Hoàng Thúc Nghiện Ta Như Sinh Mệnh

Chương 29: Oán hận cũ




Lời này vừa nói ra, Hoắc Vân Hằng cười hì hì, đỏ mặt mà sờ vào gáy, thoạt nhìn dáng vẻ này là đang trở nên thẹn thùng.

Vốn dĩ Hoắc Nghiễn Trưng không để ý mà nhắc một câu, Hoắc Vân Hằng lại xem là thật, khiến sắc mặt Hoắc Nghiễn Trưng hơi khựng lại. Hoắc Vân Hằng lại nói: “Mẫu hậu nói đợi sau khi qua đầu xuân này sẽ chọn cho con một cô nương để thành thân, sau đó sẽ cho con lập phủ riêng. “

“Ừ.” Hoắc Nghiễn Trưng rũ mắt xuống rồi lạnh nhạt đáp một tiếng, tiếp đó hỏi: “Đã chọn được ai rồi?”

Lời này khiến sắc mặt Hoắc Vân Hằng ngơ ngác, người được chọn sao? Trong lòng Thái hậu đương nhiên là có rồi, còn trong lòng hắn có hay không hình như không quan trọng đến vậy, Hoắc Nghiễn Trưng hỏi hắn có người chưa là ý gì? Đơn thuần là đang hỏi hắn có người trong lòng chưa, hay là muốn nghe người mà Thái hậu chọn cho hắn?

Nhìn vẻ mặt lười biếng của Hoắc Nghiễn Trưng, hắn ta không hiểu ý, cũng không đoán được.

“Có hay không có, khó trả lời đến vậy sao?” Hoắc Nghiễn Trưng thấy hắn lưỡng lự một lúc lâu, có chút mất kiên nhẫn.

Nhìn vẻ mặt không nhẫn nại của Hoắc Nghiễn Trưng, Hoắc Vân Hằng thu lại ý cười trên mặt mình, lạnh nhạt nói: “Con không có, trong lòng mẫu hậu chắc là có đó.”

Hoắc Nghiễn Trưng nghe xong lạnh nhạt nhìn về phía Mục Đào Đào, nói: “Ngươi có thích nữ nhân nào không?”

Nghe vậy Hoắc Vân Hằng gãi đầu, cũng theo đó mà nhìn về phía Mục Đào Đào, cười nói: “Con cảm thấy Đào Đào cũng rất tốt.”

Nghe nói vậy sắc mặt Hoắc Nghiễn Trưng đột nhiên thay đổi, cứ như trời tháng sáu bỗng chốc trở nên âm u, nhìn Hoắc Vân Hằng với ánh mắt rất không vui, sát khí ác liệt: “Ngươi nói cái gì?”

Giọng điệu lạnh lùng này cứ như đột nhiên có cơn gió lùa qua, khiến người ta lạnh sống lưng. Hoắc Vân Hằng không rõ vì sao Hoắc Nghiễn Trưng đột nhiên thay đổi sắc mặt, khó xử nói: “Đào Đào muội muội rất tốt.”

Nói xong, thấy ánh mắt Hoắc Nghiễn Trưng càng lúc càng lạnh, hắn lại bổ sung thêm: “Hoàng thúc yên tâm, cho dù sau này con có cưới vợ thì cũng sẽ đối tốt với Đào Đào, xem như muội muội ruột.”

Hoắc Nghiễn Trưng lúc này mới hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, chỉ cảm thấy rất tốt, nhưng cũng không thấy thích thú lắm. Không ngờ Hoắc Vân Hằng lại có ý đó đối với Mục Đào Đào, vẻ mặt hắn cũng hòa hoãn lại chút ít.

“Ừ.”

Qua một hồi lâu Hoắc Nghiễn Trưng lại bổ sung thêm một câu: “Nếu như có thích ai thì có thể đến nói với ta.”

Hoắc Vân Hằng gật đầu: “Được.”

Hoắc Vân Chiêm đứng ở dưới hành lang nghe thấy cuộc đối thoại của Hoắc Nghiễn Trưng và Hoắc Vân Hằng ở trong phòng một cách rõ ràng. Trong lòng hắn ta thấp thỏm, nắm chặt lòng bàn tay làm đổ không ít mồ hôi lạnh.

