Hoàng Thúc Nghiện Ta Như Sinh Mệnh

Chương 39: Quan tâm




Cảm nhận được sự gấp gáp nhưng phải kiềm chế của hắn, tâm trạng suy sụp trong lòng Mục Đào Đào được xoa dịu không ít.

Nàng trúc trắc đáp lại, Hoắc Nghiễn Trưng có hơi không khống chế nổi, nhưng suốt hai năm qua hắn đều luẩn quẩn trong sự mất kiểm soát rồi lại kiểm soát được như vậy.

Vốn dĩ hắn không hứng thú lắm với chuyện này, nhưng khi đối diện với nàng, rõ ràng chẳng cần làm gì mà vẫn có thể khơi dậy khao khát bên trong hắn.

Hơn nữa, nàng lại luôn ỷ vào việc tuổi mình còn nhỏ, cho rằng bản thân hắn sẽ không dám bắt nạt nên luôn trắng trợn nghịch ngợm, không chút kiêng dè.

Có trời mới biết, hắn yêu thương nàng bao nhiêu thì cũng muốn bắt nạt nàng bấy nhiêu.

Không biết qua bao lâu sau, khi nàng “Ưm” một tiếng mới khiến hắn tỉnh táo mà bình tĩnh lại, hắn ấn nàng vào trong lòng lại tiếp tục ôm chặt nàng.

Dựa vào cánh tay hắn, cuối cùng Mục Đào Đào cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Hoắc Nghiễn Trưng nghe tiếng hít thở đều đặn của nàng nên tỉnh cả ngủ. Hắn nhíu mày, cứ thế nằm đến khi trời sáng thì mới thiếp đi.

Sáng sớm, khi Mục Đào Đào tỉnh lại, Hoắc Nghiễn Trưng vẫn đang say giấc. Sau khi được Thu Nguyệt hầu hạ rửa mặt, thay y phục, nàng nhẹ giọng nói: “Một lúc nữa ngươi thu dọn đồ đạc của ta chuyển tới Thấm viên, bắt đầu từ tối nay ta sẽ quay về ở trong Thấm viên.”

Thu Nguyệt hơi bất ngờ không hiểu mà nhìn về phía nàng, ánh mắt hiện lên sự lo lắng.

Nàng nén cười giải thích: “Ta đã lớn như vậy rồi, ở đây mãi cũng không thích hợp lắm nên mới chuyển về Thấm viên.”

“Vương gia có biết không ạ?” Thu Nguyệt hỏi.

Mục Đào Đào quay đầu lại liếc mắt nhìn Hoắc Nghiễn Trưng còn đang ngủ say, nàng gật đầu: “Biết, tối hôm qua đã nói xong rồi. Ngươi cứ thu dọn đi, ta tới Thấm viên xem sắp xếp như thế nào.”

Nói xong nàng lập tức đứng dậy, một mình đến Thấm viên.

Thực ra đồ đạc của nàng ở trong Đông viện cũng không nhiều, chỉ có vài thứ lặt vặt. Thu Nguyệt không cần tốn bao thời gian đã thu dọn tươm tất rồi mang tới Thấm viên.

Khi Xuân Hiểu trở về không thấy hai người đâu, nàng ấy hỏi các nha đầu ở phía dưới rồi cũng đi qua đó.

Lúc nàng ấy đến nơi thì Mục Đào Đào đang do dự xem nên bố trí đồ đạc như nào. Trước kia gian phòng vốn chỉ bày sẵn như vậy, nàng cần bày trí thêm một chút để sống thuận tiện hơn.

Xuân Hiểu nhìn một chút rồi nhanh chóng giúp nàng lập kế hoạch, suy nghĩ của nàng ấy cũng rất hợp lý, vậy nên nàng ưng thuận theo ý Xuân Hiểu, sắp xếp gian phòng ngủ cho nàng.

Hoa cỏ ở Thấm viên mọc um tùm tươi tốt, hai con anh vũ trong sân không ngừng kêu “Quận chúa cát tường. Quận chúa cát tường”, dáng vẻ tràn đầy sức sống lại khiến tâm trạng nàng hơi dao động, mang chút muộn phiền.

Nàng hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại tâm trạng rồi tiến đến cho anh vũ ăn.

Hoắc Nghiễn Trưng tỉnh lại, hắn theo thói quen liếc mắt nhìn sang, phát hiện chăn gối bên cạnh đã không còn nữa, gần như trống rỗng, khiến cho lòng người cảm thấy vô cùng cô quạnh.

Hắn đứng dậy, phát hiện hộp son, hộp đồ trang sức bình thường vốn được bày trên bàn trang điểm cũng không thấy đâu. Hắn tiến đến mở tủ quần áo ra cũng thấy bên trong trống rỗng.

