Lúc này trong vạn dặm trên bầu trời cũng không có áng mây, ánh mặt trời thổi ập vào trên đỉnh ngọc lưu ly, từng ánh sáng khúc xạ chói mắt. Hoắc Nghiễn Trưng híp mắt lại, xoa thắt lưng, hắn chậm rãi bước từng bước xuống bậc thang, vừa đi vừa nói: “Hộ tống Hoàng hậu về Khôn Ninh Cung để bảo dưỡng thân thể, sau đó đi một chuyến đến Thôi phủ đưa Thôi phu nhân vào trong cung ở cùng Hoàng hậu.”
Dứt lời thì không có âm thanh gì nữa.
Trong đầu Hoắc Nghiễn Trưng quanh quẩn lời nói của Phù Liễm, chỉ là có quan hệ với triều đình trước kia, đáng ch*t hay không?
Sự thật cũng không phải là như thế.
Khi năm đó phát động chiến tranh, thiên tai nhân họa dân chúng lầm than, trên đường rải đầy xương cốt ch*t vì lạnh, khắp nơi trên mặt đất dịch bệnh hoành hành. Thiên hạ chia năm xẻ bảy, dân chúng hung hăng nổi lên. Thái Tổ dẫn người phát động chiến tranh, có cờ hiệu giúp đỡ, nhưng mà một mạch sau đó, binh mã tụ tập càng ngày càng nhiều.
Tuy nhiên không chỉ có nhánh Thái Tổ phát triển lớn mạnh, mắt thấy sẽ hình thành phân chia các thế lực đối lập, tất cả mọi người có chút không cam lòng, lại phát động vài lần chiến tranh, thương vong vô cùng nghiêm trọng, nghĩ rằng mọi chuyện sẽ dừng lại tại đây, cuối cùng Trường Tín hầu từng là Bình Nam tướng quân mang theo một nhánh đội ngũ tìm đến Thái Tổ nương tựa.
Bởi vì Bình Nam tướng quân đi ra chống lại, lúc ấy tinh thần của các binh sĩ trong quân đội cực kỳ cao, đánh thắng liên tiếp các trận chiến, trực tiếp dồn ép đến Kinh thành.
Hoàng đế Tây Lương mở cổng thành đón Thái Tổ vào thành, đưa ra yêu cầu muốn đàm phán. Nếu đạt thành hiệp nghị, ông ấy tự động dâng lên ngọc tỷ, như vậy Thái Tổ sẽ danh chính ngôn thuận mà lên ngôi.
Người đi đàm phán cùng với Tây Lương là Trường Tín hầu.
Hoàng đế Tây Lương đã muốn hạ lệnh xử ch*t cho mọi người thuộc An thị bộ tộc, im lặng mà cho đến ch*t, không thể tiếp tục làm ra những chuyện sai trái. Mà yêu cầu của ông ấy đối với Thái Tổ là bảo vệ An thị bộ tộc của ông ấy, bảo vệ người trong tộc sống bình an đến già, yêu cầu này nói đơn giản thì đơn giản, mà nói khó cũng khó.
Thái Tổ suy nghĩ một lúc sau đó đồng ý với yêu cầu này, hoàng đế Tây Lương thông cáo cho thiên hạ là ông ấy thoái vị lại cho người hiền đức, do Thái Tổ nối ngôi làm hoàng đế.
Sau khi Thái Tổ lên ngôi, hoàng đế Tây Lương tự sát tại Thượng Dương Cung.
Khi đó, Thái Tổ vừa mới lên ngôi, chuyện hoàng đế Tây Lương ch*t làm nổi lên sóng to gió lớn. Trong lúc nhất thời, mọi người đổ tội cho Thái Tổ làm người bội bạc, ai ai cũng nghĩ là do Thái Tổ gi*t hoàng đế Tây Lương.
