Hoắc Nghiễn Trưng còn bảo đây là chuyện đáng mừng, nàng còn chưa từng bị chảy máu nhiều như thế này!
Hắn còn cười nữa, trên lông mày cũng lộ rõ vẻ vui mừng.
Nàng đã quá khó chịu rồi, nhìn về phía Hoắc Nghiễn Trưng với vẻ mặt đầy đau lòng, như không tin được mà hỏi: “Trong lòng hoàng thúc, việc ta ch*t đi là đáng vui mừng ư?”
Trông thấy ánh mắt của nàng, còn nghe được những lời này, Hoắc Nghiễn Trưng khó khăn lắm mới nhịn cười được.
Hắn ho nhẹ một tiếng, không lộ ra vẻ vui mừng nữa, khẽ nói nhỏ: “Ai nói là nàng sắp ch*t chứ?”
Mục Đào Đào bĩu môi, đôi mắt ngập nước lộ ra vẻ thắc mắc nhìn hắn, bỗng thấy hắn xoay người muốn bế nàng lên.
Nàng không thèm động đậy, cũng không đứng dậy nổi.
“Ngồi lên đi, rồi ta sẽ nói cho nàng biết.” Hoắc Nghiễn Trưng nhẹ giọng dụ dỗ, nhưng nàng vẫn chẳng nhúc nhích tí nào.
Hắn đành chịu vậy, ghé sát vào tai nàng dịu dàng nói: “Đồ ngốc, đây là dấu hiệu của quỳ thủy, là dấu hiệu chứng minh rằng nàng đã trưởng thành.”
“Trưởng thành là phải chảy máu ư? Vậy ta không muốn lớn lên nữa đâu.” Nàng khóc thút thít kháng cự.
Hoắc Nghiễn Trưng bỗng cảm thấy có chút bối rối, phải giải thích việc này với nàng thế nào đây? Giải thích quá ít thì lại sợ nàng không hiểu, nói quá kỹ càng lại cảm thấy không phù hợp cho lắm.
Sau khi xoắn xuýt một lúc lâu, hắn mới trầm giọng nói: “Là nữ hài tử thì đều trải qua quá trình như thế này, vào khoảng mười hai đến mười bốn, mười lăm tuổi, đều sẽ có quỳ thủy. Sau khi có quỳ thủy rồi thì mới có thể chứng minh rằng cô gái này đã trưởng thành rồi, sau này có thể sinh con đẻ cái, nàng đã từng thấy nữ nhân mang thai chưa?”
Nghe thấy câu hỏi của Hoắc Nghiễn Trưng, nàng không khóc nữa, nhưng trên khuôn mặt vẫn đầy vẻ mơ màng, một lúc sau mới nhẹ nhàng gật đầu: “Trong bụng sẽ có thể sinh ra đứa bé ư?”
“Ừ.” Hoắc Nghiễn Trưng gật đầu đáp.
Nàng suy nghĩ một lúc rồi hỏi tiếp: “Phải bị cái này, sau này mới có thể sinh con sao?”
“Ừ, mỗi tháng sẽ bị một lần, một lần sẽ kéo dài vào khoảng bốn đến bảy ngày. Khi đến ngày đó thì không thể uống nước lạnh, phải giữ ấm thân thể thật tốt, nếu không sẽ bị đau bụng, phải uống thuốc đấy, nghe rõ không?” Hoắc Nghiễn Trưng dặn dò kỹ càng, Mục Đào Đào liên tục gật đầu.
Trông thấy nàng có vẻ đã hiểu, Hoắc Nghiễn Trưng mới nói tiếp: “Vậy nên mau đứng lên thôi nào, phải đem quần áo và chăn nệm bị dính bẩn đi giặt rồi thay cái mới.”
Nàng dần dần buông lỏng bàn tay đang nắm tấm chăn thật chặt, bị Hoắc Nghiễn Trưng bế ra ngoài tắm rửa thật sạch. Rồi lại kêu Xuân Hiểu đi lấy mảnh vải dùng trong ngày quỳ thủy đến cho nàng, sau đó thay một bộ quần áo sạch sẽ khác.
Lúc Mục Đào Đào đi đường cũng cảm thấy không an tâm lắm, nàng vẫn không quá quen với việc này.
Nàng tỉnh dậy rất sớm, khóc một lúc lâu, sau khi sửa soạn xong thì mặt trời cũng vừa ló dạng.
Vừa sửa soạn lại xong, khi chuẩn bị ra ngoài ăn sáng thì trên đường đi đến sảnh ăn lại thấy Ngụy Vân Hi đến đây, Ngụy Tắc Tắc cũng đi theo cùng.
Hai tay của Ngụy Vân Hi trống trơn, một đống quà bánh đều nhét trong tay của Ngụy Tắc Tắc. Trông hắn còn mập hơn so với lần gặp gỡ trước đó, ôm nhiều hộp quà đến nỗi không nhìn được đường đi trước mặt, lạch bạch đi theo sau lưng Ngụy Vân Hi. Còn có những lễ vật mà Ngụy Lão phu nhân và Ngụy Đại phu nhân đã chuẩn bị.
Đây là lần đầu tiên Hoắc Nghiễn Trưng có thể nhìn rõ Ngụy Tắc Tắc ở một khoảng cách gần như vậy. Tên nhóc này trông có vẻ rất vui, Hoắc Nghiễn Trưng nhìn dáng vẻ chậm như rùa của hắn, ra hiệu cho Xuân Hiểu cầm giúp hắn vài món.
Còn Ngụy Vân Hi thì nhanh chóng chạy đến bên cạnh Mục Đào Đào.
Nàng ấy nói: “Đào Đào, sinh thần vui vẻ nha.”
Mục Đào Đào cười đánh yêu nàng ấy một cái, hai tỷ muội ôm nhau thắm thiết. Nếu như là trước đây, Mục Đào Đào sẽ tràn đầy sức sống chơi với nàng, nhưng hôm nay lại có vẻ quá ngoan ngoãn, không giống bình thường.
Sau khi buông ra, nàng ấy trông thấy đôi mắt của Mục Đào Đào còn hơi sưng lên, có vẻ như nàng đã khóc.
Nàng ấy muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra, nhưng Hoắc Nghiễn Trưng lại đứng bên cạnh. Nàng ấy ngẩng đầu nhìn Hoắc Nghiễn Trưng, nhẹ nhàng khuỵu gối chào: “Vân Hi bái kiến Vương gia.”
Hoắc Nghiễn Trưng nhẹ gật đầu: “Không cần đa lễ, hai ngươi đã dùng bữa sáng chưa?”
Ngụy Vân Hi cười hì hì: “Vẫn chưa ạ, ta muốn ăn cùng với Đào Đào.”
Vừa dứt lời thì Nguỵ Tắc Tắc cũng đã đi đến, nhìn thấy Hoắc Nghiễn Trưng cũng hành lễ một cái rồi mới nói: “Sợ Quận chúa ăn sáng trước, nên khi trời còn chưa tỏ đã nhao nhao muốn đến.” Còn bởi vì quá ồn ào nên bị đánh một trận, nhưng Ngụy Tắc Tắc cũng không nói tiếp.
Nghe thấy Ngụy Tắc Tắc nhắc đến chuyện xấu hổ của nàng ấy, Nguỵ Vân Hi quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn.
