Hoắc Nghiễn Trưng nhìn sang nàng, không rõ nàng có đang đau lòng hay không, có cần hắn dỗ dành hay không?
Hắn phải làm thế nào để dỗ dành nàng đây?
Cảm giác bất lực dần dâng lên trong lòng hắn.
Nhìn thấy Hoắc Nghiễn Trưng đột nhiên im lặng, Mục Đào Đào khẽ cười: “Vốn dĩ lúc đầu không hiểu, nhưng bây giờ ta đã rõ rồi, chỉ hơi sợ hãi mà thôi.”
Hoắc Nghiễn Trưng nắm lấy tay nàng, ôn nhu nói: “Đừng sợ.”
Khi nắm tay hắn mới phát hiện ra ống tay áo của nàng đã ướt một mảng lớn, bèn hỏi: “Sao ống tay áo lại ướt thế này?”
Nghe vậy, nàng kéo lên nhìn, đúng là ướt một mảng lớn thật. “Ôi” một tiếng rồi lập tức rụt tay lại. Nàng kéo sang một bên rồi cầm lấy để vắt nước, vừa vắt vừa nói: “Vừa nãy ta không cẩn thận nên làm ướt.”
Hoắc Nghiễn Trưng nhìn thấy vài chỗ trên tấm đệm bị nàng quẹt qua, nhớ đến chiếc khăn ướt trên trán mình, lòng hắn chợt dâng lên cảm giác ấm áp lạ thường.
“Đi tìm Xuân Hiểu thay y phục mới đi, đừng để cảm lạnh.”
“Được.”
Lúc trước, Hoắc Nghiễn Trưng từng nghe người ta nói rằng Trường Tín hầu nâng niu Vĩnh An quận chúa như bảo bối trong lòng bàn tay như thế nào, nâng trên tay sợ nát, ngậm trong miệng sợ tan. Có lẽ ngoại trừ trăng trên trời, chỉ cần là thứ Vĩnh An quận chúa muốn, Trường Tín hầu đều có thể mang đến cho nàng.
Hắn vẫn luôn không hiểu rõ. Nhưng bây giờ nhìn thấy bóng lưng của đứa trẻ lạch bạch chạy ra ngoài, hắn chợt hiểu ra một chút.
Bởi lần phát sốt này của hắn, những ngày tiếp theo hơi mệt mỏi, cộng thêm việc dưỡng thương nên nằm hơn mười ngày liền.
Thái hoàng thái phi nghe nói Hoắc Nghiễn Trưng bị bệnh, vốn không quá lo lắng. Nhưng đã qua nhiều ngày không thấy hắn vào cung, bỗng nhiên cảm thấy có lẽ hắn đang giấu diếm bà chuyện gì chăng?
Một mình bà ngồi suy nghĩ nửa ngày trời, sau đó hỏi thăm Tề ma ma bên người mình: “Vài ngày trước, có phải nó đã đưa tiểu nha đầu Vĩnh An quận chúa về phủ đúng không?”
Tề ma ma trả lời: “Nghe nói là vậy ạ.”
“Ai gia vẫn nhớ rõ tiểu nha đầu kia vẫn chưa đến mười hai tuổi.”
“Vâng, qua hai tháng nữa sẽ tròn mười hai.”
Hai chủ tớ người hỏi kẻ đáp, sợi dây cung kéo căng quá mức trong đầu Thái hoàng thái phi bỗng chốc bị đứt đoạn, vội vàng nói: “Đến Vương phủ.”
Tề ma ma chưa kịp hỏi nguyên do, đã phải hấp tấp đi theo Thái hoàng thái phi xuất cung.
Khi hai người đến Vương phủ cũng đã qua giờ Ngọ.
Quản gia thấy hai người đến, vừa định kêu người nhanh chóng đi báo một tiếng, đã bị Thái hoàng thái phi cho gọi lại.
“Muốn báo chuyện gì? Mấy ngày qua nó trốn ở trong phủ làm chuyện gì? Ngay cả ai gia cũng không thể gặp?” Sắc mặt bà bỗng trở nên đầy nghiêm nghị, lão quản gia cúi người nói: “Bẩm lão tổ tông, Vương gia bị bệnh, vẫn đang nằm nghỉ trong tẩm điện.”
Đến khi tiến vào Đông viện nơi Hoắc Nghiễn Trưng đang ở, chứng kiến cảnh tượng trong sân, lão quản gia nhìn thoáng qua Thái hoàng thái phi, sau đó yên lặng gục đầu xuống, mặt của ông ta có chút đau.
