến đầu bậc thang, nàng ấy bỗng dưng kêu lại Xuân Hiểu: “Vừa nãy quên hỏi tỷ tỷ, ta có tiền tiêu vặt mỗi tháng chứ?”
Xuân Hiểu bật cười thành tiếng: “Có.”
Nói xong chìa tay ra cho nàng ấy, Thu Nguyệt hỏi: “Năm xâu?”
Xuân Hiểu lắc đầu: “Hai.”
Thu Nguyệt có chút giật mình với con số này, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng, nhanh chóng lên lầu. Sau khi nàng ấy trở về phòng thử tính toán, năm lượng, nàng ấy tích một thời gian là có thể may một bộ váy mới rồi.
Xuân Hiểu nhanh chóng quay về nghe lệnh, Hoắc Nghiễn Trưng hỏi: “Phản ứng của nàng ta như thế nào?”
“Nàng ấy rất vui vẻ.” Xuân Hiểu nói xong lại dừng một chút, bổ sung thêm: “Nhưng cảm thấy có chút bất thường.”
Hoắc Nghiễn Trưng khẽ gật đầu, dặn dò: “Chú ý nàng ta nhiều chút, xem xem nàng ta muốn làm gì.”
“Vâng!”
Hôm sau, tiếng gõ canh năm vừa qua đi, Thu Nguyệt đã nhanh chóng tỉnh dậy.
Nàng ấy dựa vào ký ức hôm qua, đi từ lầu các đến Đông viện, lão quản gia cũng đang lo liệu vài việc vặt nhỏ, thấy bóng dáng của nàng ấy nên cũng ngẩn người ra đôi chút.
Bỗng thấy Thu Nguyệt chậm rãi đi đến cùng một gương mặt tươi cười.
“Chào buổi sáng, ngài quản gia.”
“Thu Nguyệt cô nương, cô cần gì ư?”
Thu Nguyệt nói: “Vương gia bảo ta từ giờ về sau đến chăm sóc cho Vĩnh An quận chúa, ta muốn hỏi xem quận chúa ở đâu thế?”
“Ở tại đây này.”
Lão quản gia vừa dứt lời, vẻ mặt Thu Nguyệt hơi ngưng lại: “Ở đây không phải là…” Sân vườn của Vương gia ư?
Chưa nói đến vế sau, thấy ánh mắt của lão quản gia, nàng ấy nhanh chóng ngậm miệng nhưng trong lòng vẫn đầy nghi ngờ.
“Vương gia và quận chúa vẫn chưa thức dậy, cô nương vẫn chưa có chỗ ở đúng không. Vậy thì khi Xuân Hiểu cô nương đến, kêu nàng ấy dẫn cô nương đến chỗ ở cất hành lý trước đi.” Lão quản gia nói xong cũng bắt đầu bận rộn.
Thu Nguyệt đợi một lúc, Xuân Hiểu cũng đã đến, nàng ấy dẫn Thu Nguyệt đến hậu viện sắp xếp đồ đạc.
Trời tờ mờ sáng, Hoắc Nghiễn Trưng chuẩn bị rời giường, đêm qua Mục Đào Đào ngủ sớm, Hoắc Nghiễn Trưng động đậy nàng cũng tỉnh theo.
“Chào buổi sáng, hoàng thúc.” Nàng híp híp mắt, vẫn muốn tiếp tục nằm trên giường một lát nữa.
Hoắc Nghiễn Trưng vốn đang định đứng dậy lại nằm xuống tiếp: “Tỉnh rồi sao?”
Nàng nhắm mắt lại nói: “Vẫn chưa.”
Hoắc Nghiễn Trưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhíu chặt của nàng, nhéo nhéo: “Hoàng thúc biết nàng vẫn chưa tỉnh, đừng nhăn mặt nữa.”
Nàng cười hì hì sau đó mở mắt ra rồi trở mình, quấn lấy cái chăn nhỏ, lăn đến trước mặt Hoắc Nghiễn Trưng: “Ta thức dậy rồi, nhưng mà bên ngoài thật lạnh.”
“Nàng phải mặc thêm nhiều y phục vào, đừng để bị lạnh.” Hoắc Nghiễn Trưng ôn nhu nói.
Thu Nguyệt đi theo Xuân Hiểu đứng ở ngoài cửa, nghe thấy cuộc đối thoại bên trong của Hoắc Nghiễn Trưng và Mục Đào Đào một cách rõ ràng. Trái tim của nàng ấy co chặt lại, Mục Đào Đào vẫn chưa được mười hai tuổi.