Hoắc Nghiễn Trưng kêu phòng bếp nấu mì trường thọ. Sau khi ăn sáng xong, Hoắc Nghiễn Trưng vì bận việc nên chẳng mấy chốc đã rời đi. Mục Đào Đào dẫn Ngụy Vân Hi đi đến Thấm viên xem vẹt. Ngụy Tắc Tắc ngồi trên bậc thang ở Đông viện, hắn đang rất chán nản và muốn về phủ, nhưng Ngụy đại phu nhân đã dặn dò hắn phải đưa Ngụy Vân Hi an toàn trở về, vậy nên chỉ có thể chờ mà thôi.
Sau khi đến Thấm viên, hai người ngồi bệt trong nội viện.
Bây giờ ở đây không có ai khác, Ngụy Vân Hi mới hỏi: “Sáng nay ngươi không sao chứ? Sao lại khóc đến sưng cả mắt lên.”
Mục Đào Đào liếc mắt, cười hì hì: “Trông ta xấu lắm ư?”
“Không xấu, trông như thần tiên hạ phàm vậy.”
Hai người nhìn nhau cười hì hì chẳng khác gì hai đứa ngốc, Mục Đào Đào mấp máy môi, rồi mới hỏi với một âm lượng nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Hi Hi, ngươi đã bị cái đó chưa?”
Ngụy Vân Hi ngây người ra một lúc, nhìn đôi mắt của Mục Đào Đào mới phản ứng kịp: “Qùy thủy ư?”
Mục Đào Đào nhẹ gật đầu: “Ừ.”
“Ta vẫn chưa kịp nói cho ngươi, ta đã bị vào mấy hôm trước lúc tuyết rơi dày, làm ta đau bụng muốn ch*t. Lúc nghe nói ngươi bị cảm, ta cũng chẳng thể đến thăm ngươi được, ta hận ch*t nó.”
Nàng ấy nói đến mức căm phẫn trào dâng, dáng vẻ tức giận ấy lại khiến trong lòng Mục Đào Đào cảm thấy ấm áp, cười ngây ngô.
“Ngươi đã bị chưa?” Ngụy Vân Hi hỏi ngược lại.
“Là buổi sáng hôm nay đấy, ta đã chảy máu rất nhiều, ta còn tưởng rằng ta sắp ch*t rồi nên đã khóc một trận.”
Nghe nàng nhỏ giọng nói xong, đáy mắt Ngụy Vân Hi bỗng nhiên lóe sáng, cảm xúc phấn chấn tràn ra khỏi khoé mắt. Mục Đào Đào nhỏ hơn nàng ấy một tuổi, vốn tưởng rằng phải đợi thêm một năm nữa, nhưng không ngờ rằng chỉ cách nhau vài ngày mà thôi.
“Ngươi có bị đau bụng chứ?” Ngụy Vân Hi hỏi.
Mục Đào Đào nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta không đau, hoàng thúc đã bảo rằng nếu không đụng vào nước lạnh thì sẽ không đau, nếu đau bụng thì phải uống thuốc.”
Nghe thấy hai chữ uống thuốc này, Ngụy Vân Hi rùng mình một cái: “Ta cũng không muốn uống thuốc, chỉ vài ngày mà thôi, đợi nó qua là được rồi.” Vừa dứt lời, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu, nàng ấy mới hỏi nhỏ: “Nhiếp chính vương biết ngươi đến ngày ư?”
“Ừm.”
“Vậy ngài ấy nói với ngươi những gì?”
Mục Đào Đào suy nghĩ một chút rồi mới nói: “Ngài ấy đã nói rằng đây là điều mà tất cả nữ hài tử đều phải trải qua, khi có cái này rồi thì sẽ chứng minh được cô gái này đã trưởng thành, sau này sẽ có thể sinh con.”
Ngụy Vân Hi gật đầu, rồi nói tiếp: “Còn nữa, mẫu thân ta nói rằng, khi đã lớn rồi thì không thể ngủ chung với người khác nữa, đặc biệt là nam, ngay cả phụ thân hay ca ca cũng không được.”
Mục Đào Đào ngây thơ không hiểu, suy nghĩ rồi hỏi: “Nhưng mà trước kia khi ở trong phủ, ca ca và tẩu tử cũng ngủ chung với nhau cơ mà, vậy tại sao hai người đó lại có thể?”
Nguỵ Vân Hi gõ đầu nàng một cái: “Sao ngươi lại ngốc thế, tẩu tử và ca ca đã cưới nhau rồi, bọn họ là phu thê nên mới có thể ngủ chung với nhau.”
Nhìn Mục Đào Đào, Ngụy Vân Hi cảm thấy có hơi gấp gáp, tại sao mẫu thân của Mục Đào Đào lại không nói cho nàng biết gì cả? Bây giờ người đã không còn nữa, nhưng nàng lại chẳng biết gì cả, nếu như bị người khác ức hiếp thì phải làm sao đây?
Sau khi suy nghĩ một lúc, nàng ấy lại bổ sung thêm: “Hơn nữa, nếu không ngủ chung với nhau thì bọn họ sinh em bé bằng cách nào? Chờ đến sau này, khi ngươi có người trong lòng, sau khi kết hôn với hắn, các ngươi có thể ngủ cùng nhau, cũng sẽ có con của riêng hai người. Nếu không kết hôn thì tuyệt đối không thể.” Mục Đào Đào nghe Ngụy Vân Hi nói mà giống như nghe tiếng trời vậy, nàng mê man gật đầu, nhưng trong lòng bỗng cảm thấy lo lắng, nếu như nàng và hoàng thúc ở cùng nhau, vậy thì có thể có em bé luôn không?
Nàng không muốn về ở một mình ở Thấm viên đâu!
Trong nội cung.
Thái hoàng thái hậu băng thệ, khi đó, Thái hoàng thái phi đứng ở trước cửa Từ Ninh Cung nhưng chưa từng đi vào. Khi nghe thấy tiếng la khóc thấu tâm can trong nội viện, bà xoay người trở về Vĩnh Thọ Cung, cũng không chịu gặp bất kỳ ai nữa.
Sau khi Tịnh Thù biết rõ nguyên nhân, mỗi ngày đều giữ hiếu một lúc ở Từ Ninh Cung. Sau đó đều đi đến Vĩnh Thọ Cung muốn tâm sự với Thái hoàng thái phi.
Nhưng Vĩnh Thọ Cung cũng không mở thêm bất kỳ lần nào nữa.
Mỗi lần nàng ấy đi đến đều thấy cánh cổng đóng chặt. Sau khi bận rộn hai ngày, Hoắc Nghiễn Trưng cũng đến thăm một chuyến, nhưng cũng bị đứng ở ngoài không cho vào.
Ngày thứ tư sau khi Thái hoàng thái hậu băng thệ, cũng là ngày sinh thần của Mục Đào Đào.
Đã gần đến cuối năm, sau những ngày tuyết rơi dày đặc lại là một ngày đẹp trời. Bà sai nô tỳ đặt xích đu ở trong nội viện, dưới ánh nắng mặt trời, bà ngồi lên, lười biếng suốt cả ngày.
Tề ma ma đứng ở bên canh, dịu dàng khuyên nhủ: “Chủ tử, người có thể không gặp Vương gia, nhưng Công chúa lại chẳng làm gì sai, người gặp nàng một chút đi. Không thể cứ trơ mắt nhìn nàng vừa giữ đạo hiếu ở Từ Ninh Cung, rảnh rỗi chút lại chạy sang bên đây mãi được.”