Ngay tại lúc đó, một chiếu thư về tội lỗi của hoàng đế Tây Lương được sinh ra giữa không trung. Bên trong được ghi chép lại vô số những chuyện lớn nhỏ kể từ sau khi ông ấy lên ngôi, mỗi một lần gặp khó khăn và bất lực.
Ông ấy hổ thẹn với thiên hạ, với vô số những người dân chúng cực khổ, cho nên ông ấy cam tâm tình nguyện thoái vị cho những người hiền tài. Nhưng ông ấy cũng thẹn với những người đã khuất, cho nên ông ấy sinh ra ở Thượng Dương Cung thì cũng chôn thân ở Thượng Dương Cung, lòng muốn cầu mong một vòng tròn viên mãn.
Chiếu thư này vừa được phát ra, người trong bộ tộc An thị vốn dĩ đã suy tàn, nay tự phát tổ chức tuẫn táng.
Thái Tổ bảo vệ được danh tiếng, nhưng cũng rất thổn thức.
Đây là lần thay đổi triều đại bình thản nhất từ trước cho tới nay, cũng là lần thay đổi kì lạ nhất.
Hoắc Nghiễn Trưng cảm nhận được, hoàng đế Tây Lương chính là người đầu tiên trên đời này khiến cho hắn không hiểu rõ.
Sau khi đàm phán hòa bình kết thúc, bọn họ vào cung, lần đầu tiên hắn nhìn thấy hoàng đế Tây Lương, ông ấy lộ ra khuôn mặt trắng bệch, gầy yếu, mi thanh mục tú vừa nhìn qua lại có chút nham hiểm. Dáng người ông ấy nhìn sơ qua nhu nhược hơn những nam tử bình thường, bả vai rất bé, thắt lưng quá nhỏ.
Trong dân gian lưu truyền rằng hoàng đế tàn nhẫn hung ác không có lương tâm, lật đổ bạo quân gì đó.
Nhưng mà hắn biết, hoàng đế Tây Lương không phải vậy, nếu như ông ấy là bạo quân, khi mà đại quân của bọn họ đến gần hoàng thành như vậy, hoặc là ông ấy bỏ chạy, hoặc là ông ấy chống cự, lúc đó lại không biết có bao nhiêu người phải ch*t, làm gì lại bình tĩnh như vậy đợi bọn họ đến?
Cho nên, Phù Liễm hỏi có phải bởi vì có quan hệ với triều đình lúc trước đều đáng ch*t hay không thì cũng không đúng. Trước tiên những thứ còn dư tàn lại của triều đình trước phần lớn đều là phần tử xấu, nhưng hoàng đế Tây Lương mà nói, xưng hô như vậy là sỉ nhục tất cả những cố gắng của ông ấy.
Hắn hỏi, chỉ vì cho đến tận ngày hôm nay hắn cũng chưa suy nghĩ tường tận vấn đề, trong lúc đó hoàng đế Tây Lương và Trường Tín hầu rốt cuộc có giao dịch gì?
Có thể hắn đã nhận ra rồi, nhưng cũng có thể hắn còn chưa hề biết đến.
Nhìn thấy bóng dáng của Hoắc Nghiễn Trưng biến mất ở cuối bậc thềm, Phù Liễm mới thở ra một hơi, khẽ thay đổi sắc mặt cơ thể, khôi phục lại hình tượng của ngày xưa quay lại bên trong Tử Thần Điện.
Hoắc Vân Kỳ ngồi tê liệt ở dưới đất, ông ta lại gần khom người trước hắn ta nói: “Bệ hạ có cần rửa mặt chải đầu không?”
Dứt lời, Hoắc Vân Kỳ không hề phản ứng, ông ta lui từng bước về phía sau, đang định nói chuyện một lần nữa, thì bỗng nhiên thấy Hoắc Vân Kỳ ngẩng đầu lên. Hắn ta nhìn ông ta đằng đằng sát khí, cứ như vậy bình tĩnh nhìn vào ông ta, giống như đang muốn đem ông ta ra chém thành trăm ngàn mảnh.