Hoắc Nghiễn Trưng thờ ơ nằm lắc lư trên chiếc ghế lão ở trên hành lang, vừa bóc vỏ bồ đào vừa sủng nịnh ngắm Mục Đào Đào đang ngồi đọc sách. Trước mặt là một quả núi nhỏ do các hạt bồ đào đã được bóc vỏ xếp thành, nàng ăn một hạt, Hoắc Nghiễn Trưng lại bóc tiếp một hạt bổ sung vào.
Thái hoàng thái phi nhìn thấy cảnh tượng này, cảm giác như đầu sắp nổ tung, nhìn về phía lão quản gia đang đứng ở một bên: “Đúng là bị bệnh, còn có chút nặng là đằng khác.”
Lão quản gia ho nhẹ một tiếng, trả lời: “Bẩm lão tổ tông, hôm nay Vương gia đã khỏe hơn chút nên đi ra ngoài hít thở không khí.”
Tiếng ho nhẹ này cũng khiến Hoắc Nghiễn Trưng và Mục Đào Đào cùng nhìn về phía cửa, thấy Thái hoàng thái phi đang đứng ở cửa ra vào, hai người không hẹn mà cùng đứng lên.
“Sao mẫu thân lại đến đây?”
Thái hoàng thái phi nhìn hắn chậm rãi lại gần, nhìn vẻ mặt hắn vẫn như bình thường, mới nói: “Đến thăm con, thế nào? Vẫn chưa khỏi bệnh?”
Hoắc Nghiễn Trưng vội trả lời: “Sắp rồi ạ, ngày mai ngày mốt là khỏi hẳn rồi.”
Mục Đào Đào nhìn Thái hoàng thái phi, phúc thân(*) nói: “Thỉnh an lão tổ tông.”
(*) Một phép lễ thời xưa, phụ nữ đặt tay lên lưng bàn tay nắm lại để kính lạy gọi là “phúc”
Thái hoàng thái phi khẽ gật đầu, đưa tay ra hướng về phía nàng. Mục Đào Đào đi đến nâng lên, hai người một già một trẻ cùng nhau đi vào phòng.
Hoắc Nghiễn Trưng đi theo sau lưng, thì nghe Thái hoàng thái phi nói: “Nha đầu gầy rồi.”
Mục Đào Đào nói: “Là do Đào Đào đã trưởng thành, không còn nhiều thịt như trước.”
Sau khi vào nhà, lão thái thái đi thẳng đến ghế chính giữa ngồi xuống, Hoắc Nghiễn Trưng đi đến chỉ đành ngồi ở ghế bên cạnh. Hắn vừa ngồi xuống, bỗng nghe Thái hoàng thái phi nói: “Hoàng thúc của con không biết cách chăm hài tử, lát nữa cùng về cung với lão tổ tông đi.”
Mục Đào Đào không trả lời ngay, mà ngẩng đầu nhìn Hoắc Nghiễn Trưng.
Hoắc Nghiễn Trưng nhìn thoáng qua nàng, rồi quay sang nhìn về phía Thái hoàng thái phi, trầm giọng nói: “Ngồi ngây ngốc trong hoàng cung thì có gì vui? Con đã sớm nói với người rồi, nếu như chán ở trong cung thì người có thể dời đến ở trong phủ đệ.”
Thái hoàng thái phi nhìn chằm chằm hắn, ẩn ý trong lời nói này là gì, trong lòng hai mẫu tử này đều hiểu rõ.
Chỉ nghe Thái hoàng thái phi cười nói: “Con nghĩ nhiều rồi, không phải ai gia không có người trò chuyện, này không phải là sợ con không chăm sóc tốt cho Đào Đào sao? Nếu không thì, con cưới một cô chính phi về nhà có tốt hơn không.”
Hướng chuyển đề tài này, Mục Đào Đào không ngờ đến, Hoắc Nghiễn Trưng tất nhiên cũng không ngờ. Hắn nhìn Mục Đào Đào, nói chung là cảm thấy chuyện này không thích hợp nói trước mặt tiểu hài tử, đáp lại qua loa: “Chúng ta bàn chuyện này sau.”
Thái hoàng thái phi cười cười: “Được, con đã khỏe hơn chưa?”
“Đã khỏe hơn nhiều.”
“Vậy những ngày sau có lẽ phải bận rộn nhiều việc trong triều, Đào Đào qua ở cùng ai gia trước vài ngày đi.”
Hoắc Nghiễn Trưng: “… Con cảm thấy lão nhân gia người đến thăm con là giả, muốn dẫn Đào Đào vào cung mới là ý định thật.”