Thái hoàng thái phi nhắm mắt nghỉ ngơi, giống như không nghe thấy lời khuyên nhủ của Tề ma ma vậy. Sau khi trở về từ Từ Ninh Cung vào đêm đó, sắc mặt của bà không được tốt lắm, ngay cả tinh thần cũng không.
Vì bà đang tức giận nên mới không thèm gặp Hoắc Nghiễn Trưng, thật ra Tề ma ma cũng đoán được một hai rằng, bà không muốn gặp Tịnh Thù là vì nàng ấy sẽ nói giúp cho Hoắc Nghiễn Trưng.
Bây giờ bà không muốn nghe người khác nói bất kỳ lời bào chữa nào thay cho Hoắc Nghiễn Trưng nữa.
Tề ma ma thấy bà không để ý đến mình, cũng không nói nữa.
Không biết qua bao lâu, bà bỗng dưng thản nhiên hỏi: “Hôm nay là sinh thần của Vĩnh An quận chúa à?”
Tề ma ma trả lời: “Vâng.”
“Ngươi đem bộ trang sức noãn ngọc kia tặng cho nó, xem như là quà sinh thần.”
Thái hoàng thái phi vừa dứt lời, Tề ma ma cũng không đi ngay. Bộ trang sức kia nếu nhìn qua thì cũng chẳng đẹp đẽ rực rỡ mấy, nhưng nó được làm rất tinh xảo, khiến người ta không kiềm lòng được mà nhìn thêm lần nữa. Đó là món đồ mà trước đây Thái hoàng thái phi đã cố ý mời thợ thủ công đến làm, là thứ mà bà đã chuẩn bị cho Vương phi tương lai của Hoắc Nghiễn Trưng.
Đưa món đồ này cho Vĩnh An quận chúa là có ý gì?
Tề ma ma vẫn đang trầm tư, Thái hoàng thái phi đã từ từ mở mắt, ánh mắt của bà đầy lạnh lẽo.
“Ngươi cũng biết chuyện đó đúng không? Từ khi nào mà ngay cả ngươi cũng bắt đầu giấu diếm ta?” Giọng nói của bà lạnh như băng, trong ánh mắt tràn đầy phẫn nộ.
Bà đột nhiên bị ánh mắt của Thái hoàng thái phi đâm một nhát, suy nghĩ kỹ thì Thái hoàng thái phi đã không tức giận gì trong nhiều năm nay rồi, cũng không dễ bị chuyện gì chọc tức nữa.
Bà vén váy quỳ xuống: “Là lỗi của lão nô, tùy người trách phạt! Nhưng lão nô không hối hận.”
Một câu không hối hận đã khiến khoé mắt Thái hoàng thái phi cay cay, chậm rãi ngồi thẳng dậy, nhìn sang Tề ma ma đang quỳ trên mặt đất, đưa tay nâng bà ta lên.
Tề ma ma không đứng dậy, trầm giọng thưa: “Chủ tử cho rằng tại sao người đó muốn gặp người một lần? Vì để đặt dấu chấm hết cho ân oán năm xưa ư? Hay là muốn xin lỗi vì tội nghiệt trước kia?”
“Người đó sắp ch*t không phải vì tội lỗi của chính mình! Cũng không nguyện cầu sự thanh thản trước khi xuống địa ngục? Vậy hà cớ gì chủ tử phải nhân từ?”
Thái hoàng thái phi đã trầm mặt một lúc lâu, đôi bàn tay gầy gò không thể kiềm chế được mà run rẩy.
“Nhớ tới những việc khi còn trẻ, ta chỉ có chút không cam lòng, muốn cho nàng ta một cơ hội cuối cùng, thấy không, đã chấm dứt rồi. Sau này, nàng ta đi con đường của nàng ta, ta đi đường ta, không còn liên quan nữa.”
Tề ma ma nghe thấy lời nói của Thái hoàng thái phi, chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt lộ rõ vẻ bất ngờ. Thái hoàng thái phi nhìn ánh mắt của bà ta, sắc mặt dần tối sầm.
Sao lại thế này? Tề ma ma không hiểu nổi.
“Giữa người đó và người vẫn còn sự dịu dàng khi trẻ ư? Lão nô cho rằng tất cả tình nghĩa của các người đã hoá thành bùn đất dưới chân đàn ngựa hoang rồi!”
Ánh mắt của Thái hoàng thái phi chợt chuyển sang sợ hãi, giống như bị cái gì đâm trúng vậy. Hai tay bà run như cầy sấy, bà cắn răng, một lúc sau mới cất giọng nói: “Tốt! Rất tốt! Hoắc Nghiễn Trưng như thế, Hoắc Tịnh Thù cũng thế, hôm nay ngay cả ngươi cũng giống vậy! Các ngươi thật là lợi hại!”
“Các người đều nói rằng, nàng ta là người đã khiến Anh nhi ch*t dưới vó ngựa, vậy chứng cứ ở đâu? Nàng ta đã thừa nhận điều đó ư? Nàng ta ch*t, ta đi gặp nàng ta một lần cuối, người ta thường nói lời nói của người ở gần với ranh giới sinh tử là lời thiện, cuối cùng nàng ta cũng nói, rốt cuộc thì ta sẽ được biết! Nhưng các người đã làm trò gì sau lưng ta?”
Thái hoàng thái phi điên cuồng nói xong, bà gục xuống ôm ng*c. Đôi mắt bà đỏ au, giọt nước mắt lăn dài khiến Tề ma ma đang quỳ rất sợ hãi. Bà ta vội tiến lên muốn đỡ nhưng bị Thái hoàng thái phi đẩy mạnh ra.
Ánh nắng chan hòa cùng làn gió nhẹ mơn man, nhưng hai tai Tề ma ma lại ù đi, không nghe thấy gì, toàn thân lạnh như băng đá. Bà ta tưởng Thái hoàng thái phi đã thật sự tha thứ cho vị ở Từ Ninh Cung kia, muốn gặp mặt lần cuối nên mới nghe theo Hoắc Nghiễn Trưng đến một lúc, chỉ một lúc đó thôi. Hoắc Nghiễn Trưng đã tới Từ Ninh Cung trước, khi bọn họ đến thì vị kia đã tắt thở.
“Là tội của lão nô, tội của lão nô! Xin chủ tử trách phạt!”
“Ta phạt ngươi cũng vậy, trách ngươi cũng thế. Dù ta trách ai đi chăng nữa thì cũng là chuyện vô ích mà thôi.”
Chạng vạng, sau khi Mục Đào Đào tiễn Ngụy Vân Hi và Ngụy Tắc Tắc về, Tề ma ma mới đưa hộp đồ trang sức đến Vương phủ.
Sau khi đưa hộp đồ trang sức cho Mục Đào Đào, bà ta đến thư phòng gặp Hoắc Nghiễn Trưng. Hoắc Nghiễn Trưng thấy bà ta, trầm giọng hỏi: “Sao Tề ma ma lại đến đây? Mẫu thân ta có khỏe không?”
Tề ma ma hơi cúi người, trả lời: “Lão tổ tông bảo lão nô đến đưa quà sinh nhật cho Vĩnh An quận chúa.”
“Ừ.” Hắn lơ đãng trả lời, Tề ma ma lại nói: “Vương gia đã điều tra rõ nguyên nhân cái ch*t của Anh công tử năm ấy hay chưa?”