Phù Liễm bình tĩnh nhìn lại, hỏi thăm dò: “Bệ hạ có gì cần phân phó?”
Hoắc Vân Kỳ không nói, Phù Liễm lại nói: “Nếu không có, nô tài hộ tống Hoàng hậu nương nương đưa về Khôn Ninh Cung trước.”
Nói xong, ông ta khom người lui ra bên ngoài, bố trí người đưa Thôi hoàng hậu về Khôn Ninh Cung, sau đó sai người ta đi đến Thôi phủ mời Thôi phu nhân vào trong cung.
Sau khi đã tới Khôn Ninh Cung, người khác còn chưa kịp rời đi thì đã thấy Thái hậu mang theo một đám người đùng đùng nổi giận chạy đến.
Ông ta chậm rãi tiến lên, khom người nói: “Nô tài thỉnh an Thái hậu nương nương!”
Thái hậu nhìn ông ta một cái, đi qua bên cạnh, vừa đi vừa lớn tiếng hỏi: “Đồ tiện tì Hạ Chi kia đang ở nơi nào?”
Hạ Chi còn đang ở bên trong điện hầu hạ Thôi hoàng hậu, chưa đi ra bên ngoài. Phù Liễm nhìn thấy tư thế đó của Thái hậu thì biết đến để tìm chuyện, có lẽ là trách Hạ Chi đi tìm Nhiếp chính vương tới cứu hoàng hậu, ông ta từ từ bước lên phía trước: “Bẩm báo thái hậu, Hạ cô cô đang ở bên trong tẩm điện để chăm sóc cho Hoàng hậu nương nương.”
Phó thái hậu liếc mắt cắt ngang lời ông ta nói, nhìn sang ma ma ở bên cạnh mình phân phó: “Lôi nàng ta ra đây cho ai gia!”
Hai vị ma ma nghe thấy mệnh lệnh xoay người đi về phía tẩm điện của Hoàng hậu. Phù Liễm nhanh hơn một bước đứng chắn ở cửa điện, ông ta còn chưa lên tiếng, Thái hậu đã lớn tiếng hỏi: “Tổng quản đang có ý gì?”
Phù Liễm bình tĩnh nhìn thái hậu nói: “Thái hậu bớt giận, lúc này Hạ cô cô không thể rời khỏi Hoàng hậu. Xin Thái hậu thương tiếc một chút cho Hoàng hậu nương nương vừa mới bị sảy thai!”
Thái hậu nhìn sang Phù Liễm, ánh mắt như một con rắn độc, nàng ta hừ một tiếng lạnh lùng: “Ngươi chỉ là một tên hoạn quan, ngược lại còn biết ý thương người khác?”
“Nô tài là đau lòng cho bệ hạ!”
Thái hậu trừng mắt lên nhìn ông ta, nghe thấy câu phía sau, đáy mắt nàng ta trào ra vô số oán hận không đếm được, cầm lấy chén trà ở bên trên kỷ trà nhỏ trực tiếp ném sang. Khoảng cách không được coi là gần nhưng cũng không tính chuẩn, chén trà đập lên trên ng*c sau đó rơi dừng ở trên mặt đất, nước trà bắn lên người, chén trà rơi xuống mặt đất vỡ nát, từng mảnh nhỏ bắn ra xung quanh.
“Ngươi đau lòng bệ hạ? Ngươi là cái đồ ăn cây táo rào cây sung, còn có thể dám uốn lưỡi nghiêm mặt nói rằng đau lòng bệ hạ?”
Phù Liễm nhẹ nhàng hất những lá trà vướng ở trước ng*c ông ta, chậm rãi trả lời: “Nô tài là người của bệ hạ, tất nhiên là đau lòng bệ hạ. Nếu hôm nay nô tài để cho người của Thái hậu vào trong tẩm điện của Hoàng hậu nương nương đem Hạ cô cô mang ra ngoài, ngày mai sẽ có tin truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ về bệ hạ và toàn bộ hậu cung dù đang trong thời gian Quốc tang, rằng Hoàng hậu khuyên nhủ bị đạp đến mức sảy thai, Thái hậu đuổi tới Khôn Ninh Cung, dẫn đại cung nữ bên người của Hoàng hậu dùng gậy đánh ch*t!”
