Nghe Hoắc Nghiễn Trưng nói nàng lập tức gật đầu, về sau nếu muốn đi đâu nhất định sẽ nói với hắn, sao lại phải lén lút chứ?
Ngoài trời tuyết rơi ngày càng dày đặc, khoảng cách giữa Vương phủ và Ngụy phủ cũng không xa lắm. Xuân Hiểu phái người đi hỏi thăm mới biết Ngụy Vân Hi đang ở đó nên ngay lập tức gửi thiệp mời từ phủ công chúa đến.
Ngày hôm sau tuyết đã ngừng rơi nhưng vẫn còn đọng trên mặt đất chưa tan, từng tầng tuyết phủ trắng cao hơn một thước, mỗi bước chân đều mang theo những âm thanh trầm đục. Mục Đào Đào đeo giày ấm mải chơi quên trời đất, Hoắc Nghiễn Trưng thấy nàng như vậy, nhìn Xuân Hiểu dặn dò: “Đến phủ công chúa rồi nhớ chăm sóc nàng, muốn chơi thì đưa nàng hồi phủ hẵng chơi.”
Dứt lời, hắn lại nói với quản gia: “Chỉ quét tuyết trên những cung đường chính, những nơi còn lại thì không cần.”
Sau khi quản gia đáp lời, Hoắc Nghiễn Trưng cất cao giọng: “Còn không mau đi thay y phục, lát nữa Ngụy tiểu thư tới còn phải chờ nàng nữa sao?”
Hoắc Nghiễn Trưng nói xong, nàng nhanh chóng chạy đi thay y phục cùng Thu Nguyệt. Xiêm y còn chưa kịp thay xong thì Ngụy Vân Hi đã đến, đến trước cửa Vương phủ chờ nàng.
Trong Ngụy phủ không chỉ có mình Ngụy Vân Hi đến mà muội muội của phò mã gả cho tam thúc của Ngụy Vân Hi, họ hàng của cố Ngụy lão phu nhân, cùng vài phu nhân Ngụy gia và tiểu bối, cũng đều tới tham dự.
Xe ngựa của Ngụy phủ dừng trước cửa, Ngụy Vân Hi không ngồi yên đợi mà xuống xe, chạy vào Vương phủ.
Hai người vừa gặp mặt đã ríu ra ríu rít không ngừng, Hoắc Nghiễn Trưng nghe tiếng nói chuyện râm ran ồn ào, tự hỏi không biết sao Ngụy đại nhân có thể chịu đựng được Ngụy Vân Hi.
Hắn lên tiếng nhắc nhở: “Trưởng bối đang chờ ở bên ngoài, hai người còn không nhanh lên một chút?”
Đôi thiếu nữ vội vội vàng vàng chuẩn bị thu xếp, Xuân Hiểu, Thu Nguyệt cùng Mục Đào Đào mang theo quà chuẩn bị cho Minh Châu quận chúa. Hoắc Nghiễn Trưng tiễn họ ra cửa, lên xe ngựa.
Lúc này Ngụy Vân Hi theo Mục Đào Đào lên xe ngựa của Vương phủ mà không hề báo lại một tiếng cho trưởng bối.
Hoắc Nghiễn Trưng đành tự mình tiến đến chào hỏi Ngụy lão phu nhân, nhờ Ngụy lão phu nhân chiếu cố Mục Đào Đào.
Lão phu nhân xởi lởi cười nói liên tục: “Vương gia cứ yên tâm.”
Hoắc Nghiễn Trưng xoay người lại đẩy cửa sổ xe, nhắn nhủ đôi câu với Mục Đào Đào rồi cho các nàng rời đi.
Đợi xe ngựa đi khỏi cửa Vương phủ, Ngụy nhị phu nhân lo lắng nói: “Thật khó tưởng tượng nổi ngày thường Nhiếp chính vương vốn lạnh lùng như sát thần mà lúc không có ai lại là người như vậy.”
Ngụy lão phu nhân nhàn nhạt liếc nhìn nàng ta, Nhị phu nhân lại nhìn thoáng qua Đại phu nhân rồi đến Tam phu nhân, nói: “Ở đây không phải chỉ có mẫu tử chúng ta thôi sao?!”