Cửa sổ chưa đóng, có cơn gió nhẹ ùa vào khiến ngọn lửa trên cây đèn suýt chút nữa bị thổi tắt. Hoắc Nghiễn Trưng đứng dậy, đi đến đóng chặt cửa sổ lại, hờ hững hỏi: “Sao ma ma lại hỏi chuyện này?”
“Đây là thắc mắc của lão tổ tông.” Tề ma ma nói.
Sắc mặt Hoắc Nghiễn Trưng trầm xuống, chậm rãi nhìn về phía Tề ma ma: “Ma ma cảm thấy rằng, điều tra rõ chuyện này có thể cởi bỏ khúc mắc trong lòng mẫu thân ư?”
Tề ma ma khựng lại, không biết nói gì.
“Đương nhiên là ta đã điều tra xong rồi. Sau khi điều tra, ta đã xuống tay với kẻ đó. Đệ đệ ch*t như thế nào thì ta cũng khiến hắn ch*t y như vậy.”
Tề ma ma nhìn Hoắc Nghiễn Trưng, trong đầu bà ta hiện lên vô số hình ảnh. Nhớ lại mấy năm trước hai cha con nhà họ Nghiêm say rượu cưỡi ngựa, rồi con ngựa phát cuồng dẫm hai người đó thành thịt nát, kéo lê hơn nửa kinh thành. Cuối cùng trừ hai cái đầu bị buộc ở dây cư**g ra thì không thể tìm được toàn bộ phần t/hi t/hể còn lại. Lúc ấy Thái hoàng thái hậu đã nôn nóng đến nỗi bệnh không dậy nổi.
Bà ta nhìn Hoắc Nghiễn Trưng một cách kinh ngạc, đợi khi Hoắc Nghiễn Trưng nhìn lại mới chậm rãi cúi xuống.
“Lúc điều tra được thì đã qua vài năm nên ta đã không nói với mẫu thân, không muốn người phải chịu đựng đau đớn thêm nữa. Ma ma quay về hãy khuyên nhủ mẫu thân, mấy năm nay người tin Phật, rất mềm lòng. Còn chuyện liên quan đến vị kia ở Từ Ninh Cung, chỉ sợ người đang cảm thấy lòng dạ ta độc ác nên không vui thôi.”
Hoắc Nghiễn Trưng nói xong, Tề ma ma gật đầu: “Lão tổ tông muốn gặp vị kia ở Từ Ninh Cung là vì muốn biết rõ sự thật sự ra đi của Anh công tử.”
Nghe Tề ma ma nói xong, Hoắc Nghiễn Trưng nở nụ cười khẩy: “Tiếc là vị kia của Từ Ninh Cung không phải kiểu người vì sắp ch*t mà biết hối cải.”
“Mấy ngày nay phiền ma ma hãy ở bên cạnh mẫu thân nhiều hơn, đợi xong xuôi hết mọi việc, ta sẽ giải thích với người.”
Tề ma ma vừa đi, Mục Đào Đào liền ôm hộp trang sức đến thư phòng: “Hoàng thúc, lão tổ tông tặng quà sinh nhật ta nè.” Chưa thấy người mà đã nghe thấy tiếng, Hoắc Nghiễn Trưng nghe thấy tiếng bước chân của nàng thì đứng dậy mở cửa ra, thấy nàng đang ôm hộp chạy đến. Trong hành lang gấp khúc, gió thổi bay tóc nàng, có mùi thơm thoang thoảng bay vào mũi, hắn khẽ cười hỏi: “Có thích không?”
“Thích lắm.” Nàng trả lời.
“Khi nào sinh thần lão tổ tông thế? Đến lúc ấy ta cũng phải tặng quà cho người mới được.” Mục Đào Đào nói xong, hai mắt Hoắc Nghiễn Trưng liếc tới: “Sinh thần của lão tổ tông còn phải chờ đến tận năm sau, nàng có muốn vào cung cảm ơn người không?”
“Có.”
Hoắc Nghiễn Trưng nói: “Vậy mấy ngày nữa ta đưa nàng đi.”
“Được.”
Thấy nàng ôm hộp quà, hắn nói: “Bảo Thu Nguyệt mang về Thấm viên cất đi.”
Nàng cười khúc khích: “Người vẫn chưa xem mà, ta mang tới đây cho người xem đó.”
Hoắc Nghiễn Trưng dở khóc dở cười, ngồi xuống bên hành lang gấp khúc nhìn bộ trang sức cài đầu của nàng, toàn là trang sức vàng khảm noãn ngọc. Bây giờ nàng đeo thì không hợp lắm, có vẻ hơi già dặn, lớn hơn chút nữa đeo thì sẽ rất xinh đẹp.
“Xem xong rồi đó, nàng cất đi đi.” Nàng đóng nắp hộp lại định ôm về. Hoắc Nghiễn Trưng thấy vậy, chẳng còn cách nào khác, đành ôm về thay nàng vậy.
Thu Nguyệt mang về Thấm viên cất nên nàng cũng đi theo. Người vừa đi khỏi thì lão quản gia ôm hai cái hộp vào sân.
Hoắc Nghiễn Trưng còn chưa vào phòng, thấy đồ trong tay lão quản gia thì hơi cau mày: “Đồ gì thế?”
Lão quản gia trả lời: “Là đồ tặng Vĩnh An quận chúa ạ.”
“Ai tặng?” Hoắc Nghiễn Trưng hỏi.
“Không biết ạ.”
“Đưa đây cho ta.”
Hoắc Nghiễn Trưng cầm lấy hai cái hộp, lạnh nhạt nói: “Trước hết đừng nói với Quận chúa.”
Lão quản gia thưa vâng, Hoắc Nghiễn Trưng ôm hộp vào thẳng thư phòng. Vào trong phòng, hắn mở hộp ra, một cái hộp là một bộ quần áo, từ trong ra ngoài, ngay cả tất với mũ cũng đầy đủ cả, nhưng không đề tên. Hộp còn lại thì có một lá thư, là quà mà Mục Kính Vi – tam tiểu thư nhà họ Mục gửi tới. Trong thư viết vài lời quan tâm, ngoài ra còn nói là nàng ấy sắp sinh con, không thể lặn lội đường xa đến kinh thành thăm nàng. Chờ nàng ấy sinh xong sẽ ôm con đến kinh thành đón nàng, chúc nàng sinh thần vui vẻ. Trong hộp còn có một ít son phấn, còn có đặc sản Khôn Thành.
Mấy ngày nay bận rộn nên Hoắc Nghiễn Trưng đã quên rằng Mục phủ vẫn còn một vị Mục tam tiểu thư ở Khôn Thành xa xôi. Thế mà nàng ấy vẫn nhớ đến sinh thần của muội muội nhỏ này.
Hắn chậm rãi gấp lá thư lại, bỏ vào trong hộp. Sau đó sai lão quản gia khóa hộp lại, cất ra đằng sau giá sách, coi như hai chiếc hộp này chưa từng xuất hiện trong Vương phủ.
Đón nàng ư? Người đã vào Vương phủ của hắn, trừ khi hắn đồng ý, bằng không đừng ai mong đón được nàng đi.
Mục Đào Đào chính là người hắn không nguyện ý buông tay.
Trong Thấm viên, Thu Nguyệt cất hộp trang sức, thấy trang trí trong phòng ngủ, nàng ấy cúi đầu nhìn dáng người nhỏ bé bên cạnh, hỏi: “Phòng ngủ trang trí đẹp thế này, Quận chúa không quay lại đây ở sao?”
Mục Đào Đào lắc đầu: “Không.”