Nàng ấy càng nghĩ càng tưởng tượng ra nhiều viễn cảnh, sắc mặt cũng càng lúc càng khó coi.
Cho đến khi hai người bên trong nói đứng dậy rồi, Xuân Hiểu mở rèm bước vào trước, nô tỳ hầu hạ chải đầu và rửa mặt vẫn còn đang chờ ở phía sau.
Thu Nguyệt cũng đi vào theo.
Thấy Mục Đào Đào thật sự ở trên giường của Hoắc Nghiễn Trưng, nàng ấy suýt chút nữa không kìm chế được cảm xúc. Lúc đi đến gần thì thấy có hai cái đệm, ở giữa còn cách ra một chút, nàng ấy lắng lại chút không vui trong lòng mình, đổi thành một khuôn mặt tươi cười.
Hoắc Nghiễn Trưng đã thay y phục xong và đi rửa mặt rồi, Thu Nguyệt vẫn còn đang thay y phục cho Mục Đào Đào. Nàng ấy mượn việc thay y phục rồi vô tình vén ống tay áo của Mục Đào Đào lên, nhìn thấy không có gì mới thở phào nhẹ nhõm, nụ cười trên mặt cũng trở nên tự nhiên hơn.
Xuân Hiểu đang sắp xếp chăn đệm, liếc mắt một cái mới thấy Thu Nguyệt mượn cớ thay y phục cho Mục Đào Đào để kiểm tra thân thể. Xuân Hiểu nhớ đến lời dặn dò đêm qua của Hoắc Nghiễn Trưng, nàng ấy xem như an tâm hơn chút.
Nếu như là vì tốt cho quận chúa, vậy thì không phải là chuyện lớn gì, chỉ sợ là có ác ý, nếu nàng ấy làm hại quận chúa thì xong rồi.
Thu Nguyệt cho Mục Đào Đào mặc một bộ y phục hạt lựu màu cánh sen, kết hợp cùng với áo ống màu hoa lê trắng, vải bồi đế giày ở phía bên ngoài là màu hồng nhạt, cách ăn mặc mộc mạc này khiến Hoắc Nghiễn Trưng cau mày.
Nhưng Mục Đào Đào nhìn vào bản thân trong gương, cứ như rất thích bộ y phục màu hồng nhạt mềm mại này nên cười rất vui vẻ.
Thu Nguyệt nói: “Hôm nay quận chúa muốn làm kiểu tóc như thế nào?”
Con ngươi Mục Đào Đào xoay tròn, gần nửa ngày cũng không nói ra là mình muốn như thế nào, có thể là có chút do dự, Thu Nguyệt chỉ đành nói: “Nếu không thì nô tỳ chải tóc cho người trước, chải xong nếu người cảm thấy không thích thì nô tỳ sẽ đổi kiểu khác?”
“Được thôi, được thôi.” Mục Đào Đào liên tục gật đầu, Thu Nguyệt cười rồi cầm lấy cây lược ở bên cạnh, chải mượt mái tóc đen của nàng, chia phần tóc ở phía sau gáy thành hai phần đều đặn, động tác nhẹ nhàng rồi bắt đầu tết tóc cho nàng.
Mất hơi nhiều thời gian, mái tóc được chải ra có chút giống hai búi tóc, nhưng lại có chút không giống, nhìn có vẻ tự nhiên thoải mái hơn mà không làm mất đi sự hoạt bát đáng yêu.
Mục Đào Đào nhìn vào bản thân trong gương, vô cùng hài lòng, nàng giơ tay chạm vào những cái bím tóc nhỏ được thắt bằng ruy băng rơi xuống bên tai, trong mắt tràn đầy sự vui vẻ.
Thu Nguyệt nhìn Mục Đào Đào đang vui mừng hớn hở, nàng ấy đứng ở một bên, ánh mắt dịu dàng như nước.
Mục Đào Đào nhìn thấy Thu Nguyệt đứng ở phía sau từ trong gương đồng, có một khoảnh khắc lại cảm thấy bọn họ cực kỳ giống, nguyên nhân của cảm giác thân thuộc hôm qua là gì, trong lúc này nàng ấy đã hiểu ra rồi.
Nhưng Thu Nguyệt lại càng giống một người khác hơn, đó chính là cô cô của nàng – Mục Vọng Thu.