Thái hoàng thái phi cười cười, nhìn sang phía Đào Đào, nói: “Đào Đào có nguyện ý đi cùng ai gia không?”
Mục Đào Đào suy nghĩ một chốc rồi thưa: “Đào Đào sợ rằng sẽ làm phiền đến lão tổ tông.”
“Chớ sợ, chớ sợ, bây giờ ai gia rất thích sự náo nhiệt.”
Sau bữa tối, Thái hoàng thái phi chuẩn bị trở về cung, Xuân Hiểu đưa Đào Đào đi lấy những bộ quần áo mà nàng thích. Trong sảnh ăn, ánh mắt của Thái hoàng thái phi dành cho Hoắc Nghiễn Trưng đã không còn vẻ dịu dàng hòa nhã như lúc nãy nữa.
“Đến cái tuổi này của con, ai gia đã thúc con cưới vợ bao nhiêu lần rồi, con nhất quyết không cưới là không cưới, dù sao từ trước đến nay con cũng chẳng chịu nghe lọt lời của ai gia.”
“Nhưng bây giờ con đang làm cái gì? Cô bé còn chưa đến mười hai tuổi.”
Lời nói của Thái hoàng thái phi khiến cho Hoắc Nghiễn Trưng khẽ nhíu mày, nặng nề thở dài: “Trước đây người đã đồng ý với con rằng khi gặp được người con thích thì mới cưới. Những năm này con không gặp được thì làm cách nào được đây? Còn về Vĩnh An, con không phải là súc sinh, chỉ coi nàng là tiểu hài tử, cũng giống như Trường Anh và Vân Hoàn vậy.”
“Trường Anh và Vân Hoàn thấy con từ xa đã đi đường vòng, giống nhau chỗ nào?”
Hoắc Nghiễn Trưng: “…”
Nhìn thấy Hoắc Nghiễn Trưng im lặng, mặt đen lại, Thái hoàng thái phi thở dài nói: “Thêm hai ba năm nữa, Đào Đào cũng đến tuổi tìm nhà chồng rồi. Nếu như con bé vẫn tiếp tục được nuôi dưỡng ở phủ Nhiếp chính vương, con không vợ không thiếp, cũng không có quan hệ huyết thống với nó để lấy lý do, con hãy suy nghĩ cho kĩ đi.”
Hoắc Nghiễn Trưng: “Con không nghĩ nhiều chuyện như vậy.”
Thái hoàng thái phi: “Vậy thì bây giờ hãy suy nghĩ đi, đừng cảm thấy là ai gia đang ép buộc con, ai gia là vì tốt cho Đào Đào.”
Trong lòng Hoắc Nghiễn Trưng có chút bực bội, không biết là do bị thúc giục cưới vợ hay là do chuyện của Mục Đào Đào, ngồi thêm chốc lát rồi nói: “Con đi xem thử xem sao đến giờ vẫn chưa chuẩn bị xong.”
Thái hoàng thái phi nhìn theo bóng lưng của hắn mà hít một hơi thật sâu, vỗ vỗ ng*c, trong lòng mới bình tĩnh lại.
Hoắc Nghiễn Trưng bước ra ngoài, vừa đi ngang qua dãy hành lang đã thấy Xuân Hiểu và Mục Đào Đào quay lại, đi đến gần, Xuân Hiểu phúc thân rồi đứng sang một bên.
Dưới hành lang, Hoắc Nghiễn Trưng nhẹ giọng hỏi: “Có phải là không muốn đi nội cung không?”
Nàng lắc đầu: “Không ạ.”
Hoắc Nghiễn Trưng nhìn dáng vẻ của nàng, cảm xúc nóng nảy và buồn bực bùng lên trong lòng, hắn có chút không vui nói: “Tiểu nha đầu này, muốn đi hay không muốn đi, có hay không có, hỏi nàng cái gì thì nói cho thật lòng.”
Mục Đào Đào bị hắn làm cho hoảng sợ, có chút bối rối nhìn sang, chỉ thấy khuôn mặt lạnh như băng của Hoắc Nghiễn Trưng. Nàng chợt hốt hoảng nhớ đến lời Vân Hoàn đã từng nói với nàng: “Hoàng thúc nhà ta, khi mặt đen lại là phải đi ăn thịt người, khi chúng ta gặp được thì nhớ tránh ra xa một chút.”
Nghĩ đến đây, chân Mục Đào Đào có chút mềm nhũn, lắp ba lắp bắp hỏi: “Hoàng… hoàng thúc, người… người có phải là muốn ăn thịt người không…”