Hoàng Thúc Nghiện Ta Như Sinh Mệnh

Chương 25: Tiểu tổ tông




Bên trong Tử Thần Điện.

Ẩn vệ Chu Bình đang bẩm báo với Hoắc Vân Kỳ về những hành động lớn nhỏ tối nay của phủ Nhiếp chính vương.

Sau khi hắn ta nghe xong, lúc này bên trong điện im ắng không một tiếng động. Chu Bình vẫn không nhúc nhích đứng giữa đại điện, Phù Liễm khẽ cúi thấp đầu đứng bên cạnh Hoắc Vân Kỳ. Bọn họ đều đang đợi phản ứng của vị đế vương trẻ tuổi, nhưng khi nghe xong thì tâm tư của Hoắc Vân Kỳ đã bay xa, hắn ta ngồi liệt tại chỗ không nói được lời nào.

Chỉ thấy từng làn khói xanh bay ra khỏi lư hương được chạm trổ mạ vàng, sự căng thẳng không một tiếng động như vậy từ lâu đã trở thành thói quen đối với Phù Liễm. Nhưng Chu Bình lại rất lo lắng, trong lòng hắn sẽ càng thấy bất an nếu căng thẳng cứ kéo dài như vậy.

Không biết qua bao lâu, khi trạng thái như đi vào cõi tiên của Hoắc Vân Kỳ kết thúc, chợt một tia sáng lấp lánh lóe lên trong mắt, hắn ta mừng rỡ nhìn về phía Chu Bình nói: “Tốt quá!”

Phù Liễm bình tĩnh nhíu mày, chỉ thấy Hoắc Vân Kỳ trầm giọng nói: “Từ hôm nay mục tiêu của ngươi sẽ đổi thành Vĩnh An quận chúa.”

Chu Bình gật đầu đáp lại rồi lùi về phía sau.

Chờ Chu Bình rời đi, lúc này Hoắc Vân Kỳ cười khẩy một tiếng, tự nói một mình: “Dù thế nào trẫm cũng không thể ngờ vị hoàng thúc này lại có nhược điểm.”

Dứt lời, hắn ta quay đầu nhìn Phù Liễm, tuy gương mặt thiếu niên non nớt nhưng ánh mắt lại như nhiễm độc, hung tàn mà vô cùng sắc bén.

“Tổng quản, ngươi nói xem nếu Vĩnh An quận chúa ch*t, vậy Nhiếp chính vương sẽ thế nào đây?”

Nghe hắn ta hỏi vậy, Phù Liễm chậm rãi ngước mắt lên nhìn. Lúc này cảm xúc trong đáy mắt ông ta bắt đầu dâng trào, nhưng chỉ sau một khắc giằng co, Phù Liễm lại thu ánh mắt trở về: “Nô tài không biết ạ.”

“Trẫm cũng không biết, vì thế trẫm rất tò mò, chẳng lẽ ngươi không hiếu kỳ sao?”

Ánh sáng lóe lên trong mắt Hoắc Vân Kỳ, Phù Liễm vừa liếc một cái thì đã hiểu, hắn ta sẽ không từ bất cứ cơ hội nào để làm Hoắc Nghiễn Trưng đau đớn.

Về việc tranh đấu của hoàng đế và Nhiếp chính vương, từ trước tới nay ông ta chưa bao giờ để ý, nhưng tại sao phải dùng Vĩnh An quận chúa để làm mồi nhử chứ?

Phù Liễm im lặng, vì thế trong lòng Hoắc Vân Kỳ cảm thấy không vui: “Tổng quản?”

“Có nô tài.” Phù Liễm trầm giọng trả lời.

“Ngươi đang suy nghĩ gì vậy? Đang nghĩ phải làm thế nào để mật báo cho Nhiếp chính vương à?” Hoắc Vân Kỳ vừa dứt lời, vầng trán Phù Liễm khẽ nhúc nhích, ông ta lạnh nhạt nói: “Nô tài đang nghĩ sao bệ hạ biết Nhiếp chính vương có muốn chơi cờ hay không?”

Hoắc Vân Kỳ bình tĩnh nhìn ông ta rồi điên cuồng cười lớn.

“Nếu là vậy thì chẳng phải càng tốt sao? Lấy Vĩnh An quận chúa làm con cờ, trẫm sẽ có thể so cao thấp với Nhiếp chính vương!”