Đại phu nhân nói: “Vĩnh An quận chúa thật là có phúc.”
Ngụy lão phu nhân gật đầu: “Đứa bé kia vừa nhu thuận vừa biết nghe lời, là một người có phúc.”
Tam phu nhân trầm mặc một lát mới nói: “Ta thấy Vĩnh An quận chúa càng ngày càng giống Mục thất tiểu thư rồi. Ngẫm lại hơn mười năm trước, ở kinh thành xảy ra nhiều chấn động, Nhiếp chính vương thực sự là tình thâm mà.”
Tam phu nhân vừa dứt lời, sắc mặt của Đại phu nhân và Ngụy lão phu nhân đều trầm hẳn xuống, lão phu nhân còn chưa kịp lên tiếng, Đại phu nhân đã nói: “Tam đệ muội không nên nói như vậy, chuyện hơn mười năm trước cũng không có gì chắc chắn là không phải chuyện bịa đặt, bây giờ nói như vậy thực không hay ho gì.”
Tam phu nhân không đồng ý với suy nghĩ của Đại phu nhân, phản bác: “Muội cũng không phải cố ý bịa đặt, nếu hoàn toàn không có gì thì ai có thể nói bóng nói gió? Muội thấy quan hệ giữa Vân Hi và Vĩnh An quận chúa không hề tệ, đại tẩu vẫn nên quản lý Vân Hi, đừng để nàng ấy học thói xấu.”
Đại phu nhân vốn rất thích Mục Đào Đào, hai đứa nhỏ từ khi bé đã rất hợp nhau. Tuy Mục Đào Đào được nuông chiều nhưng rất ngọt ngào lại biết nghe lời, là một tiểu cô nương ngây thơ đơn thuần. Tuy tính tình Ngụy Vân Hi sôi nổi, náo động nhưng thực ra vẫn vô cùng trong sáng thiện lương. Dù Hầu phủ có xảy ra chuyện, nàng ta cũng không muốn can thiệp vào tình bạn giữa Ngụy Vân Hi và Mục Đào Đào.
Nhưng, lời Tam phu nhân nói thật khó nghe, ban đầu ám chỉ Mục Đào Đào cùng Nhiếp chính vương có quan hệ không trong sáng, giờ lại muốn nói Ngụy Vân Hi học theo, nàng ta tức giận đến nghiến chặt răng.
Một hồi lâu sau nàng ta mới nói: “Vân Hi chơi với ai cũng không cần tam đệ muội quan tâm. Nếu như tam đệ muội quá rảnh rỗi thì đưa mấy người ngoại thất của muội vào trong phủ, đỡ làm náo loạn bên ngoài rồi lại nói tam đệ muội không cho phép, là người hung hăng, ích kỷ, làm hủy hoại danh tiếng bấy lâu nay của Ngụy phủ ta.”
Lời nói ban nãy của Tam phu nhân khiến Ngụy lão phu nhân tức giận vô cùng, nhưng thấy nàng ta bị đại phu nhân răn dạy nghiêm khắc mấy lời, trong lòng cũng thấy thoải mái hơn đôi chút.
Bà ấy liếc nhìn Tam phu nhân: “Hôm nay phải đi phủ công chúa, ngươi là tiểu cô tử, tức cũng là Ngụy tam phu nhân, lần sau dù có chuyện gì, hy vọng ngươi sẽ suy nghĩ thật kỹ trước khi nói. Nếu như suy nghĩ rồi mà vẫn không biết có nên nói ra hay không thì để nhị tẩu cho ngươi mấy cuốn sách, đọc nhiều một chút.”
Tam phu nhân đỏ mặt, những người còn lại cũng không nói thêm câu gì. Nhưng ngược lại ở trong hai chiếc xe ngựa khác, công tử và tiểu thư Ngụy phủ lại đang cãi nhau ồn ào, Ngụy Vân Hi và Mục Đào Đào cũng nói chuyện không ngừng.
Thu Nguyệt trang trí hai bộ lò sưởi rất đẹp mắt rồi đưa mỗi người một chiếc.