Hắn ta cảm thấy Hoắc Nghiễn Trưng đối với Hoắc Vân Hằng có chút thù địch, mà cái sự thù địch này đến từ việc Hoắc Vân Hằng bám lấy Mục Đào Đào, cũng không biết đây có phải là ảo giác của hắn ta không.

Nếu không phải ảo giác, vậy Hoắc Nghiễn Trưng có tâm tư gì đối với Mục Đào Đào? Sự yêu thương bảo vệ của trưởng bối với vãn bối giống như Trường Tín hầu sao? Hay là tâm tư khác?

Hắn ta không sợ Hoắc Nghiễn Trưng có cùng suy nghĩ với Trường Tín hầu, chỉ sợ giống như trong lời đồn, Hoắc Nghiễn Trưng nuôi dưỡng rồi xem Mục Đào Đào là thế thân của cô cô nàng, sau cùng cũng chỉ có thể làm chim sẻ trong lồng.

Hắn ta không thể chấp nhận.

Suy nghĩ đến đây, trong lòng càng không muốn thừa nhận chuyện này là sự thật.

Trưởng bối đối với vãn bối sao? Hoắc Nghiễn Trưng chưa từng là người như vậy.

Bởi vì bọn họ ở đó nên Thái hoàng thái phi đã kêu Tề ma ma chuẩn bị bữa tối từ sớm, Hoắc Vân Hằng và Hoắc Vân Chiêm cũng bị giữ lại, nghĩ rằng sau khi ăn xong còn có thể dắt Mục Đào Đào ra ngoài đi dạo để tiêu hóa thức ăn.

Bữa tối vẫn chưa dùng xong, trong Trương Hàn Cung lại có người đến.

“Nô tài thỉnh an Lão tông chủ, Nhiếp chính vương.” Lời nói vội vã, vẻ mặt hoang mang, Thái hoàng thái phi khẽ cau mày: “Chuyện gì?”

“Bẩm Lão tông chủ, Thái hậu gọi hai vị điện hạ nhanh chóng đến Từ Ninh Cung.”

Thái hoàng thái phi bỏ đũa xuống, nhìn Hoắc Vân Hằng và  Hoắc Vân Chiêm nói: “Mau đi đi.”

Hai người bỏ đũa xuống cùng lúc, đứng dậy hành lễ với Thái hoàng thái phi rồi cùng với nội thị nhanh chóng rời đi.

Trên bàn ăn chỉ còn lại bọn họ, Mục Đào Đào tiếp tục ăn đồ ăn không lên tiếng. Thái hoàng thái phi lại cứ như đột nhiên mất đi hứng thú, trầm mặc rất lâu mới nói: “Mấy hôm trước ta nghe thái y nói có lẽ bà ta sắp không xong rồi.”

Hoắc Nghiễn Trưng gắp chút thức ăn cho Mục Đào Đào, sắc mặt không vui.

“Người còn có lòng đi hỏi thái y.”

Thái hoàng thái phi dời tầm mắt nhìn về phía ngọn nến đang cháy trên bàn, vẻ mặt ngượng ngùng, trong mắt lộ ra vẻ u sầu, lạnh nhạt nói: “Cũng không phải có lòng, chỉ là gặp thái y rồi thuận miệng hỏi một câu.”

Sau khi Hoắc Nghiễn Trưng gắp thức ăn xong thì bỏ đôi đũa trên tay xuống, lạnh giọng nói: “Bà ta nên ch*t từ sớm rồi mới phải.”

“Cũng không đáng để người quan tâm.”

Thái hoàng thái phi chầm chậm ngước mắt lên nhìn về phía Hoắc Nghiễn Trưng, thấy dáng vẻ tức giận ra mặt của hắn, thấp giọng nói: “Ta sớm đã không để tâm đến rồi, con hà cớ gì phải tức giận?”

Mục Đào Đào nghe cuộc đối thoại này, nhìn dáng vẻ đều không vui của Thái hoàng thái phi và Hoắc Nghiễn Trưng, đột nhiên cũng ăn không ngon nữa. Nhưng nàng lại không thể đột ngột cắt ngang bầu không khí này, chỉ có về vùi đầu mà tiếp tục ăn.