Thu Nguyệt, Mục Vọng Thu…
Mục Đào Đào đang suy nghĩ về điều này, Thu Nguyệt thấy nàng nhìn mình rồi lại ngây người, bèn nhẹ nhàng hỏi: “Quận chúa cảm thấy thích không? Nếu người muốn thì nô tỳ sẽ rửa mặt cho quận chúa trước.”
Nghe thấy lời của Thu Nguyệt, nàng vội vàng hoàn hồn lại cười nói: “Rất thích, chúng ta rửa mặt đi.”
Hầu hạ rửa mặt và chải đầu xong, đi dùng bữa sáng, Hoắc Nghiễn Trưng nhìn dáng vẻ được Thu Nguyệt cho ăn mặc thành hồng hồng mềm mại này, ấn đường bỗng giật giật.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ hoạt bát vui vẻ của Mục Đào Đào, Hoắc Nghiễn Trưng cũng không nói gì.
Mặc dù Xuân Hiểu còn bận việc khác, nhưng tâm trí thì lại luôn đặt ở trên người Thu Nguyệt và Mục Đào Đào, cho nên ánh mắt lúc Thu Nguyệt nhìn thấy Mục Đào Đào vui vẻ, nàng ấy cũng nhìn thấy rồi.
Hai người đứng ở cạnh nhau, đặc biệt là khi cười lên, khuôn mặt giống hệt nhau kia khiến cho nàng ấy giật mình.
Gia Nhu công chúa đúng thật là biết chọn người.
Sau đó không lâu, Mục Đào Đào và Thu Nguyệt liền trở nên thân thuộc. Thu Nguyệt chăm sóc Mục Đào Đào, đó là chuyện không lớn cũng không nhỏ. Hoắc Nghiễn Trưng mời tiên sinh lúc trước đã từng dạy cho Mục Đào Đào đến. Ban ngày, nàng không thể tùy ý chơi đùa nữa, phải đi nghe tiên sinh giảng dạy.
Mục Đào Đào có một thói quen, có lẽ đó chính là thói quen của tất cả những đứa trẻ ham chơi, tiên sinh vừa giảng bài thì nàng lập tức muốn ngủ, ngồi ở đó cả người khó chịu, không phải quay qua quay lại thì chính là buồn ngủ.
Không biết Thu Nguyệt lấy đâu ra quýt xanh, bóc ra một cái, vị chua đó lan ra cả căn phòng. Nàng ngửi thấy cái mùi chua đó thì sẽ không còn buồn ngủ nữa.
Chỉ cần nàng không ngủ, dù thế nào cũng sẽ nghe tiên sinh giảng bài, so ra thì nghe giảng sẽ tốt hơn nhiều.
Sau này lão tiên sinh khen Mục Đào Đào với Hoắc Nghiễn Trưng, thuận tiện nhắc đến một câu, vẫn là công lao của tỳ nữ đó.
Từ trước tới nay, Hoắc Nghiễn Trưng không thích ăn quýt, cho nên trong phủ cũng không chuẩn bị loại trái cây này. Khi để cho Xuân Hiểu đi điều tra mới biết, là Thu Nguyệt tự mình chạy ra ngoài mua, cộng thêm đang ở mùa này nên giá tiền đắt đến kinh người.
Trở về bẩm báo cho Hoắc Nghiễn Trưng, Xuân Hiểu nói: “Thu Nguyệt cô nương này cũng chịu chi quá rồi.”
Đôi mắt đen kịt của Hoắc Nghiễn Trưng phủ lên một tia lạnh lẽo, hắn bỏ quyển sổ gấp trong tay xuống: “Ngươi đến phòng thu chi nhận một chút tiền, đưa cho Thu Nguyệt, nói với nàng ấy sau này tiêu tiền ở trên người quận chúa thì tìm ngươi nhận lại tiền.”
Xuân Hiểu gật đầu, nhìn vẻ mặt của Hoắc Nghiễn Trưng, muốn nói gì đó rồi lại thôi.
“Có lời thì nói.” Hoắc Nghiễn Trưng nói.
Xuân Hiểu ngước mắt lên nhìn Hoắc Nghiễn Trưng, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Theo quan sát của nô tỳ trong những ngày nay, Thu Nguyệt cô nương hầu hạ quận chúa rất tốt, chắc hẳn là không có lòng dạ gì khác.”