“Hơn nữa, những lời nói mà Nhiếp chính vương lưu lại, Nhiếp chính vương sẽ làm ra cái chuyện gì, Thái hậu nương nương rất rõ ràng! Nếu những lời nói như vậy truyền ra ngoài, người đau lòng cho Hoàng hậu nương nương sẽ rất nhiều, người đứng về phía Nhiếp chính vương cũng sẽ không ít.”
Thái hậu tức giận đến mức mặt đỏ bừng lên, ng*c phập phồng, cung nữ đứng ở phía sau nhẹ nhàng vỗ lưng giúp nàng ta thuận khí. Nàng ta càng nghĩ thì ng*c càng bị bức đến hoảng hốt.
Vốn dĩ là muốn dùng cái ch*t của Thái hoàng thái hậu để trực tiếp kéo Thái hoàng thái phi xuống dưới, đến lúc đó tất nhiên Hoắc Nghiễn Trưng sẽ vì Thái hoàng thái phi mà thỏa hiệp, như vậy bọn họ mới có cơ hội!
Nhưng dù như thế nào cũng không dự đoán được, Hoắc Nghiễn Trưng sẽ để Thái hoàng thái phi tới Từ Ninh Cung trước. Các nàng còn không ra tay, Thái hoàng thái hậu cũng đã ch*t, Thái hoàng thái phi lại được sạch sẽ.
Các nàng bày mưu kế, bên ngoài bấp bênh nhưng lại ngại Hoắc Nghiễn Trưng đứng im như núi, dường như không quan tâm, cũng không cần.
Hoắc Vân Kỳ vẫn cứ ở phía sau, một đêm sủng hạnh mấy tiểu tiện nhân. Vốn dĩ Thôi Nghiên không phải người thích quản lý cái này kia, nhưng lại ngại hiện tại đang trong lúc Quốc tang, vậy nên mới dùng gậy đánh ch*t mấy người kia.
Theo lý mà nói thì Thôi Nghiên không làm gì sai.
Nhưng điều không tốt đã phá hủy mọi thứ chính là một tiện tì như Hạ Chi lại đi tìm Nhiếp chính vương.
Phù Liễm rất rõ ràng những suy nghĩ của Thái hậu vào giờ phút này. Mấy ngày nay, ở bên ngoài toàn lời bịa đặt lay động theo gió đầy gió tanh mưa máu, đều là những thứ không có lợi với Hoắc Nghiễn Trưng. Nhưng sau mấy ngày giằng co, Hoắc Nghiễn Trưng vẫn chưa có những hành động giống như những gì bọn họ đoán trước. Ngược lại còn đứng sừng sững như núi khiến cho người ta không thể đoán được. Trong quá trình này, đổi lại là ai cũng sẽ trải qua mỗi ngày đầy khó khăn.
Hoắc Nghiễn Trưng ra khỏi Hoàng cung, trực tiếp trở về vương phủ.
Mục Đào Đào đang ở trong viện lôi kéo Thu Nguyệt chỉ nàng thêu túi tiền. Nàng đã thêu túi tiền kia được vài ngày rồi, hắn nhìn ra được một vài thứ, nhưng mà mỗi lần nhìn thấy đều là một cái mới, có thể cái lúc trước đã bị hỏng.
Thấy hắn đi vào trong viện, nàng ngẩng đầu dịu dàng nói: “Hoàng thúc đã về rồi.”
“Đang làm cái gì đấy?” Hoắc Nghiễn Trưng vừa đi vừa hỏi.
