Hoàng Thúc Nghiện Ta Như Sinh Mệnh

Chương 24: Chạy trốn




Đây là lần đầu tiên Mục Đào Đào trốn khỏi nhà khiến toàn bộ Vương phủ đều chấn động.

Xuân Hiểu tin lời nàng, chạy đến Đông viện tìm Hoắc Nghiễn Trưng, sau đó nhờ Thu Nguyệt đi thỉnh Thạch Quảng tới đây bắt mạch.

Khi hai nàng trở về, Thấm viên đã chẳng còn một bóng người.

Hoắc Nghiễn Trưng nhìn chiếc áo choàng đỏ vẫn còn treo trên cửa sổ, sắc mặt âm trầm đáng sợ.

Hắn nhanh chóng hỏi người gác cổng trước và sau của Vương phủ, nhưng chỉ nhận được câu trả lời rằng chưa từng thấy Vĩnh An quận chúa đi ra ngoài. Hoắc Nghiễn Trưng cũng cho rằng nàng còn ở trong Vương phủ, lập tức bảo Phong Tức dẫn người lật tung cả Vương phủ này lên, tuy nhiên vẫn chưa tìm thấy người.

Đêm đã khuya rồi, lớp tuyết dày hơn một thước đã bao phủ toàn bộ Kinh thành. Bên ngoài gió lạnh thấu xương, tựa như lưỡi dao cắt lên da mặt vậy.

Hoắc Nghiễn Trưng ngàn lần không ngờ rằng, một tiểu hài nhi ngoan ngoãn nghe lời ấy lại biết bỏ nhà ra đi.

Hắn luôn cho rằng tiểu hài nhi nàng chỉ cần khó chịu một đêm thôi, qua ngày hôm sau sẽ ổn hơn. Trước đây khi Tịnh Thù bị Thái hoàng thái phi khiển trách, không phải vẫn luôn như vậy hay sao?

Ngày trước không ăn không uống, mặc kệ mọi người mà đóng kín cửa. Nhưng ngày hôm sau cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Hoắc Nghiễn Trưng nhíu chặt mày, hu**t thái dương giật giật, trong lòng tức giận, không biết đang phẫn nộ chính mình hay phẫn nộ Mục Đào Đào nữa. Hắn nhìn Phong Tức rồi trầm giọng ra lệnh: “Chắc là xuất phủ rồi, sắp xếp người đi tìm bên ngoài. Ngươi đến Ngụy phủ hỏi một câu, xem xem nàng ấy có đi tìm Ngụy Vân Hi không?”

“Vâng.” Phong Tức tuân lệnh, vội vàng rời đi.

Hoắc Nghiễn Trưng đứng yên tại chỗ, hít một hơi thật sâu, xoay người đi thẳng đến phủ Trường Tín hầu.

Lúc này ở phủ Trường Tín hầu, trận tuyết lớn đã bao trùm toàn bộ khu phế tích, trên cửa chính còn dán giấy niêm phong. Hoắc Nghiễn Trưng đi vòng ra cửa sau, quả nhiên nhìn thấy dấu chân của Mục Đào Đào. Hắn đi theo dấu chân này đến Hồ Tâm Tiểu Trúc, nơi duy nhất không bị đốt của Hầu phủ. Thì ra Mục Đào Đào ở lầu nhỏ này.

Quang cảnh mờ mịt hiện ra, trong lầu nhỏ không có ánh sáng, Hoắc Nghiễn Trưng nhìn thấy dấu chân trên bậc cầu thang, bèn lên lầu theo.

Đi tới góc cầu thang, hắn ngước mắt nhìn thấy Mục Đào Đào đang ngồi xổm chỗ thang gác, bóng đen nho nhỏ, trên người mặc bộ xiêm y phong phanh, bóng đen ngồi một chỗ trông mỏng manh đến lạ.

Đêm tuyết trắng xóa, ngoại trừ tiếng gió lùa như đang gào thét, chỉ có tiếng khóc nghẹn của thiếu nữ thoang thoảng truyền đến. Cơn thịnh nộ trong lòng Hoắc Nghiễn Trưng biến mất không còn chút tăm hơi, xúc cảm tiếp theo chính là cố đè nén cảm giác đau lòng không nỡ của mình.