Hoắc Nghiễn Trưng nhìn nàng ấy rồi nhíu mày: “Nữ nhân mà tam công chúa tặng cho bổn vương, khi vào phủ chưa từng đến gần bên cạnh bổn vương, ngay cả nhìn bổn vương một cái cũng không có, một lòng một dạ mà hầu hạ tiểu quận chúa. Lúc nãy ngươi cũng nói rồi, lúc nàng ta mua quýt xanh cho quận chúa cũng không chớp mắt một cái. Nàng ta là một kỹ nữ, cho dù kiếm được tiền thì có thể kiếm bao nhiêu chứ? Ngươi cảm thấy nàng ta làm vậy là vì cái gì?” Xuân Hiểu lập tức nghẹn lời mà mím môi, nghĩ đến khuôn mặt giống nhau đó, rồi nhìn vào thần sắc của Hoắc Nghiễn Trưng. Cuối cùng nàng ấy cảm thấy lời hỏi ra có lẽ sẽ vượt quá giới hạn nên đành đè nén xuống.
Hoắc Nghiễn Trưng nói: “Nàng ta là người hay quỷ, cứ đợi mà xem đi.”
Thời gian như dòng chảy không ngừng trôi, thấm thoát đã đến mùa đông, kinh thành đón trận tuyết đầu tiên trong năm nay. Những bông tuyết lớn như lông ngỗng ào ào rơi xuống. Mục Đào Đào ngồi xổm ở trước cửa, mắt nhìn thẳng ra ngoài, nếu không phải Hoắc Nghiễn Trưng ở phía sau canh chừng, lúc này có lẽ nàng đã làm người tuyết ở trong sân rồi.
Thu Nguyệt và Xuân Hiểu ở bên cạnh trông chừng nàng, Hoắc Nghiễn Trưng dặn là muốn nghịch tuyết thì chỉ có thể đợi đến khi tuyết ngừng rơi mới được đi, nàng bèn ngồi mãi ở trước cửa đợi tuyết ngừng rơi.
Đầu mũi lạnh đến có chút ửng đỏ, nàng hít một hơi, Thu Nguyệt bắt đầu dỗ dành nàng, kêu nàng vào nhà nhưng nàng vẫn bất động, còn làm nũng với Thu Nguyệt. Thu Nguyệt cũng hết cách.
Hoắc Nghiễn Trưng nghe cuộc đối thoại giữa nàng và Thu Nguyệt, khẽ cau mày rồi lạnh giọng nói: “Mục Đào Đào, vào đây!”
Mục Đào Đào không nói lời nào mà chớp chớp mắt, Thu Nguyệt nói: “Người còn không vào thì Vương gia sẽ giận đó.”
Nàng lưu luyến nhìn tuyết rơi bên ngoài một cái, rồi mới quay người bước vào trong nhà.
Thu Nguyệt và Xuân Hiểu nhìn nhau cười.
Mục Đào Đào vừa vào nhà không lâu, phủ của Trọng Hoa công chúa đưa đến một tấm thiệp.
Tấm thiệp đến tay của Xuân Hiểu, là mời Vĩnh An quận chúa, nàng ấy cầm lấy tấm thiệp bước vào nhà.
“Vương gia, là phủ của đại công chúa đưa đến, nói ngày mai là lễ cập kê của Minh Châu quận chúa, mời quận chúa qua đó dự lễ.”
Hoắc Nghiễn Trưng nhận lấy tấm thiệp, hắn dùng đầu ngón chân cũng biết, tấm thiệp này chắc chắn là tấm cuối cùng được phát ra, có nhà nào ngày mai làm lễ mà hôm nay mới đưa thiệp đến không?
Có lẽ là muốn mời Mục Đào Đào, căn bản không phải là Trọng Hoa trưởng công chúa gì cả, mà là tam công chúa.
Nghĩ đến Thu Nguyệt ở ngoài cửa, Hoắc Nghiễn Trưng nhìn Mục Đào Đào, hỏi: “Muốn đi không?”
Mục Đào Đào lắc đầu: “Ta và Minh Châu không thân lắm, không đi đâu.”
Hoắc Nghiễn Trưng gật đầu, đưa thiệp mời cho Xuân Hiểu rồi nhìn một cái, chỉ nghe Xuân Hiểu nói: “Tiểu quận chúa, hay là hỏi Ngụy tiểu thư có đi không?”
Mắt Mục Đào Đào sáng rực lên, cười nói: “Đúng rồi, nếu Vân Hi đi ta cũng đi, mấy ngày rồi ta chưa gặp nàng ấy.”
“Vậy nô tỳ sai người đi hỏi nhé?”