Giọng nói của hắn ôn hòa, dường như có vẻ không có gì khác biệt so với những ngày trước. Nhưng khi rơi vào trong tai của Mục Đào Đào lại giống như thay đổi hương vị, nàng nhìn chăm chú về phía Hoắc Nghiễn Trưng đang đến gần.
Trực giác của nàng cũng không hề sai, hôm nay cảm xúc của Hoắc Nghiễn Trưng có hơi giảm xuống. Đã rất lâu rồi nàng chưa từng thấy Hoắc Nghiễn Trưng có cảm xúc âm u như vậy.
Nàng cất cao giọng trả lời: “Thu Nguyệt đang dạy ta thêu túi tiền đấy, ta ngu ngốc quá, mãi vẫn không thêu tốt được.”
Hoắc Nghiễn Trưng cười cười: “Ngày đó ở trong cung lão tổ tông đã dạy nàng, quên rồi sao?”
Nàng gãi sau gáy, cười hì hì ngây ngô nói: “… Đã chuẩn bị không còn nhớ nổi nữa rồi.” Nói xong, nàng đem túi tiền giao lại cho Thu Nguyệt, đứng dậy đi đến bên người hắn, bám lấy ống tay áo của hắn cùng nhau đi vào trong phòng.
“Hoàng thúc, hôm nay người có mệt không?” Nàng hỏi nhẹ nhàng.
Hoắc Nghiễn Trưng nói: “Không mệt.”
Nàng cười cười, nói: “Hoàng thúc cũng sẽ lừa người sao?”
Nghe thấy vậy Hoắc Nghiễn Trưng hơi sửng sốt một chút, hắn sờ sờ đầu nàng, ở khóe môi lộ ra nụ cười sủng nịnh nhàn nhạt.
Hai người ngồi xuống ở bên xung quanh chậu than, Xuân Hiểu mang trà lên.
Hoắc Nghiễn Trưng nhìn thấy nữ nhân ở trước mặt mình, hình như trong thời gian nháy mắt đã thon dài ra không ít, mặt mày cũng nở nang, vẻ mập mạp trẻ con trên khuôn mặt cũng giảm đi. Đôi mắt của nàng trong veo sáng rực, ở dưới đáy mắt dường như có ngàn ngôi sao sáng ở trên cao, chiếu rọi những người có lòng dơ bẩn, không ai có thể che giấu.
Hắn bình tĩnh nhìn nàng, mô tả bờ môi, vu.ốt ve nhẹ nhàng ngón tay, vẫn nhìn lúc lâu.
Mục Đào Đào nhìn thấy ánh mắt của Hoắc Nghiễn Trưng từ lúc bình tĩnh dần dần bắt đầu trở nên mê ly. Đáy lòng nàng như bị một cái gì đó phá tung, mở ra công tắc, có một cảm giác không thể nào nói rõ đang từ từ nảy nở đâm chồi, chiếm giữ cả trái tim.
Trong đầu nàng bỗng nhớ tới những lời mà Ngụy Vân Hi đã từng nói, khi trưởng thành sẽ thích người ta, tương lai nàng sẽ cùng với người nàng thích kết hôn, sau đó có tiểu hài tử.
Thích là loại cảm giác gì, nàng không hiểu, lúc đầu người nàng thích nhất là phụ thân. Bây giờ người nàng thích nhất là hoàng thúc, vậy thì sau này nàng sẽ cùng hoàng thúc thành gia lập thất hay sao?
Nghĩ như vậy, nàng mím môi, đôi mắt khẽ cụp xuống, giọng nói nhẹ nhàng hỏi: “Vì sao hoàng thúc lại nhìn ta như vậy?”
Hoắc Nghiễn Trưng nghe xong lời của nàng mới khôi phục tinh thần, cười nhẹ một cái rồi nói: “Hoàng thúc cảm thấy mới có vài ngày không nhìn kỹ Đào Đào, mà Đào Đào dường như trở nên xinh đẹp hơn nhiều.”