Hắn gọi Xuân Hiểu, người không đáp lại mà một nha đầu khác chạy vào: “Vương gia, Xuân Hiểu tỷ tỷ đã đi cùng Quận chúa tới Thấm viên, ngài cần rửa mặt sao ạ? Nô tỳ sẽ cho người vào.”

Hắn gật đầu, nhanh chóng rửa mặt thay y phục rồi lập tức đi tới Thấm viên.

Vốn dĩ hắn còn tưởng rằng Mục Đào Đào đang khóc lóc hay buồn bực trong lòng không vui, nhưng khi hắn đến lại thấy nàng đang cười ha ha vui vẻ cho chim vẹt ăn, vừa cho ăn vừa đùa giỡn, nói: “Sau này ta sẽ ở cùng với hai ngươi và chăm sóc nhiều hơn nha, Tiểu Đào Đào.”

Nhìn nụ cười của nàng, trong lòng hắn có chút chua xót, nàng thực sự đã trưởng thành rồi, hóa ra chỉ có hắn là người không quen khi cả hai rời xa nhau.

“Đào Đào.” Hắn dịu dàng gọi khẽ, Mục Đào Đào nghe được vội vàng quay lại.  Nhìn thấy bóng dáng Hoắc Nghiễn Trưng, nàng lập tức để thức ăn của vẹt xuống rồi đi về phía hắn.

“Sao hoàng thúc lại qua đây? Bên này ta vẫn còn chưa thu dọn xong, Xuân Hiểu và Thu Nguyệt đang trải giường cho ta.”

Nghe nàng nói vậy, Hoắc Nghiễn Trưng có hơi nhíu mày: “Sao lại phải trải giường lần nữa, nàng không thích cái trước đây sao?”

“Thích, cũng bởi vì ta rất thích cho nên mới không muốn làm hỏng nó, cứ dọn gọn lại. Dù sao nó cũng không biến mất được, nhưng nếu ta sử dụng hằng ngày thì sớm muộn gì cũng bị biến đổi rồi xấu đi, ta muốn giữ lại.” Giọng nàng êm dịu, đôi mắt long lanh mờ sương. Hoắc Nghiễn Trưng biết bài trí của Hầu phủ nơi nàng sống cũng vẫn là tự tay hắn thu xếp từng chút một.

“Ừ. Vậy bây giờ trải giường ở đâu?”

Nàng trả lời: “Ở phía Tây.”

Hai người nói rồi cùng nhau bước vào phòng, Xuân Hiểu và Thu Nguyệt thấy Hoắc Nghiễn Trưng đến đây thì lập tức đứng dậy hành lễ, nhưng còn chưa kịp hành động thì Hoắc Nghiễn Trưng đã lãnh đạm nói: “Các ngươi vất vả rồi.”

Thu dọn quét tước, cứ thế bận rộn đến buổi chiều, cơm trưa cũng không ăn ở ngọ thiện mà sai người mang thẳng đến Thấm viên, Hoắc Nghiễn Trưng ở lại với nàng.

Sau khi ăn trưa, Mục Đào Đào nói với Thu Nguyệt: “Đặt thêm hai xích đu trong sân đi, thỉnh thoảng có thể chơi đùa một lúc.”

Nói xong nàng lại nhìn một chút, hình như cũng không còn thiếu gì nữa, lại quay đầu nhìn Hoắc Nghiễn Trưng hoàn toàn chưa có ý rời đi, hỏi: “Hôm nay hoàng thúc không có việc gì sao?”

Nàng biết khoảng thời gian một năm này Hoắc Nghiễn Trưng vô cùng bận rộn, như mấy hôm trước quả thực bận đến tối mặt tối mũi nên nàng mới có cơ hội ra ngoài cưỡi ngựa cùng Ngụy Vân Hi.

Nhưng hôm nay, đã sang chiều rồi mà Hoắc Nghiễn Trưng vẫn chưa có động thái gì, còn ở lại Thấm viên.

Nàng vô tư hỏi thăm nhưng vẻ mặt của Hoắc Nghiễn Trưng lại khẽ run lên: “Sao vậy? Nàng có chuyện gì?”

“Ta muốn đến Ngụy phủ một chuyến tìm Vân Hi đưa lễ vật cho rồi ngỏ lời nói chuyện làm người chủ trì với nàng ấy.”

Hoắc Nghiễn Trưng chậm rãi đứng dậy, đáy lòng có chút mất mát nhưng che giấu không để lộ trên mặt, hắn lờ mờ “Ừ” một tiếng: “Đi đi, về sớm một chút.”

Thu Nguyệt đi cùng Mục Đào Đào tới Ngụy phủ và mang theo hai phần lễ vật tới.