Sát ý hiện lên ngay trong lời nói của Hoắc Vân Kỳ, mấy chữ Vĩnh An quận chúa làm con cờ này khiến Phù Liễm siết chặt tay. Ông ta cụp mắt xuống, lúc này không thể nhìn ra tâm tình ở trong đáy mắt.

Đêm đó sự thích thú của Hoắc Vân Kỳ tăng vọt nên đã liên tục sủng ái mấy cung nữ.

Phù Liễm đứng bên ngoài đại điện nghe những âm thanh ô uế phát ra từ bên trong. Ông ta nhìn tuyết trắng bao phủ mịt mờ khắp kinh thành, gió lạnh gào thét vụt qua, hoa tuyết bay lượn đầy trời. Một lần tuyết rơi lớn như vậy ở kinh thành, đã là rất nhiều năm về trước rồi.

Cùng là bậc đế vương, nhưng người kia lại đang đứng trong gió tuyết, nghe hạ thần bẩm báo những người đã ch*t cóng vì trời đông giá rét, dân tị nạn ch*t đói bên ngoài thành nhiều vô số kể. Người đó sốt ruột đến mức hộc máu lâm trọng bệnh, bệnh tình vẫn mãi mà không khá lên được.

Ông ta nói mong ước cả đời của mình rất đơn giản, đó là sẽ không còn ai bị ch*t cóng nữa, cũng không còn người nào ch*t đói, đất nước có thể yên bình và dân chúng được sống yên ổn.

Phù Liễm đón lấy gió tuyết, thầm nghĩ hiện tại đã giống như ước nguyện của mình rồi.

Nhưng đáng tiếc ông ta đã không thể nhìn thấy.

Nhưng, Tổ gia lại yêu thích Tiên đế đôn hậu lương thiện mà ghét bỏ Nhiếp chính vương có tâm cơ quá sâu sắc, hành động lại gàn dở. Nhưng ai có thể ngờ những năm sau này, chính sự thận trọng từng bước của vị Nhiếp chính vương thủ đoạn tàn nhẫn đó đã giúp vô số người tránh được khổ cực.

Vì thế, ông ta vẫn nhớ kĩ sự giao phó của Tiên đế, nhưng lại chưa từng ủng hộ Hoắc Vân Kỳ đối đầu với Hoắc Nghiễn Trưng.

Chu Bình bẩm báo với Hoắc Vân Kỳ, Vĩnh An quận chúa đã chạy trốn làm lòng hắn ta lại trở nên sôi sục, làm sao việc này có thể không làm lòng hắn nổi bão táp được chứ.

Nhìn gió tuyết đang bao phủ khắp thành, cuối cùng hắn ta vẫn hạ quyết tâm.

Lúc này trong Vương phủ.

Hoắc Nghiễn Trưng trông coi Mục Đào Đào suốt một đêm, trời đã sáng mà nhiệt độ vẫn chưa hạ xuống. Hắn lại cho Thạch Quảng đến châm cứu lấy ra một ít máu, nhưng mãi đến chiều hôm sau nhiệt độ mới giảm xuống.

Nàng mê man ngủ một đêm rồi mới tỉnh lại.

Mục Đào Đào vừa mở mắt đã thấy Hoắc Nghiễn Trưng đang ngồi bên cạnh giường nhìn nàng, nàng há miệng thở dốc, gọi hắn một tiếng: “Hoàng thúc.”

“Ừ.”

Thấy nàng tỉnh lại, Hoắc Nghiễn Trưng dịu dàng hỏi: “Trên người còn thấy khó chịu ở đâu không? Nàng có muốn ăn gì đó không?”

Nàng lắc đầu nói: “Ta muốn uống nước.”

Xuân Hiểu và Thu Nguyệt đều đang ở ngoài, chỉ thấy hắn đứng dậy đến cạnh bàn rồi rót một chén nước ấm bưng tới.

Mục Đào Đào uống một chút nước thấm giọng mới cảm thấy thoải mái hơn một chút, nàng bình tĩnh nhìn Hoắc Nghiễn Trưng. Sắc mặt của hắn vô cùng phờ phạc, lúc này tơ máu đã phủ kín đôi mắt.

Sau khi nhìn bốn phía xung quanh, thấy đây không phải là Thấm viên. Nàng mím chặt môi, trong lòng lại cảm thấy rất khó hiểu.

Hoắc Nghiễn Trưng thấy vẻ mặt nàng thay đổi, lòng hắn trở nên nặng nề, bèn mở miệng hỏi: “Nàng đang nghĩ gì thế?”