Ngụy Vân Hi nâng niu trên tay nhìn hồi lâu, cười hì hì nói: “Đa tạ Thu Nguyệt tỷ tỷ, vậy mà cũng có phần của muội.”
Thu Nguyệt cười nói: “Ngụy tiểu thư gọi nô tỳ là Thu Nguyệt là được, tỷ tỷ thì nô tỳ không dám nhận, Quận chúa cùng Ngụy tiểu thư coi nhau như tỷ muội, nô tỳ đương nhiên sẽ không quên Ngụy tiểu thư.”
Xuân Hiểu ngồi một bên, thấy Thu Nguyệt nhìn Ngụy Vân Hi và Mục Đào Đào bằng ánh mắt ôn nhu. Thu Nguyệt đối với Mục Đào Đào quá tốt đến bất bình thường. Tuy rằng Nhiếp chính vương vốn lạnh lùng như băng đối tốt với Vĩnh An quận chúa cũng là chuyện khó tin, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng lý giải như sự chiều chuộng của người lớn với một tiểu hài tử.
Còn Thu Nguyệt, vô duyên vô cớ, tại sao lại phải đối tốt với Mục Đào Đào đến như vậy?
Nghĩ tới lời dặn dò của Hoắc Nghiễn Trưng trước khi đi, Xuân Hiểu đầu óc vẫn căng thẳng, không dám thả lỏng.
Khi các nàng đến phủ công chúa thì nơi đây đã đông như trẩy hội.
Minh Châu quận chúa đến tuổi cập kê, vị hôn phu còn chưa chọn được nên hôm nay tới ngoại trừ nữ quyến, cũng không thiếu những công tử trẻ tuổi.
Ngay cả Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử cũng tới tham dự.
Lúc trước Mục Đào Đào đến cũng đều đi theo người lớn, hôm nay nàng cũng không thể làm gì khác ngoài đi bên cạnh Ngụy lão phu nhân, nhưng người vừa mới bước xuống xe đã có ngay người bên phủ khác đến chào hỏi, lão thái thái kia lôi kéo Ngụy lão phu nhân nán lại trò chuyện hàn huyên.
Ngụy đại phu nhân nhàm chán trông coi mấy đứa nhỏ liền gọi Ngụy Vân Hi và Mục Đào Đào đến, cũng bảo Xuân Hiểu cùng Thu Nguyệt qua. Nàng ta dẫn họ đi, đưa thiếp mời rồi vào phủ trước.
Vừa bước vào cửa lớn đã thấy được Nhị hoàng tử Hoắc Vân Chiêm và Tam hoàng tử Hoắc Vân Hằng cách đó không xa. Hai người cũng vừa khéo quay đầu liền thấy nàng, mắt Hoắc Vân Hằng sáng lên, chạy vọt tới. Hoắc Vân Chiêm không biết đang nói chuyện gì với người khác nói cũng nhanh chóng kết thúc câu chuyện rồi chậm rãi đi tới.
“Đào Đào.” Hoắc Vân Hằng gọi.
Mục Đào Đào nhìn hắn, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Vân Hằng ca ca.” Thấy Hoắc Vân Chiêm cũng đi tới, nàng cũng bổ sung chào hỏi: “Vân Chiêm ca ca.”
Hoắc Vân Chiêm nhìn nàng, nhàn nhạt ừ một tiếng. Âm thanh trầm thấp, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, nhưng ánh mắt vẫn dừng lại ở trên người Mục Đào Đào.
Ngụy Vân Hi hành lễ: “Nhị điện hạ, Tam điện hạ.”
Hai người cũng quen biết Ngụy Vân Hi, Hoắc Vân Hằng mở miệng nói: “Ngụy tiểu thư không cần đa lễ.”
Hoắc Vân Chiêm nhìn Ngụy đại phu nhân ở một bên, khẽ gật đầu, nhân tiện nói: “Chúng ta đứng ở nơi này là chặn đường người khác rồi, mau vào trong đình phía bên kia ngồi đi.”
Ngụy Vân Hi nhìn Ngụy đại phu nhân, Đại phu nhân mỉm cười, nhu hòa nói: “Hi Hi, con quên chuyện gì rồi?”