Sau khi rời khỏi Vương phủ, ngồi lên xe ngựa, Thu Nguyệt nhìn Mục Đào Đào dò hỏi: “Tối qua Quận chúa và Vương gia cãi nhau sao?”

“Không có, sao vậy?”

Thu Nguyệt khẽ thở dài: “Hôm nay nô tỳ thấy cả người và Vương gia đều có vẻ không vui.”

Mục Đào Đào rũ mắt, lạnh nhạt nói: “Ta cũng không phải thấy không vui, chỉ là đột nhiên chuyển qua đây, có chút không quen, trong lòng thấy không thoải mái. Còn hoàng thúc sao, có lẽ ngài ấy đang trách ta mới sáng sớm đã chuyển đi mà không chờ ngài ấy tỉnh dậy.”

Thu Nguyệt nói: “Đó còn không phải vì quan tâm Quận chúa sao.”

Khóe miệng Mục Đào Đào lộ ra một nụ cười gượng gạo, chỉ nghe thấy Thu Nguyệt nói tiếp: “Nếu Quận chúa không ra ngoài, có lẽ Vương gia sẽ định ở lại Thấm viên cả ngày.”

“Ta biết, vì thế ta mới ra ngoài, ngài ấy ở lại một buổi tối rồi đi để ta lại một mình, cảm giác càng khó chịu hơn. Vì thế ta mới muốn kiếm cớ ra ngoài tìm Vân Hi để ngài ấy đi.”

Nàng vừa dứt lời thì Thu Nguyệt cũng thở dài, đây chỉ là chia viên thôi mà, làm sao cả hai đều làm như phải tách hẳn nhau ra vậy.

Nhưng nàng ấy cũng có thể hiểu được, từ nhỏ Mục Đào Đào đã kề cận bên Trường Tín hầu, sau lại có Hoắc Nghiễn Trưng kề cận với nàng. Hiện giờ lớn rồi cũng phải cần giữ khoảng cách, tự nhiên sẽ có chút đa sầu đa cảm.

Nàng đến Ngụy phủ một chuyến, Ngụy Vân Hi vô cùng phấn khởi đồng ý lời đề nghị của nàng.

Chuyện đã xong xuôi, hai người cùng nhau tới viên của Ngụy Như Băng, hôm nay Ngụy Như Băng không luyện đan mà đang phơi thảo dược.

Ban đầu, nàng và Ngụy Vân Hi đều cho rằng đan dược của Ngụy Như Băng có thể bảo dưỡng nhan sắc, vậy nhất định tương lai nàng ta có thể đắc đạo thành tiên. Nhưng khi các nàng dần lớn khôn mới biết hóa ra cái gọi là đan dược cũng không khác viên thuốc của Thạch Quảng viên nhiều lắm. Thạch Quảng chữa bệnh, Ngụy Như Băng điều trị, nàng ta còn làm thêm vỏ bọc đường vào cái gọi là đan dược để bớt đi mùi thuốc.

Như cái dưỡng nhan đan gì đó, phần lớn đều là nữ tử dùng, sau khi uống vào thần sắc hồng hào, da dẻ mịn màng. Cái đó điều trị khí huyết, điều trị thân thể, hơn nữa nàng ta còn dạy người khác đạo pháp gì đó, phải ngủ vào giờ nào, nên thức dậy vào giờ nào, sau khi tỉnh dậy thì cần lạy vài vòng xung quanh viên…

Rõ ràng chẳng khác gì lời của một kẻ lừa đảo.

Ấy thế mà đan dược lại cực kỳ có hiệu quả, không một ai dám nói nàng ta lừa đảo.

Chỉ là, điều này đã đập tan những mộng tưởng của hai thiếu nữ, cái đắc đạo thành tiên gì đó hoàn toàn không có hy vọng gì cả.

Còn những cục đá từ phủ công chúa kia cuối cùng bị Ngụy Như Băng lấy ra lót lò luyện đan.

Sau khi Ngụy Vân Hi biết được đã ầm ĩ một hồi, Ngụy Như Băng mới nói nàng ta có thể tính được nhân duyên, nhưng không liên quan gì đến cục đá. Nói cái gì mà vị hôn phu tương lai của Ngụy Vân Hi cũng là một quý nhân, sau khi thành thân tình cảm vợ chồng hòa thuận, yêu thương nhau đầm ấm hạnh phúc đến cuối đời…

Những lời nói của nàng ta Ngụy Vân Hi đã không còn đoán được đâu là thật đâu là giả nữa rồi, vậy nên cảnh giác không tin.