Mục Đào Đào gật đầu, Xuân Hiểu vội vàng đi làm.
Gần hai tháng nay Hoắc Nghiễn Trưng đều rất bận, Thượng thư lệnh Ngụy Văn Du vẫn đi tìm sổ sách của triều đại trước. Người của Hộ bộ cùng nhau điều tra hai ngày hai đêm, thống kê ra được thu nhập từ thuế khi buôn bán giao thương phát triển mạnh vào lúc đó. Xem đến cuối cùng thì Ngụy Văn Du và Hứa Hoành Xương đều đã hiểu rõ dụng ý của Hoắc Nghiễn Trưng.
Bọn họ đem theo sổ sách và số dự thảo đã làm ra, vội vàng tìm Hoắc Nghiễn Trưng bàn bạc.
Sau đó lúc thượng triều, Hứa Hoành Xương đã dâng lên bản sớ muốn mở rộng giao thương với các nước láng giềng, người phản đối chiếm phần lớn. Những năm gần đây không ngừng xảy ra những trận loạn lạc chiến tranh lớn nhỏ, nói thì dễ nhưng rất khó để có thể mở lại giao thương giữa các nước.
Ngụy Văn Du lấy ra mục ghi lại thời kỳ đỉnh cao về thương mại của triều đại trước, bây giờ ngân khố quốc gia đang thiếu tiền, trước mắt đang cần dùng gấp, bất luận thế nào cũng phải làm.
Hoắc Nghiễn Trưng lấy được đầu mối liên lạc bí mật của phú thương các nước để lại ở Khánh quốc từ tay Tạ Lão Thái quân ở Trần quận, sắp xếp người liên lạc đàm phán, để cho bọn họ đem thư về cho các chủ tử của mình. Vì ngửi được mùi bạc đương nhiên cũng sẽ ra chút sức, sau đó sắp xếp sứ đoàn tiến về các nước, tiến hành đồng bộ.
Hai tháng nay Hoắc Nghiễn Trưng bận đến mức không thể phân thân, mãi cho đến gần hai ngày nay mới xoay sở đủ hai khoản tiền cần dùng gấp. Hôm nay, lại gặp thời tiết không tốt khiến tuyết rơi lớn nên hắn ở trong phủ nghỉ ngơi. Hắn ngồi trên nhuyễn tháp, vây quanh cái chậu than trước mặt, Mục Đào Đào ở bên ngoài một lúc, cái tay nhỏ đã lạnh cóng, trực tiếp giơ tay lên phía trên của chậu than, Hoắc Nghiễn Trưng khẽ cau mày: “Qua đây, nàng hơ như thế này một lúc sẽ khó chịu đó.”
Nàng ngồi trên nhuyễn tháp, cũng không muốn đứng lên, cái mô*g hướng về phía Hoắc Nghiễn Trưng rồi chầm chầm dịch chuyển qua. Hoắc Nghiễn Trưng nhìn dáng vẻ lười biếng này của nàng, trong mắt đều là sự nuông chiều, giơ tay nhấc nàng đến bên cạnh.
Cả người Mục Đào Đào vừa ngã xuống dựa vào đùi hắn, nhìn hắn rồi cười hì hì một cách ngốc nghếch.
Tâm trạng Hoắc Nghiễn Trưng không tệ, hắn nắm hai tay nàng đặt trong lòng bàn tay mình để sưởi ấm cho nàng.
Lòng bàn tay hắn rất lớn, cũng rất ấm áp, trong chốc lát tay của nàng cũng ấm lên. Nàng đột nhiên ngước mắt, đúng lúc đụng phải ánh mắt của hắn đang cúi xuống nhìn nàng, sâu xa lại thần bí. Có lẽ là do mấy ngày nay quá mệt rồi, đáy mắt của hắn có chút mệt mỏi.
Trong lòng Mục Đào Đào lại sinh ra một ý nghĩ khó hiểu.
Hoắc Nghiễn Trưng nhìn vào mắt nàng, nhớ đến lễ cập kê vào ngày mai của Minh Châu quận chúa, hắn nhẹ nhàng kêu nàng một tiếng: “Đào Đào.”
Mục Đào Đào đáp lại: “Hả?”
Hắn hỏi: “Hoàng thúc đối với nàng có tốt không?”
Nàng trả lời: “Có chứ.”
Hoắc Nghiễn Trưng cong môi cười lên: “Vậy sau này nàng không được phép lặng lẽ rời xa hoàng thúc.”