Ngụy Vân Hi chợt hoàn hồn, vội hỏi: “Con còn chưa tặng quà cho Minh Châu quận chúa, trước tiên vẫn là nên đem lễ vật tới Quận chúa đã.”
Mục Đào Đào cũng phải cần đi tặng quà trước nên cũng đi cùng Ngụy Vân Hi.
Lúc các nàng đến sân của Minh Châu quận chúa, trong viện đang nhộn nhịp, tiếng cười nói của thiếu nữ truyền ra không ngớt.
Vào viện thì thấy Trường Anh công chúa và Trường Đình quận chúa đang ngồi bên cạnh Minh Châu quận chúa, còn có mấy vị cô nương thế gia cũng ngồi ở một bên. Nhưng khi mọi người thấy Ngụy Vân Hi và Mục Đào Đào, trong viện nhất thời yên tĩnh lại.
Trước đó vài ngày hai người bọn họ vừa mới đánh nhau với Trường Anh và Trường Đình, ai ai cũng đều cho rằng có khả năng hôm nay Trường Anh công chúa lại muốn gây khó dễ với Vĩnh An quận chúa.
Nhưng Trường Anh và Trường Đình đều né tránh ánh mắt, không nói được một lời.
Mục Đào Đào tiến đến trước mặt mọi người, kéo Ngụy Vân Hi đi tới.
Minh Châu quận chúa nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng đầy xa cách. Mục Đào Đào nở một nụ cười, thản nhiên nói: “Chúc mừng Quận chúa, đây là lễ vật của ta và Vân Hi.”
Lần này nàng không có xưng hô rõ ràng Châu tỷ tỷ. Nhớ ngày trước từng theo cha tới phủ công chúa, Minh Châu quận chúa có bảo nàng rằng phải gọi rõ ràng Châu tỷ tỷ, nhưng nàng vừa bắt gặp ánh mắt kia của Minh Châu quận chúa thì biết rõ, nàng vẫn là Vĩnh An quận chúa, nhưng cũng không phải Vĩnh An quận chúa.
Minh Châu đứng dậy nhận hộp quà, đem quà của Ngụy Vân Hi đưa cho ma ma bên mình. Quà của Mục Đào Đào nàng ta lại cầm trong tay, ánh mắt sắc bén đâm tới trên người Mục Đào Đào.
“Vĩnh An, quà này là ngươi tặng ta, hay là cữu cữu tặng cho ta?” Thư Minh Châu hỏi.
Sắc mặt Mục Đào Đào có hơi thay đổi, nàng biết Thư Minh Châu nói là ý gì, cắn răng nói: “Hoàng thúc chưa tới, cũng không đưa quà cho ta để nhờ tặng Quận chúa, có lẽ là đợi mấy ngày nữa sẽ đích thân tặng cho Quận chúa?”
Mặt Thư Minh Châu đỏ lên, Hoắc Nghiễn Trưng là cữu cữu của nàng ta, lễ cập kê của nàng ta hắn lại không tới, cũng không cho người đến tặng quà, đây không phải là không giữ mặt mũi cho mặt mẫu thân nàng ta, coi thường nàng ta hay sao?
Tuy nhiên, không phải đến Trưởng công chúa cũng còn bị ngó lơ hay sao. Mặc kệ nhà ai có chuyện gì mời hắn, chỉ cần thấy thuận mắt hắn sẽ phái người đưa quà, còn không ưa thì người không đến, quà cũng chẳng có.
Thư Minh Châu lại nhìn vẻ mặt của Mục Đào Đào, cười lạnh một tiếng: “Nói như vậy, lễ vật này là Vĩnh An tặng cho ta rồi, nhưng mà Vĩnh An hiện tại đang sống nhờ ở trong phủ cữu cữu, chắc không phải là cầm đồ của Vương phủ đem đi tặng đấy chứ?”
Nhiều tiểu thư thế gia đứng ở một bên, tất cả đều đang chờ xem kịch hay.