“Sao lại thế? Quận chúa đã là đại cô nương rồi, ở chỗ Vương gia sẽ rất bất tiện.” Nàng ấy cất giọng êm ái, thêm vào việc ngày thường nàng ấy đối xử với Mục Đào Đào rất tốt nên Mục Đào Đào cũng không thấy bất mãn. Suy nghĩ một lát, nàng nói: “Căn phòng này là do cha ta sắp xếp, ta ở đây thì nhất định phải thay đổi mọi thứ. Nhưng nếu ở đây thì ta lại không dám ở một mình…”
Thu Nguyệt nhìn nàng, trong ánh mắt ngập tràn thương tiếc, dịu dàng nói: “Nô tỳ ở bên mà người vẫn sợ sao?”
Mục Đào Đào không nói gì, chỉ im lặng lắc đầu. Thu Nguyệt thấy thế thì không khuyên nữa, đưa nàng về Đông viện.
Cả ngày không sao, lưng không mỏi bụng không đau, còn nhảy nhót nữa, nhưng đến nửa đêm thì bụng nàng bắt đầu đau, lăn qua lăn lại không ngủ được, đau đến nỗi thỉnh thoảng nàng còn rên hừ hừ. Hoắc Nghiễn Trưng bảo Thu Nguyệt đi nấu trà gừng cho nàng uống, rồi xoa bụng dưới cho nàng cả buổi, đến khi tiếng gõ mõ canh ba vang lên trong màn đêm đen nặng nề thì Mục Đào Đào mới yên giấc được một chút. Lúc ấy hắn mới ngủ được.
Ngày hai mươi ba tháng chạp được quyết định là ngày đưa tang Thái hoàng thái hậu. Sau khi đóng nắp quan tài, kinh thành bắt đầu xuất hiện vô số lời đồn nhảm nói Thái hoàng thái hậu lấy thân thể bị bệnh nặng để ép Nhiếp chính vương Hoắc Nghiễn Trưng trả lại quyền triều chính cho Hoàng đế Hoắc Vân Kỳ. Nhưng Hoắc Nghiễn Trưng không chịu, Thái hoàng thái hậu vội vã muốn ép bức nên hắn đã ra tay gi*t ch*t Thái hoàng thái hậu.
Lời đồn vừa xuất hiện đã có rất nhiều người để ý từng động tĩnh. Hoàng đế đã lớn nhưng Nhiếp chính vương vẫn nắm giữ triều chính, rất nhiều quyết sách quan trọng đều là do hắn quyết định, đây là chuyện mà văn võ cả triều đều biết rõ. Những câu chuyện về sự hung hăng ngang ngược của Hoắc Nghiễn Trưng cũng được mùa kéo tới. Thậm chí còn có người liệt kê ra các lời đồn ra giấy về việc Hoắc Nghiễn Trưng tham quyền và tàn bạo thế nào, rải khắp mọi nơi.
Lúc Thái hoàng thái hậu vừa qua đời, Hoắc Nghiễn Trưng đã ra lệnh cho Mô*g úy, nếu thời gian này trong kinh thành xuất hiện ai hay chuyện gì lạ thì cứ quan sát là được, đừng xen vào cũng đừng đụng vào. Nhưng mà tình hình càng ngày càng lạ, càng ngày càng nghiêm trọng, nhất là sau vụ rải giấy kia.
Tấn An ti Mô*g úy cuối cùng cũng không thể ngồi yên được nữa, đeo trường đao đến gặp Hoắc Nghiễn Trưng.
Lúc hắn ta đến thì Hoắc Nghiễn Trưng đang dạy Mục Đào Đào luyện chữ, tay cầm tay dạy. Lần đầu tiên Mô*g úy thấy một Nhiếp chính vương nói chuyện dịu dàng nhỏ nhẹ, trên gương mặt mang theo tia ánh sáng mềm mại.
“Sao lại tới đây?”
Mô*g úy nhìn qua Mục Đào Đào, nói: “Không ngồi yên được nên ra ngoài đi dạo, trong lúc vô thức lại đến Vương phủ nên tới bái kiến Vương gia.”
Mục Đào Đào nghe Mô*g úy nói thế thì hơi nhíu mày, nghe ác danh của Hoắc Nghiễn Trưng ngoài kia mà còn có triều thần đi dạo đến Vương phủ hay sao? Chuyện này không khả thi lắm. Nghĩ vậy nàng ngẩng đầu lên nhìn kỹ người đang đứng trước mặt, dù sao đây cũng là người đầu tiên đi dạo đến tận Vương phủ của Nhiếp chính vương, nhất định hắn ta có điểm hơn người.
Mô*g úy thấy Mục Đào Đào lén nhìn mình thì nhíu mày. Tất cả người ở kinh thành đều nói là hắn ta lớn lên trông hung ác, dọa khóc trẻ con là chuyện như cơm bữa, chẳng lẽ tiểu Quận chúa không cảm thấy sợ hắn ta hay sao? Hay là thật ra hắn ta cũng có chút đẹp trai nhỉ?
Hoắc Nghiễn Trưng thấy ánh mắt của Mô*g úy thì ho khan một tiếng khiến hắn ta hoàn hồn. Hai mắt Hoắc Nghiễn Trưng tỏa ra sát khí, nhìn chằm chằm hắn ta.
Mô*g úy vội vã thu ánh mắt, lại nghe Mục Đào Đào nói nhỏ: “Hoàng thúc, người đi đi, ta sẽ tự viết.”
“Viết cho tốt, ta đi một lúc rồi về kiểm tra đó.” Hoắc Nghiễn Trưng dịu dàng dặn dò, Mục Đào Đào gật đầu lia lịa, lanh lảnh trả lời: “Đã biết ạ.”
Đi cách thư phòng một đoạn, Mô*g úy mới bật thốt lên: “Vẫn không quan tâm sao ạ? Khắp Kinh thành đều đồn đại, miệng truyền miệng, cuối cùng nếu muốn thay đổi lại hình ảnh Nhiếp chính vương trong lòng mọi người sẽ rất khó.”
Hoắc Nghiễn Trưng nghe vậy thì cười ha hả, tiếng cười sang sảng vọng vào tai Mô*g úy lại khiến hắn ta cảm thấy sợ hãi. Hắn ta nhìn Hoắc Nghiễn Trưng, thấy hắn nở nụ cười rực rỡ nhưng đôi mắt hẹp dài lại sắc bén như lưỡi dao, bất cứ lúc nào cũng có thể đưa một đường cắt đứt cổ người khác, đưa người đó vào chỗ ch*t.
“Sợ gì chứ? Bổn vương không hề muốn thay đổi!” Hắn vừa dứt lời, Mô*g úy nhíu mày lẩm bẩm: “Không thay đổi?”
Hoắc Nghiễn Trưng liếc hắn ta: “Đúng, không thay đổi. Bổn vương đang muốn xem thử bọn chúng còn con át chủ bài nào nữa? Muốn khiến kẻ nào diệt vong thì trước hết phải để hắn phát cuồng đã! Bổn vương đã đợi ngày này lâu lắm rồi.”
Mô*g úy nghe vậy thì đã hiểu, không phải là bó tay không thể làm gì, chỉ là đang đợi một thời cơ tốt hơn mà thôi. Hắn ta thở dài, vuốt ng*c nói: “Ngài làm ta sợ hãi mấy hôm nay.”
“Sợ gì chứ?” Hoắc Nghiễn Trưng hỏi.