“Đào Đào.” Hắn khẽ gọi.

Mục Đào Đào nghe thanh âm quen thuộc, bèn ngẩng đầu lên, nàng nhìn thấy Hoắc Nghiễn Trưng đứng ở ngã rẽ cầu thang.

Hắn mặc bộ cẩm y màu nâu, khoác chiếc áo choàng đen bên ngoài, trong tay còn cầm áo khoác đỏ của nàng, đứng dưới bậc thang ngay trước mặt.

Tựa như ảo ảnh vậy, nàng lau khô nước mặt tập trung nhìn vào, chỉ thấy hắn đang đi lên bậc thang, hướng về phía nàng.

Không phải hắn muốn đuổi nàng đi sao?

Sao lại tìm đến nơi này?

Hoắc Nghiễn Trưng sải bước đi lên bậc thang, cởi áo khoác đen trên người xuống rồi quấn quanh nàng. Sau đó bế nàng lên, Hoắc Nghiễn Trưng có thể cảm nhận được người nàng lạnh căm dù đã cách một lớp áo.

Hắn đã nghĩ, đợi khi tìm được nàng, nhất định phải dạy dỗ nàng thật tốt, cái gì không vui thì cứ nói ra là được, sao lại dám có thói quen bỏ nhà ra đi như vậy! Trời đông tuyết phủ lạnh giá như vậy, nhỡ đổ bệnh thì làm sao bây giờ? Bên cạnh nàng không có ai đi cùng, lỡ gặp đám người xấu sẽ ra sao? Hắn luôn cảm thấy Trường Tín hầu cưng chiều nàng quá mức, cưng đến mức độ khiến nàng không nhận ra hiện thực tàn ác ra sao, lòng người hiểm ác đáng sợ đến mức nào.

Những thứ này, hắn đều có thể nói cho nàng biết, hắn đều nói hết thảy cho nàng biết được.

Nhưng khi thấy nàng ngồi xổm nơi cầu thang giá lạnh, nhìn nàng lau khô nước mắt rồi xác nhận xem hắn ở trước mặt nàng khi đó có phải là thật hay không. Khi hắn ôm Mục Đào Đào nhỏ bé này vào lòng, hàng nghìn câu nghìn chữ như mắc kẹt nơi cổ họng, một câu cũng không nói ra được.

Chỉ là nhất thời hắn cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, tìm được nàng là tốt rồi.

Sau khi mang nàng về phủ, Hoắc Nghiễn Trưng trực tiếp đưa nàng đến Đông viện.

Bởi vì bị nhiễm lạnh, sau khi hồi phủ nàng bị bệnh ngay, còn phát sốt nữa.

Sau khi bắt mạch, Thạch Quảng kê đơn thuốc, còn tự mình đi lấy thuốc để sắc.

“Đây là thuốc trị cảm, khi cảm thấy nàng ấy nóng ran thì đổi khăn.”

Thạch Quảng nói xong, Hoắc Nghiễn Trưng gật đầu, “Ừ” một tiếng rồi hỏi: “Nàng không có bị gì phải không?”

“Chờ hết bệnh là ổn.”

Vừa dứt lời đã thấy Hoắc Nghiễn Trưng nhíu mày, hắn ta hoàn hồn nói: “Nàng còn chưa đến kỳ, bây giờ thì không sao.”

“Sau này thì sao?” Hoắc Nghiễn Trưng hỏi.

“Về sau thì không chắc, nếu nghiêm trọng thì bị cung hàn, mỗi tháng đều đau nhức nhưng có thể chăm dưỡng. Chờ nàng đỡ sốt, hết bệnh thì ta bắt mạch cho nàng ấy một chút.” Thạch Quảng vừa dứt lời, ánh mắt của Hoắc Nghiễn Trưng đã thay đổi, tràn ngập sự hối hận ăn năn.

Thấy vậy Thạch Quảng khẽ lắc đầu, chậm rãi lui ra ngoài.