Chỉ nghe Thu Nguyệt sau lưng mở miệng yếu ớt: “Bẩm Quận chúa, Vương gia ban đầu có bảo Xuân Hiểu tỷ tỷ đi chọn một cái trâm cài tóc để Vĩnh An quận chúa mang đến. Nhưng Quận chúa cảm thấy cảm thấy dù sao thì cũng là ngày cập kê của Minh Châu quận chúa, vì thế đã tự mình đến khố phòng chọn một lần nữa, Vương gia lúc đó còn khen sự tinh tế của Vĩnh An quận chúa, chọn cho Minh Châu quận chúa một vật quý hơn.”
Thu Nguyệt nói xong khiến sắc mặt những người ở đây có biến đổi, chí ít lời này đã chỉ cho mọi người thấy, đồ của Vương phủ, Vĩnh An quận chúa muốn cầm hay muốn đổi thì Nhiếp chính vương đều bằng lòng.
Lại nói, ban đầu Nhiếp chính vương cử tỳ nữ tùy ý chọn một cái trâm cài tóc, căn bản không coi trọng chuyện cập kê của Minh Châu quận chúa.
Ánh mắt Thư Minh Châu sắc lẹm lia đến: “Nô tỳ to gan từ đâu tới, chủ tử nói chuyện còn đến phiên ngươi xen vào?”
Xuân Hiểu nói: “Bẩm Quận chúa, chúng nô tỳ từ Nhiếp chính vương phủ tới. Nhiếp chính vương phân phó chúng nô tỳ cùng Vĩnh An quận chúa đến tặng quà, quà này, Minh Châu quận chúa không muốn nhận phải không?”
Thư Minh Châu cắn răng, bóp lấy cái hộp trong tay, nếu có thể, nàng ta thật muốn bóp cái hộp thành tro.
“Vĩnh An muội muội đưa lễ, tỷ tỷ sao lại không nhận được?” Nàng ta dứt lời liền hung hăng đưa hộp quà cho ma ma đứng sau lưng, nhưng có lẽ quà nhiều quá, ma ma không kịp đỡ hết được, bỗng “bộp” một tiếng, hộp quà rơi xuống mặt đất kèm với đó là tiếng vỡ lanh lảnh của miếng ngọc bên trong.
Mục Đào Đào nhìn chiếc hộp bị đánh vỡ, mảnh nhỏ của miếng ngọc bên trong cũng rơi ra. Dù là đã vỡ nhưng mọi người vẫn có thể nhìn ra được đặc trưng của miếng ngọc, chỉ sợ đi khắp kinh thành này cũng không thể tìm ra một bộ khác đẹp đến như vậy. Miếng ngọc màu đỏ, trong suốt, mỏng manh không hề pha tạp chất. Đến trâm cài tóc, vòng cổ, hoa tai cũng đều cùng một bộ, đeo lên người không biết sẽ tỏa sáng nhường nào.
Cuối cùng lại bị Minh Châu quận chúa quăng vỡ như vậy!
Mục Đào Đào nhìn miếng ngọc vỡ ra, cảm giác tấm chân tình của mình bị chà đạp, viền mắt đỏ hoe, cắn răng kìm nén để không khóc trước mặt người khác.
Sắc mặt của Xuân Hiểu cũng rất khó coi, chỉ thấy Thu Nguyệt mặt không đổi sắc tiến tới mở hộp quà ra, nhặt miếng ngọc vừa rơi ra ngoài thu hồi lại.
Nàng ấy chậm rãi đứng dậy, nhìn Thư Minh Châu, nói: “Quận chúa không muốn nhận quà này, nô tỳ xin phép mang về, nhưng nô tỳ sẽ bẩm báo cho Vương gia đúng sự thật. Đến lúc đó, bộ trang sức này trị giá bao nhiêu tiền, Minh Châu quận chúa cũng không thể làm vỡ đồ người khác mà không bồi thường, đúng không!?”
Thư Minh Châu liếc mắt nhìn mặt vòng cổ bằng ngọc bích màu đỏ, nàng ta cũng không có đồ trang sức đẹp như vậy. Nếu như nàng ta biết bên trong là bộ trang sức này, nàng ta tuyệt đối sẽ không làm rơi.
Nhưng bây giờ đã lỡ làm rơi rồi, nàng ta không tin cữu cữu thực sự sẽ tìm đến đòi nàng ta bồi thường!