Hoắc Nghiễn Trưng thấy nàng ăn rất ngon miệng, bèn cầm lấy đũa gắp thêm chút thức ăn cho nàng.

Nàng cau mày, chỉ đành nói: “Hoàng thúc, con sắp ăn no rồi.”

Thái hoàng thái phi nghe xong trên mặt lộ ra sự ôn nhu, xoa đầu nàng rồi nói: “Đào Đào ăn nhiều chút.”

Nhìn tình cảnh trước mắt, Hoắc Nghiễn Trưng đè nén lửa giận trong lòng. Hai người cũng không tiếp tục nói chuyện trước mặt Mục Đào Đào, đợi đến khi Mục Đào Đào ăn xong, Tề ma ma dẫn nàng đi súc miệng.

Lúc này Hoắc Nghiễn Trưng mới trầm giọng nói: “Người không quan tâm nữa thì cứ vui vẻ mà sống qua ngày, sống ch*t của bà ta người không cần để ý làm gì.”

“Ta không muốn để ý.”

Dừng một lúc, bà lại tiếp tục nói: “Chỉ là đột nhiên cảm thấy già rồi, cứ không để ý mà nhớ đến rất nhiều chuyện lúc trẻ.”

Hoắc Nghiễn Trưng trầm mặc chốc lát rồi nói: “Hay là đón lão Thái quân đến cùng người đón Tết?”

Thái hoàng thái phi lắc đầu: “E là bà ấy sẽ không đến, vả lại bà ấy cũng lớn tuổi rồi, lặn lội đường xa một chuyến cũng không dễ dàng gì.”

“Chi bằng năm nay con đi cùng người một chuyến, ở đến sau Tết hẵng về.”

Thái hoàng thái phi suy nghĩ, hồi lâu cũng không trả lời.

Mục Đào Đào súc miệng ở bên ngoài xong, Tề ma ma nhận lại chén trà, ôn nhu nói: “Bên ngoài có chút lạnh, Quận chúa về phòng đi.”

Nàng lắc đầu, thấp giọng nói: “Hoàng thúc và Lão tông chủ đang nói chuyện, một lát nữa ta mới vào.”

Tề ma ma quay đầu nhìn vào trong phòng một cái, lại nhìn sắc trời, ôn hòa đáp lại: “Vậy lão nô cùng Quận chúa ra ngoài đi một vòng, được không?”

“Được thôi.”

Tề ma ma đưa chén trà cho tỳ nữ, chuẩn bị ra ngoài cùng Mục Đào Đào, hai người vừa đi đến cửa thì thấy Hình ma ma của Từ Ninh Cung vừa đi tới.

Hai người đều ngây người, sắc mặt Tề ma ma liền trở nên lạnh lùng trong chốc lát.

“Bà đến làm gì?”

“Thái hoàng thái hậu kêu lão nô đến mời Thái hoàng thái phi qua đó gặp mặt.” Hình ma ma vừa nói xong, Tề ma ma cười lạnh một tiếng: “Cảm phiền Hình ma ma đợi một lúc đi, Lão tông chủ đang nói chuyện với Nhiếp chính vương.”

Nghe xong, sắc mặt Hình ma ma lập tức thay đổi, trong mắt lộ ra một tia nôn nóng. Thái hoàng thái hậu đã sắp không xong rồi, dốc sức muốn gặp Thái hoàng thái phi một lần. Tề ma ma không thông báo, nếu làm lỡ việc này thì bà ta ch*t một vạn lần cũng không đủ để bào chữa lỗi lầm.

Bà ta cắn răng, hạ thấp thái độ: “Vẫn là cảm phiền lão tỷ tỷ vào trong thông báo với Lão tông chủ một tiếng, ta sẽ ở đây đợi.”

Tề ma ma thấy bà ta thay đổi sắc mặt nhanh như vậy, nụ cười lạnh trên mặt đó càng thêm nồng đậm. Nhiều năm trước đây Thái hoàng thái hậu thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn vậy nhiều, thứ bà ta cướp đi, đoạt đi, báo ứng đến đúng thật là muộn, bây giờ vẫn chưa ch*t.

Bà ta nhìn Hình ma ma đang đứng trước mắt, khẽ nói: “Được thôi, ngươi cứ đợi đi.”