Mô*g úy giả vờ mỉm cười: “Không hẳn là sợ, chỉ là cảm thấy lần này khí thế của bọn chúng rất mạnh.”
Hoắc Nghiễn Trưng đi về phía trước, cười lạnh một tiếng: “Đương nhiên rồi, bọn chúng vốn có cơ hội tốt hơn, lý do tốt hơn, nhưng lại thất bại rồi, không thể làm gì khác ngoài bất chấp mọi thứ. Chỉ cần là thứ bọn chúng có, chúng đều muốn mang ra ép bổn vương. Ha! Thật ngây thơ.”
Nhìn Hoắc Nghiễn Trưng trước mặt, Mô*g úy bỗng nhớ về những ngày khi vừa mới quen biết Hoắc Nghiễn Trưng. Hoắc Nghiễn Trưng là một thiếu niên kiêu ngạo, còn hắn ta lại là bá vương một phương. Vương giả vốn không chạm mặt nhau bởi nếu hai vị vương giả tiếp xúc hoặc có mối liên hệ nào đó vậy ắt sẽ phải có một người ngã xuống. Chỉ sau một trận chiến, hắn ta nhanh chóng biến thành bại tướng dưới tay Hoắc Nghiễn Trưng. Lúc ấy hắn ta vẫn chỉ là một vị nhị công tử trẻ tuổi kiêu ngạo, ra tay hết sức tàn nhẫn.
Bây giờ cũng gần hai mươi năm trôi qua, xem như hắn ta đã được chứng kiến bản thân từ Nhị hoàng tử biến thành một người rảnh rỗi bất tài, lại thấy hắn từ một người nhàn tản trở thành đại tướng quân trăm trận trăm thắng, rồi lại thành Vương gia tay nắm trọng binh. Cuối cùng mang danh Nhiếp chính vương quyền khuynh thiên hạ.
Ha, ngây thơ…
Ba chữ này, ở thời điểm gặp nhau lần đầu tiên, khi bị hắn ta khiêu khích. Hoắc Nghiễn Trưng đã từng nói như thế, sau đó hắn ta, ngược lại, bị đánh cho tơi tả đến suýt chút nữa mất cái mạng nhỏ này!
Đúng vậy, người ngây thơ cuối cùng đều sẽ phải trả cái giá đắt cho sự ngây thơ của chính mình.
Sau khi rời khỏi Vương phủ, khi Trường Tín hầu phủ xảy ra chuyện, có vẻ như lần duy nhất Hoắc Nghiễn Trưng dồn nhiều tâm sức làm một chuyện là ép tiểu hoàng đế thu hồi thánh chỉ, ấy thế mà cho đến giờ vẫn chưa từng ra tay hạ sát bất cứ ai.
Tuy tiểu Hoàng đế cảm thấy khuất nhục nhưng dẫu sao tính mạng con người đều được vẹn toàn, lại không xảy ra bất cứ cuộc ác chiến đẫm máu nào, đây thật ra đã là một điều may mắn.
Như vậy cũng có nghĩa là Hoắc Nghiễn Trưng đã đợi rất lâu rồi, là từ khi nào vậy?
Trước khi Thái hoàng thái hậu ch*t có phải đã ép hắn quay lại phò tá Hoắc Vân Kỳ đang tại vị hay không? Cái ch*t của bà liệu có liên quan gì đến Hoắc Nghiễn Trưng hay không?
Mô*g úy thân ở trong ván cờ nên sớm cũng đã không còn thấy rõ được điều gì nữa rồi.
Hắn ta chỉ là tùy tiện ngẫm nghĩ mà thôi.
Bỏ đi vậy.
Trong Tử Thần Điện.
Thôi hoàng hậu dùng trượng hình để trừng phạt mấy vị tú nữ phiên vân phúc vũ bên người Hoắc Vân Kỳ ngay trong kỳ hạn quốc tang khiến Hoắc Vân Kỳ vô cùng tức giận. Sau khi hai người khắc khẩu thì nàng ta bị phạt quỳ gối ngay trên đại điện, Hoắc Vân Kỳ ngồi ở vị trí trên cùng nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Thôi hoàng hậu. Thôi thị vẫn đang mặc quần áo tang màu trắng, trán xuất hiện vết thương do Hoắc Vân Kỳ ném chung trà vào, dòng máu tươi trên trán từ từ chảy xuống.
“Ngươi có tin trẫm phế ngươi ngay bây giờ không?”
Hoắc Vân Kỳ gào rống lên, sống lưng Thôi Nghiên thẳng tắp, ánh mắt lạnh băng nhìn Hoắc Vân Kỳ, khóe môi vẽ nên một nụ cười lạnh: “Vậy xin bệ hạ lập tức hạ chỉ phế truất thần thiếp!”
Lời này của Thôi Nghiên khiến Hoắc Vân Kỳ giận sôi cả ruột gan, hắn ta cất tiếng hô lớn: “Người đâu! Lập thánh chỉ!”
Người hét lên là Hoắc Vân Kỳ, nhưng Phù Liễm lại chậm rãi đi tới, thấp giọng khuyên nhủ: “Phế hậu là một chuyện hết sức trọng đại, hiện tại lại đang trong kỳ quốc tang, xin bệ hạ suy xét lại!”
Hoắc Vân Kỳ quắc mắt nhìn Phù Liễm: “Suy xét lại? Chẳng lẽ ý ngươi muốn nói là ngay cả chuyện trẫm phế hậu cũng phải thông qua sự đồng ý của Nhiếp chính vương? Chỉ cần Nhiếp chính vương đồng ý thì không còn trọng đại nữa rồi có phải không?”
“Tâu bệ hạ, chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến Nhiếp chính vương, nhưng lại là chuyện vô cùng lớn. Không những vậy còn ảnh hưởng đến tất cả triều thần văn võ.”
Vừa dứt lời, ống tay áo dài của Hoắc Vân Kỳ dứt khoát quét qua một lượt, sổ con, nghiên mực chất đầy trên bàn rơi lộp độp xuống đất gây ra một mớ lộn xộn hỗn độn.
Trong lòng Thôi Nghiên như nghẹn lại, nhìn chằm chằm Hoắc Vân Kỳ nói: “Bệ hạ nói đúng là đúng, ngài muốn phế hậu thì cứ phế hậu, muốn làm cái gì thì làm cái đó! Không liên quan gì đến Nhiếp chính vương! Cũng không liên quan gì đến triều thần văn võ!”
“Có phải ngài cảm thấy như vậy mới là cao cao tại thượng? Ngài có biết, những hành vi này của ngài không khác gì một đứa nhóc năm tuổi, bệ hạ có biết không? Ngay cả một đứa nhỏ cũng không dám làm càn giống như ngài đâu.”
Giọng nói Thôi Nghiên mang đậm màu sắc trào phúng mỉa mai. Hoắc Vân Kỳ đứng dậy tiến nhanh đến chỗ nàng ta, hung hăng giơ chân đá một cú.
Một cú đá vào bụng của Thôi Nghiên, nàng ta quỳ rạp trên mặt đất, ôm bụng, đau đến hồi lâu sau vẫn chưa thể hít thở bình thường trở lại, nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích. Thôi thị chỉ cảm thấy trong bụng như tràn ra một thứ chất lỏng nóng ấm, nàng ta ý thức được có khả năng mình đã mất đi thứ gì đó, khuôn mặt ngay lập tức trắng bệch.