Mục Đào Đào thoáng nhìn Thư Minh Châu, đôi mắt long lanh ngập nước.
“Chúng ta đi thôi.” Mục Đào Đào dứt lời, Ngụy Vân Hi nắm tay nàng ra ngoài.
Vừa ra đến sân, Mục Đào Đào đã không kìm được mà nước mắt rơi lã chã, nàng nhanh chóng lấy tay lau nước mắt.
Ngụy Vân Hi kéo nàng đưa đến một góc, Thu Nguyệt vốn định đi chung thì bị Xuân Hiểu kéo lại.
“Để các nàng nói chuyện riêng một chút.”
Thu Nguyệt đưa cái hộp trong tay đưa cho Xuân Hiểu, nói: “Tỷ tỷ cầm một lát, ta tranh thủ vào nhà xí một tí.”
Xuân Hiểu gật đầu, nhìn Thu Nguyệt rời đi cũng không suy nghĩ nhiều.
Thu Nguyệt xuyên qua mấy con đường mòn, lại đi tiếp vài vòng quẹo vào cửa phía tây của phủ công chúa.
Khách nhân đều ở cửa đông bên kia vì thế cửa tây không có người, vô cùng yên tĩnh, nàng ấy vào sân, thẳng hướng gian phòng đầu tiên bên trái mà đi, đẩy cửa bước vào.
Gia Nhu công chúa đứng trong phòng, trên người mặc bộ cung trang đỏ thẫm.
“Công chúa điện hạ.” Thu Nguyệt nói.
Gia Nhu nhìn nàng ấy, chậm rãi cười: “Thu Nguyệt cô nương gần đây thế nào? Ở trong Vương phủ có tốt không?”
Thu Nguyệt khẽ gật đầu: “Nhờ phúc của công chúa điện hạ, thiếp tất cả đều tốt.”
“Nhưng, làm sao bổn cung lại nghe nói Nhiếp chính vương cho ngươi đi hầu hạ Vĩnh An quận chúa?” Gia Nhu cau mày, hiển nhiên không hài lòng với việc Thu Nguyệt không thể làm chuyện đó với Hoắc Nghiễn Trưng.
Thu Nguyệt lại gật đầu: “Vâng.”
“Dù sao, thiếp cảm thấy, nhiều nữ nhân như vậy đều không thể vào cửa Vương phủ, nhưng thiếp lại vào được, coi như cũng đã thành công phân nửa, công chúa nghĩ như thế nào?” Thu Nguyệt dứt lời, Gia Nhu nói: “Đó là điều tất nhiên.”
Thu Nguyệt nhìn vẻ mặt của Gia Nhu, tiếp tục nói: “Còn việc hầu hạ Vĩnh An quận chúa, đây chính là kế hoạch của thiếp. Nhiếp chính vương đối tốt với Vĩnh An quận chúa đến bất thường, thiếp hầu hạ tốt Vĩnh An quận chúa, chiếm được sự tín nhiệm của Quận chúa. Về lâu dài, Nhiếp chính vương tự nhiên cũng sẽ tín nhiệm thiếp, đến lúc đó, còn sợ không đạt được mục đích hay sao?”
Trong ánh mắt nàng ấy d/ục vọ/ng như tỏa rạng, từ trong ra ngoài đều toát lên vẻ tự tin, thành công thuyết phục Gia Nhu.
Gia Nhu nói: “Thu Nguyệt cô nương cứ đi đi, nếu có khó khăn gì có thể nói cho bổn cung, bổn cung chờ tin tức tốt của ngươi.”
Thu Nguyệt cười cười, hướng về phía Gia Nhu nhẹ nhàng cúi đầu: “Tương lai thiếp nhất định sẽ không quên ân tình của công chúa điện hạ.”
Rời khỏi gian phòng, Thu Nguyệt vẫn còn dáng vẻ như sắp bay lên làm phượng hoàng, Gia Nhu nhìn nàng ấy một cái, bật cười đầy khinh thường rồi đóng chặt cửa sổ.
Cũng trong khoảnh khắc đó, Thu Nguyệt thu lại dáng vẻ ban nãy, khóe miệng lộ ra nụ cười không rõ ý nghĩa.