Mục Đào Đào cắn môi, mí mắt nàng rũ xuống không nói lời nào, hắn dịu dàng nói: “Ta không có ý đuổi nàng đi, để nàng ở lại Thấm viên là vì ta cảm thấy nàng cũng là nữ nhân, lớn rồi thì nên có viên, có phòng của riêng mình.”

“Ừm.” Nàng nhỏ giọng đáp.

Hoắc Nghiễn Trưng tiếp tục nói: “Sau này cứ tùy ý nàng, muốn ở lại Đông viên hay Thấm viên đều được. Nhưng nếu xảy ra chuyện gì thì ta không cho phép nàng không nói tiếng nào mà cứ thế chạy đi nữa đâu.”

Mục Đào Đào gật đầu, nàng biết mình trốn đi như vậy là không đúng nên đáp lại: “Được.”

Nghe nàng trả lời, vẻ mặt của Hoắc Nghiễn Trưng mới dịu đi một chút, hắn thấp giọng nói: “Tiểu lừa đảo, không phải mấy ngày trước nàng vừa đồng ý với ta sẽ không lặng lẽ rời đi nữa sao?”

Nghe vậy, Mục Đào Đào chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía hắn, hốc mắt nàng ướt nhẹp, lời nói phát ra cũng có chút nghẹn ngào.

“Người đã muốn đuổi ta đi thì ta còn ở lại làm gì?”

Hoắc Nghiễn Trưng khẽ nhíu mày, bất đắc dĩ nói: “Ta muốn đuổi nàng đi lúc nào, không phải vừa nãy ta đã giải thích rồi sao?”

Mục Đào Đào thoáng sững sờ rồi bĩu môi tỏ vẻ giận dỗi: “Nhưng hôm đó người cũng không nói rõ với ta, ta nói chuyện với người thì người không vui, ta bảo người ăn điểm tâm, chẳng phải người cũng nói sau này người sẽ không ăn nữa sao? Chẳng qua ta thấy ngủ một giấc tỉnh dậy thì người đã lập tức trở mặt, trước khi ngủ còn bảo ta làm điểm tâm, làm xong rồi thì trong lòng người lại không thoải mái, cứ thế trách móc ta mà?”

Nghe Mục Đào Đào trách mắng một trận, sắc mặt Hoắc Nghiễn Trưng trầm xuống từng chút từng chút một. Hắn hít một hơi thật sâu rồi cố gắng nặn ra một nụ cười, đúng là trẻ con thì thù dai lắm mà.

“Tất cả đều là lỗi của hoàng thúc, ta đã không nói rõ với nàng từ sớm, sau này ta cũng sẽ ăn điểm tâm. Hôm đó do tâm trạng của ta không tốt lắm, nàng đừng tính toán với hoàng thúc nữa được không?”

Mục Đào Đào nhướng mày, nàng nhìn dáng vẻ nói năng nhỏ nhẹ của Hoắc Nghiễn Trưng rồi gật đầu: “Được, lần sau người không được làm vậy nữa đâu.”

Hoắc Nghiễn Trưng mím môi, không nhịn được mà nở nụ cười. Hắn còn chưa dám nói với nàng lần sau không được làm vậy nữa, vậy mà nàng đã nói trước rồi. Nhưng dù thế nào thì mọi chuyện cũng xem như đã ổn, vì thế hắn dịu dàng đáp: “Biết rồi, tiểu tổ tông.”

Vì bệnh tình nên khi tuyết tan, Mục Đào Đào cũng không thể ra ngoài chơi đùa, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn đám tuyết tan ra thành nước mà thôi.

Hoắc Nghiễn Trưng thấy bộ dạng mặt mày ủ rũ của Mục Đào Đào, muốn phân tán sự chú ý của nàng nên bèn hỏi: “Đào Đào, cũng sắp đến sinh thần của nàng rồi, nàng muốn viết thiệp mời mời mọi người đến đón sinh thần cùng không?”

Nàng suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Ta phải suy nghĩ đã.”

Hoắc Nghiễn Trưng mỉm cười nhìn nàng, gương mặt hắn tràn ngập vẻ sủng nịnh.

Thu Nguyệt đứng ở cuối hành lang gấp khúc thì bắt gặp cảnh tượng này. Nàng ấy nghĩ về lá thư mà mình nhận được, trong thư chỉ có bốn chữ – vấn an chủ tử.