Nói rồi, bà ta đóng cửa lớn lại.

Tề ma ma kéo theo Mục Đào Đào quay ngược trở lại, đứng một lúc lâu ở trong vườn.

Mục Đào Đào yên lặng cứ như không tồn tại, nàng thấp thoáng cảm thấy quan hệ giữa Thái hoàng thái hậu và Lão tông chủ không tốt, hay là một vài chuyện đã qua, một đứa trẻ như nàng không thể nhiều chuyện nói chen vào dẫn đến bề trên phiền lòng.

Sắc trời dần dần tối, ánh hoàng hôn còn sót lại cũng tản đi, bầu trời màu xanh khói dần dần bị che phủ, cơn gió lạnh thổi qua. Tề ma ma nhớ lại những chuyện cũ năm xưa vẫn cảm thấy khắp người lạnh thấu xương, sự bất bình và phẫn hận trong lòng lại dâng lên.

Nhưng nghĩ đến lời của Thái hoàng thái phi và Nhiếp chính vương, bà ta đè nén bực tức trong lòng, dẫn theo Mục Đào Đào vào phòng.

“Chủ tử, Hình ma ma của Từ Ninh Cung ở ngoài cửa đợi, xin gặp người.”

Lời này vừa nói ra, Thái hoàng thái phi ch*t lặng, chỉ nghe thấy Hoắc Nghiễn Trưng trầm giọng nói: “Kêu bà ta cút về đi.”

Tề ma ma chưa động đậy, nhìn Thái hoàng thái phi đợi bà lên tiếng, giằng co một lúc Thái hoàng thái phi mới dò hỏi nói: “Có nói là việc gì không?”

“Hình ma ma nói vị đó muốn gặp người.”

Thái hoàng thái phi cau mày nhìn Hoắc Nghiễn Trưng nói: “Để ta đi gặp bà ta đi.”

Hoắc Nghiễn Trưng không nói một lời, sắc mặt u ám. Mục Đào Đào nhẹ nhàng đi đến trước mặt hắn, di chuyển cơ thể rồi ngồi lên đùi hắn.

Nàng ngẩng đầu còn có thể nhìn thấy cảm xúc buồn bực đó của Hoắc Nghiễn Trưng hiện lên trong mắt hắn, nàng bĩu môi, làm nũng nói: “Hoàng thúc, con ăn no quá rồi, người sờ bụng con xem.”

Nói xong, nàng kéo tay Hoắc Nghiễn Trưng ấn lên bụng mình.

Trên mặt nàng vẫn còn chút mũm mĩm của trẻ con, nhưng cơ thể không tính là mập, lúc này cách lớp y phục, cái bụng nàng sờ vào hơi tròn tròn.

“Khó chịu không?” Hắn hỏi.

“Có một chút, người cùng con ra ngoài tản bộ cho dễ tiêu hóa đi.”

Mục Đào Đào nói rồi, Hoắc Nghiễn Trưng thả nàng xuống đất, cũng theo đó mà đứng dậy, vừa đi vừa nói: “Tiểu quỷ đầu, tiếc đồ ăn lại tham lam, ăn no thì bỏ đũa xuống, sao còn ăn no đến khó chịu như vậy?”

Mặc dù nói như vậy, nhưng giọng điệu ôn hòa hoàn toàn không có ý trách nàng, ngược lại còn mang sự quan tâm.

Thái hoàng thái phi thấy Hoắc Nghiễn Trưng dẫn Mục Đào Đào ra ngoài rồi, Tề ma ma ở bên cạnh ôn nhu nói: “Nhiều năm chưa gặp, chủ tử thay bộ y phục khác đi.”

Thái hoàng thái phi gật đầu, cảm thấy cũng có lý, bèn đứng dậy đi thay bộ y phục khác.

Đợi lúc bọn họ đi đến cửa Từ Ninh Cung, trong Từ Ninh Cung truyền ra tiếng khóc thét đau lòng, mà Hoắc Nghiễn Trưng ôm lấy Mục Đào Đào bước ra khỏi đó.

Mẫu tử bốn mắt chạm nhau, sau khi trầm mặc một lúc lâu Hoắc Nghiễn Trưng lên tiếng trước: “Mẫu thân đến muộn một bước rồi.”