Hoàng hậu và Hoàng đế cãi nhau, Hạ Chi không dám đi tìm Thái hậu bèn hỏi thăm cung nhân thì biết được Nhiếp chính vương ở trong cung, nàng ta chạy như bay đi tìm Hoắc Nghiễn Trưng.
Khi Hoắc Nghiễn Trưng đến Tử Thần Điện, Thôi thị vẫn đang quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích, áo tang màu trắng đã nhiễm hồng. Hắn nhíu mày, nhìn Phù Liễm nói: “Còn không mau kêu người đi mời thái y?”
Phù Liễm cúi người lui ra ngoài, Thanh Dương nhanh chân chạy đi mời thái y.
Hoắc Nghiễn Trưng nhìn Thôi Nghiên quỳ rạp trên mặt đất hỏi: “Còn đứng lên được không?”
Thôi Nghiên chậm rãi lắc đầu.
Hoắc Nghiễn Trưng hỏi lại: “Hoàng hậu thử cử động một chút, xem thử có phải bị thương đến xương cốt rồi hay không.”
Thôi Nghiên nói: “Hoàng thúc, xương của ta không sao cả, chỉ là bụng ta đau quá.”
Câu trả lời yếu ớt không còn chút sức lực khiến sắc mặt Hoắc Nghiễn Trưng hơi đổi, trầm giọng kêu: “Người đâu!”
Dứt lời, cung nhân ở bên ngoài nối đuôi nhau đi vào, nội thị cung nữ đều cúi thấp đầu, không dám ngẩng đầu nhìn. Hoắc Nghiễn Trưng nhìn các nàng phân phó nói: “Hai người đến đỡ Hoàng hậu đi nằm.”
Phân phó xong, cung nhân lập tức bắt đầu hành động, Hoắc Vân Kỳ nhìn Hoắc Nghiễn Trưng hoàn toàn làm lơ mình, lạnh lùng nói: “Không có mệnh lệnh của trẫm, ai dám hành động!”
Bước chân cung nhân cứng lại, Hoắc Nghiễn Trưng nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn ta, không hề để ý mà nói: “Nhanh lên.”
Nhẹ nhàng nói ra hai chữ, cung nhân nhìn Thôi thị nằm sấp dưới đất không nhúc nhích, trong lòng vừa sợ vừa lo, lại nghe Hoắc Vân Kỳ gào rống: “Ai dám động vào trẫm tru di cửu tộc người đó!”
Hoắc Nghiễn Trưng khẽ nhíu mắt: “Mang người đi!”
Cung nhân nghe Hoắc Nghiễn Trưng nói, nhanh chóng đỡ Thôi hoàng hậu về giường, chỉ thấy Hoắc Vân Kỳ nổi trận lôi đình, sắc mặt đỏ lên: “Trẫm phải tru di cửu tộc các ngươi!”
Hoắc Nghiễn Trưng thở phào nhẹ nhõm một hơi dài, nói: “Tất cả ra ngoài hết đi.”
Mọi người vâng lệnh nghe theo, nhanh chóng lui ra ngoài.
Đám người mới ra, thái y đã tới, tiến đến bắt mạch Thôi hoàng hậu, nàng ta đã có thai sắp được ba tháng.
Cú đá này của Hoắc Vân Kỳ đã gi*t ch*t đi đứa con của chính mình.
Sau khi nghe thái y nói, đáy mắt hắn ta hiện lên một tia hoảng loạn, giật mình, sự thay đổi rất nhỏ này rơi trọn vào trong tầm mắt Hoắc Nghiễn Trưng.
“Bệ hạ còn muốn phế hậu không?” Hoắc Nghiễn Trưng lạnh giọng hỏi.
Tròng mắt Hoắc Vân Kỳ đỏ ngầu nhìn hắn, cắn chặt răng, xương hàm cũng căng cứng.
“Nhiếp chính vương đây là muốn nhúng tay vào việc hậu cung của trẫm sao?”
Hoắc Nghiễn Trưng nhìn hắn ta, mày nhíu chặt, ánh mắt chứa đầy sự khinh thường không thể tả hết chỉ trong đôi ba câu.
Hắn quả thật cảm thấy một lời khó nói hết, dù sao Hoắc Trường Phong cũng là người có tính cách ôn hòa. Tuy cũng chẳng tốt đẹp gì nhưng ít nhất vẫn là một người đầu óc bình thường, sao lại sinh ra một tên đầu óc trì trệ đến như thế này?
“Đứa bé trong bụng Hoàng hậu bị bệ hạ hại ch*t, vẫn còn là chuyện hậu cung sao? Trước giờ nam nhân bỏ thê tử vì bảy điều, có một điều quan trọng là không có đời sau, dựa vào cái gì bệ hạ lại cảm thấy sau khi hại ch*t nhi tử, lại có thể bình an vô sự vậy?”
Lời này Hoắc Vân Kỳ nghe được lập tức thấy thấp thỏm bất an, chuyện này nếu truyền ra ngoài, vậy mấy ngày nay cố gắng che đậy cũng không còn ý nghĩa gì nữa, nhưng, hắn ta hoàn toàn không chịu cam tâm cúi đầu trước mặt Hoắc Nghiễn Trưng.
“Nhiếp chính vương không thể giữ kín vì trẫm sao?”
Nhìn hắn ta có vẻ nắm chắc như vậy, Hoắc Nghiễn Trưng chậm rãi nở nụ cười, như thể đang cười hắn ta vô tri, cười hắn ta ngu xuẩn. Sau khi tiến đến gần thì vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mặt hắn ta, động tác nhẹ nhàng nhưng Hoắc Vân Kỳ lại có cảm giác giờ phút này mình như đang bị Hoắc Nghiễn Trưng chà đạp lên trên mặt đất rồi bị đánh cho tơi tả..
“Bệ hạ, phải làm sao bây giờ? Bệ hạ khờ dại đến mức khiến bổn vương không nỡ ra tay.”
Hoắc Vân Kỳ gắt gao nhìn hắn chằm chằm, hắn ta chỉ có thể chịu đựng đến mức này thôi.
“Hôm nay tất cả những chuyện phát sinh ở Tử Thần Điện, người trong tông thất đều sẽ biết được!” Hoắc Nghiễn Trưng dừng một chút, lại nói: “Đúng rồi, các ngươi diễn kịch nhiều ngày như vậy, có phải chỉ chờ Vĩnh An quận chúa vào cung sẽ lập tức kết thúc hay không?”
Câu nói bất ngờ này khiến Hoắc Vân Kỳ không kịp phòng bị. Hắn ta chậm rãi dời ánh mắt nhìn về phía Phù Liễm, sắc mặt Phù Liễm bình tĩnh, ông ta chưa hề mật báo cho Hoắc Nghiễn Trưng, nhưng Hoắc Nghiễn Trưng lại biết.
Người khắp cung điện này đôi khi thật sự không nhìn rõ được, rốt cuộc ai là người của Nhiếp chính vương, ai là người trong cung.
Thấy sắc mặt hắn ta đột ngột biến đổi, Hoắc Nghiễn Trưng không hề để tâm mà cười, nói: “Đừng nhìn Tổng quản, ông ta còn chưa kịp báo tin cho bổn vương đâu.”
Sắc mặt Hoắc Vân Kỳ đỏ lên, cắn chặt hai hàm răng, cổ họng mang cảm giác như có một luồng tanh nồng trào ra, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, thân mình bắt đầu run run như sắp ngã quỵ.