Nhưng cho dù Ngụy Như Băng có bịa chuyện thì cũng không ảnh hưởng đến chuyện hai người Đào Đào thích chạy nhảy trong viên của nàng ta, không ai khác ngoài nàng ta – một đạo cô tu tiên vấn đạo chìm đắm mê muội trong những cuốn thoại bản của thế gian.

Ngụy Đại phu nhân không cho Ngụy Vân Hi xem, Hoắc Nghiễn Trưng cũng không cho Mục Đào Đào xem. Hai người chỉ có thể theo Ngụy Như Băng, vừa ra phần mới hai người đã không hẹn mà gặp, cùng chạy vào trong viện này.

Ngụy Như Băng đang trải thảo dược, nhìn thấy hai người bước vào thì khẽ nhíu mày: “Phần mới còn chưa ra mắt mà sao hai người đã đến rồi?”

Mục Đào Đào cười nói: “Thất cô cô, mấy ngày tới ta làm lễ cập kê, đến lúc đó cô cô cùng Vân Hi đến nha.”

Nghe thấy vậy, Ngụy Như Băng sửng sốt trong phút chốc, sau đó lập tức đặt cái gầu trong tay xuống, nở nụ cười dịu dàng đi tới: “Được, Quận chúa sắp trở thành một cô nương trưởng thành rồi, đến lúc đó nhất định ta sẽ tặng Quận chúa một lễ vật lớn.”

“Thất cô cô đến là tốt rồi, thực sự không cần chuẩn bị lễ.”

Ngụy Như Băng mỉm cười không nói gì, dáng vẻ vô cùng thần bí, Mục Đào Đào lại không có suy nghĩ sâu xa gì khác.

Chơi đùa ở Ngụy phủ đến khi mặt trời dần xuống bóng nàng mới quay về. Lúc đến Vương phủ thì sắc trời đã xế chiều, nàng cũng không qua Đông viện mà đi thẳng về Thấm viên, không ngờ Hoắc Nghiễn Trưng vẫn luôn ở đây chờ nàng.

“Quận chúa, vương gia đang trong phòng chờ người dùng bữa tối.”

Nghe thấy lời nói của Xuân Hiểu, nàng dừng lại một chút, khẽ nhíu mày: “Được.”

Sau khi ăn xong bữa tối, nàng nhìn ánh mắt chứa đầy lo lắng của Hoắc Nghiễn Trưng, hỏi: “Hoàng thúc lo lắng cho ta sao? Ta không sao, rất ổn, qua mấy ngày hẳn sẽ quen thôi, người cứ ở đây mới khiến ta không quen được.”

Hoắc Nghiễn Trưng khựng lại, hắn im lặng một hồi lâu mới nói: “Nàng muốn ta trở về sao?”

Nhìn vào ánh mắt của hắn, nàng yếu ớt nói: “Cũng không phải ý này.”

“Vậy lát nữa ta nhìn nàng ngủ một lúc rồi sẽ về.”

Hoắc Nghiễn Trưng nói vậy, nàng cũng không muốn đuổi hắn đi nữa.

Buổi tối khi đi ngủ, Hoắc Nghiễn Trưng ngồi bên mép giường, nàng ôm lấy cánh tay của hắn, sớm đã đi vào giấc ngủ, đúng là không quá khó khăn như tưởng tượng hồi sáng.

Nhưng hắn lại cứ ngồi suốt đêm như vậy, nàng ôm cánh tay của hắn không buông cả một đêm. Hắn cũng không muốn làm cho nàng tỉnh dậy, cứ như vậy mà ở cùng với nàng cả đêm.

Trời đã sáng, những con vẹt trong sân ríu rít kêu, nghe thấy tiếng chim hót, Mục Đào Đào lúc này mới mơ màng rồi buông Hoắc Nghiễn Trưng, trở mình.

Hắn nhìn khuôn mặt đang say ngủ của nàng, ánh mắt dịu dàng như nước giống như trần gian này chỉ còn lại duy nhất một mình nàng.

Nán ngồi thêm một lúc hắn đứng dậy rời đi, dặn dò Thu Nguyệt: “Đừng nói cho nàng biết tối qua ta đã ở đây.”

“Vâng.”

Khi Mục Đào Đào tỉnh lại thì mặt trời cũng vừa tỏa rạng. Nàng chậm rãi xoay người ngắm ánh sáng bên ngoài cửa sổ, đoạn hít một hơi thật sâu. Tối qua nàng đã ngủ rất ngon, cũng không hề gặp ác mộng gì cả.

Hoắc Nghiễn Trưng trở về Đông viện, vì thức trắng cả một đêm nên luôn cảm thấy buồn ngủ, nhưng khi nằm xuống thì vô cùng tỉnh táo.

Tâm trạng của hắn có chút buồn bực, lập tức đứng dậy đi tới Thấm viên.