Thái hoàng thái phi cau chặt chân mày, nhìn chằm chằm Hoắc Nghiễn Trưng.

Mục Đào Đào chưa từng thấy Thái hoàng thái phi lộ ra thần sắc như vậy, như cơn gió trong mùa đông giá rét, bọc lấy mưa và kẹp lấy tuyết, đánh lên trên người cứ như lưỡi đao sắc bén đâm vào xương thịt, lạnh lùng đến khiến người ta sợ hãi.

Bà dùng ánh mắt đó nhìn Hoắc Nghiễn Trưng.

Trầm mặc một lúc lâu, đôi môi của bà khẽ nhúc nhích, cuối cùng lại không nói ra một chữ nào. Bà đỡ lấy tay Tề ma ma run rẩy mà quay người rời đi, trong ngõ hẻm dài tối và xa vời vợi, Mục Đào Đào nhìn bóng lưng đã đi xa của Thái hoàng thái phi, có cảm giác như bà bỗng chốc già đi rất nhiều.

Nàng không hiểu lắm, tại sao Thái hoàng thái hậu băng hà rồi Lão tông chủ lại không vui? Hai người không phải có ân oán sao?

Sao bà lại dùng ánh mắt đó nhìn Hoắc Nghiễn Trưng?

Hoắc Nghiễn Trưng đứng ở đó, sau khi đưa mắt nhìn Thái hoàng thái phi rời đi mới nhàn nhạt nói: “Hoàng thúc đưa con về phủ nhé.” Mục Đào Đào gật đầu, hai người cùng xuất cung.

Đi ra khỏi cửa cung rất xa vẫn còn nghe thấy tiếng chuông báo tang vang vọng khắp cả kinh thành. Trong xe ngựa, thần sắc của Hoắc Nghiễn Trưng nghiêm trọng, Mục Đào Đào dựa vào cạnh hắn, ôn nhu hỏi: “Một lát nữa hoàng thúc còn phải hồi cung hả?”

Hoắc Nghiễn Trưng đáp: “Ừ.”

“Vậy tối nay có phải người không về phủ không?”

“Mấy ngày tới đây hoàng thúc sẽ rất bận, con phải ngủ sớm, sợ thì kêu Thu Nguyệt và Xuân Hiểu đến ngủ cùng.” Hoắc Nghiễn Trưng dặn dò, nàng gật đầu đáp lại: “Được.”

Về đến cửa Vương phủ, chỉ thấy Tịnh Thù công chúa ở trước cửa đợi, vừa thấy xe ngựa của Hoắc Nghiễn Trưng bèn chạy đến, hỏi: “Hoàng huynh, có phải vị đó của Từ Ninh Cung mất rồi?”

Hoắc Nghiễn Trưng nhìn nàng ấy nói: “Đến rồi sao còn đợi ở ngoài cửa, bên ngoài không lạnh sao?”

“Ta vẫn ổn, trong cung có chuyện gì?”

“Vào trong nói.” Hoắc Nghiễn Trưng ôm lấy Mục Đào Đào sải bước vào phủ, đem người giao cho Xuân Hiểu, dặn dò nói: “Mấy ngày tới đây các ngươi chăm sóc Quận chúa cho tốt.”

Xuân Hiểu kéo lấy Mục Đào Đào đáp lại.

Tịnh Thù công chúa đi theo Hoắc Nghiễn Trưng vào thư phòng, vừa vào phòng Hoắc Nghiễn Trưng liền trầm giọng nói: “Sau khi muội vào cung thì đi gặp mẫu thân xem sao.”

“Bà ấy sao vậy? Không khỏe hả?”

Chân mày Hoắc Nghiễn Trưng cau chặt, gõ lên mặt bàn: “Ta làm cho tâm trạng mẫu thân không vui rồi, vị đó của Từ Ninh Cung muốn gặp bà ấy một lần, nhưng chưa gặp được thì vị đó đã đi rồi.”

Tịnh Thù phân tích câu nói này của Hoắc Nghiễn Trưng, chân mày dần dần cau lại, sau khi nghĩ thông thì nặng nề thở dài: “Hoàng huynh, sao huynh lại làm như vậy?”