Phù Liễm nhanh chóng chạy đến đỡ lấy hắn ta, hơi gật đầu với Hoắc Nghiễn Trưng rồi đỡ Hoắc Vân Kỳ sang một bên ngồi xuống ghế.
Hoắc Nghiễn Trưng lạnh lùng nhìn hắn ta một cái, đi ra ngoài điện.
Ra khỏi đại điện, Hoắc Nghiễn Trưng đứng ở cửa Tử Thần Điện đợi một lát, không lâu sau Phù Liễm đã đi theo ra ngoài.
“Lão nô bái kiến Nhiếp chính vương!”
Hoắc Nghiễn Trưng vẫn không nhìn ông ta mà bình tĩnh nhìn về phương xa, nhàn nhạt nói: “Bổn vương có một việc rất tò mò, muốn hỏi Tổng quản một chút, hy vọng Tổng quản có gì nói đó không hề giấu giếm.”
“Xin Nhiếp chính vương cứ hỏi.”
Hoắc Nghiễn Trưng nói: “Mỗi lần Tổng quản đứng ở nơi đây nhìn về phương xa, rốt cuộc sẽ suy nghĩ điều gì?”
Tầm mắt Phù Liễm hơi dừng, dùng âm thanh bình bình mà trả lời: “Lão nô suy nghĩ, ngày mùa hè không gặp hồng thuỷ, không gặp hạn hán, vào đông không có người ch*t rét, bốn mùa người dân đều có thể ăn no mặc ấm, đó chính là thế đạo tốt nhất.”
Sắc mặt Hoắc Nghiễn Trưng nghiêm túc, quay đầu lại nhìn ông ta một cái: “Bổn vương không ngờ rằng Tổng quản lại mang một tấm lòng Bồ tát.”
Phù Liễm nói: “Chẳng lẽ Nhiếp chính vương không như vậy sao?”
Vừa dứt lời, Hoắc Nghiễn Trưng lập tức nở nụ cười: “Lời này thật không quen, ai cũng chỉ trích bổn vương kiêu ngạo ương ngạnh, tàn nhẫn độc ác, là ác ma, Tổng quản lại cảm thấy bổn vương mang tâm tốt như Bồ tát.”
“Nếu Nhiếp chính vương không phải người có tâm đẹp như Bồ Tát, mấy ngày hôm trước khi xảy ra trận tuyết lớn kia, không biết đã có thể có bao nhiêu người ch*t rét rồi!”
Phù Liễm dứt lời, Hoắc Nghiễn Trưng im lặng một lát, trầm giọng hỏi: “Việc của Trường Tín hầu và tiền triều, Tổng quản biết được bao nhiêu?”
Hắn hỏi thẳng thừng như vậy, lồng ng*c Phù Liễm cảm giác như thể bị thứ gì va chạm vào, thân người căng cứng, một lát sau mới trả lời: “Lão nô chỉ biết Trường Tín hầu vốn là Bình Nam tướng quân của tiền triều, sau đó thì đến cậy nhờ Thái tổ hoàng đế, còn những việc về sau Vương gia đã biết rõ.”
Hoắc Nghiễn Trưng nhìn về phương xa khẽ nhíu mắt, cười nhẹ một tiếng: “Bổn vương còn tưởng rằng Tổng quản sẽ nói hết không giấu giếm nửa lời giống như ban nãy.”
“Lão nô đã từng lăn lộn ở tầng thấp, chuyện có thể biết được cũng chỉ có một ít như vậy thôi.”
“Vậy sao? Quan hệ giữa Cửu công chúa tiền triều và Trường Tín hầu phủ, Tổng quản cũng không biết sao?” Hoắc Nghiễn Trưng nhìn ông ta chằm chằm, ánh mắt sắc bén, không cho phép trốn tránh.
Tiếp theo Phù Liễm lại im lặng, Hoắc Nghiễn Trưng đã hỏi ra được như vậy có lẽ là đã biết chuyện rồi.
Nhưng đã biết được bao nhiêu? Ông ta không xác định được.
“Lão nô chỉ nhớ rõ, Cửu công chúa tiền triều ch*t chìm ở hồ hoa sen, cũng không biết còn có quan hệ gì với Trường Tín hầu phủ hay không.”
Không thể cạy miệng ông ta, Hoắc Nghiễn Trưng khẽ lắc đầu: “Nơi này chỉ có hai người chúng ta, Tổng quản không cần phòng bị như vậy đâu, bổn vương chỉ tò mò mà thôi, nghi hoặc trong lòng thật sự khó lý giải nên mới hỏi Tổng quản.”
Phù Liễm hơi gật đầu: “Nhiếp chính vương lo lắng nhiều rồi, lão nô còn chưa bật tuyến phòng bị, chỉ là câu hỏi của Vương gia, lão nô cũng không biết.”
“Ha…” Hoắc Nghiễn Trưng cười khẽ một tiếng, thở dài nặng nề, vẫn chưa muốn kết thúc đề tài này, tiện đà nói: “Vậy thì không nói Cửu công chúa nữa, nói tới tiểu thư nhỏ của Mục phủ, Mục Vọng Thu đi.”
Phù Liễm không nói gì, Hoắc Nghiễn Trưng cũng không nhúc nhích, hai người giằng co như vậy một lúc lâu, Hoắc Nghiễn Trưng mới lạnh lùng nói: “Mục Vọng Thu sao lại trở thành muội muội ruột của tướng quân phản quốc vậy? Chuyện này Tổng quản chắc sẽ biết nhỉ?”
Phù Liễm rủ mắt, bất đắc dĩ cong môi: “Nhiếp chính vương đã biết cả rồi, cần gì phải làm khó lão nô?”
“Sao lại là làm khó, bổn vương chỉ biết thân phận, nhưng không biết quá trình. Trong những chuyện này có quá nhiều thứ không hợp lẽ thường, cho nên muốn nhờ Tổng quản giải thích một chút.” Hoắc Nghiễn Trưng nói như thể không chút để ý, dường như chỉ thuận miệng tán gẫu mà thôi, nhưng ánh mắt sắc bén của hắn lại nói cho Phù Liễm biết, đây là một vấn đề quyết định sinh tử.
“Quá trình nhiều trắc trở này, Vương gia sao có thể hỏi lão nô đây, vấn đề này có lẽ chỉ có bản thân Trường Tín hầu, hoặc là Mục tiểu thư Mục Vọng Thu mới có thể biết được.”
Phù Liễm vẫn vô cùng cẩn trọng trả lời, xem ra là không thể moi được gì rồi.
Hoắc Nghiễn Trưng có hơi không vui, nhàn nhạt nói: “Có đôi khi bổn vương nghĩ, có lẽ Trường Tín hầu phủ cũng không thực sự oan ức như vậy. Tuy không có chứng cứ cấu kết tiền triều, nhưng có lẽ cũng từng có việc thật tồn tại.”
Hắn dứt lời, người Tổng quản trên mặt luôn chỉ một biểu cảm này lập tức thay đổi sắc mặt, trong mắt lộ ra tia cảm xúc đau đớn: “Trên đời này có rất nhiều người, sinh ở tiền triều ch*t vào sáng nay, bọn họ không để tâm đến việc triều đại thay đổi, cũng không nhớ rõ hoàng đế hiện tại là ai, chỉ muốn bình an khỏe mạnh mà sống đến già, không tai không nạn. Xin hỏi Nhiếp chính vương, chẳng lẽ chỉ vì có quan hệ với tiền triều thì đều phải chịu cái ch*t sao?”