Thạch Quảng kê đơn thuốc hơi mạnh một chút, không nhẹ lắm, còn rất đắng nữa.

Xuân Hiểu bưng thuốc đã được sắc vào, Hoắc Nghiễn Trưng tự mình cho nàng uống.

Muỗng nhỏ nhẹ nhàng đút vào cho nàng, thật sự quá đắng, hắn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Mục Đào Đào nhăn lại, toàn bộ thuốc uống vào đều phun ra ngoài.

Tất cả đều dính vào y phục của Hoắc Nghiễn Trưng, may mà y phục của hắn cũng màu nâu, nước thuốc thấm vào rất nhanh đã hòa làm một.

Xuân Hiểu và Thu Nguyệt đứng một bên, thấy thế nên đều muốn đến giúp.

Thế nhưng Hoắc Nghiễn Trưng nhàn nhạt ngước mắt liếc nhìn hai nàng, ánh mặt không nóng không lạnh. Hai nàng không hẹn mà cùng nhau quay đầu, nhìn sang chỗ khác.

Hoắc Nghiễn Trưng thử hai lần nhưng nàng vẫn chẳng chịu uống. Nàng ngọ nguậy, giãy giụa không uống, trong miệng nỉ non: “Ta khó chịu.”

Nàng duỗi thẳng tay, suýt chút nữa hất đổ chén thuốc trong tay Hoắc Nghiễn Trưng.

Thu Nguyệt nhìn gương mặt đỏ rực của Mục Đào Đào, chắc chắn cực kì khó chịu, sau đó nhìn Hoắc Nghiễn Trưng giống như đang đút thuốc cho búp bê vậy, không hạ thủ được. Chén thuốc mà phun hết nửa rồi, còn dùng được gì nữa chứ?

Đạo lý thuốc đắng giã tật này, không cần hiểu nhưng nhất định phải uống thuốc.

Nàng ấy bước đến trước mặt Hoắc Nghiễn Trưng, ôm Mục Đào Đào vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Bé con , uống nước mật ngọt nào.”

Mục Đào Đào đáp một tiếng, sau đó nhận lấy chén thuốc trong tay hắn, trực tiếp uống vào. Mục Đào Đào uống vào ngụm thuốc đắng nên mặt mày nhăn nhó, nhưng đã được Thu Nguyệt vỗ lưng dỗ nuốt xuống. Thu Nguyệt vừa vỗ lưng vừa nhẹ nhàng cho nàng uống tiếp, còn dụ dỗ nói: “Uống nhanh đi, uống xong cái này mới có thể uống nước mật ngọt được.”

Xuân Hiểu và Hoắc Nghiễn Trưng đều trợn mắt há hốc miệng nhìn Mục Đào Đào uống hết thuốc chỉ vì câu dụ uống nước mật ngọt kia của Thu Nguyệt, phá lệ ra sức uống hết một chén thuốc.

Sau khi uống xong, Thu Nguyệt cho nàng uống nước ấm súc miệng, sau đó để nàng nằm trong vòng tay của Hoắc Nghiễn Trưng.

Uống một chén thuốc đắng, nước mật ngọt còn chưa được uống nhưng nàng đã thấy buồn ngủ.

Hoắc Nghiễn Trưng thấy Thu Nguyệt muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi. Lúc sau hắn phân phó: “Đi hỏi Thạch đại phu một chút, có cái gì ngọt ngọt mà không phải thuốc không?”

Thu Nguyệt vâng lệnh rời khỏi tẩm điện, Xuân Hiểu nhìn Mục Đào Đào nằm trên giường Hoắc Nghiễn Trưng, suy nghĩ hỏi: “Chủ tử, có cần đem đồ của quận chúa đến đây lại không?”

Nghe Xuân Hiểu hỏi, hắn nhìn Mục Đào Đào trong lòng, trầm mặc một lát rồi nói: “Không cần dọn, nàng thích nơi đây thì ở nơi đây, muốn ở Thấm viên thì ở Thấm viên, về sau đều nghe theo ý của nàng.”