Nàng hơi khom người, vì cúi xuống suy nghĩ nên không thể thấy rõ cảm xúc dưới đáy mắt nàng.
Hắn thản nhiên “Ừ” một tiếng, chỉ thấy nàng đứng dậy rồi đi thẳng vào trong điện.
Nhìn bóng dáng của nàng, vốn vóc dáng ấy đã gầy yếu mà giờ trông càng mỏng manh hơn nhiều đến mức làm người ta kinh hãi. Hôm nay nàng mặc một chiếc váy màu trắng khói, lúc đầu xiêm y rất nhỏ nhưng hiện giờ mặc trên người nàng lại thấy hơi rộng, làn váy phiêu đãng theo từng bước đi.
Một tiếng Nhiếp chính vương, lạnh nhạt mà xa cách.
Ng*c hắn như bị thứ gì đó bóp nghẹn, hô hấp cũng bị xé rách một cách đau đớn.
Từ cửa đến trong điện chỉ ngắn ngủi hơn mười bước chân, nhưng Mục Đào Đào di chuyển lại cực kì gian nan. Ánh mắt lạnh như băng của Hoắc Nghiễn Trưng cứ lặp đi lặp lại trong đầu nàng không thể xóa đi được.
Hắn lừa nàng, là hắn không cần nàng. Lòng nàng vừa khó chịu vừa đau khổ, cũng chẳng lưu luyến và không tha thứ, chỉ có chán ghét mà thôi.
Hít một hơi thật sâu, nàng vờ như người xa lạ, ra vẻ hờ hững lạnh lùng thường ngày của hắn, nhưng hóa ra lại tự làm đau chính mình.
Đến góc rẽ vào nhà, khi Hoắc Nghiễn Trưng ở ngoài điện không thấy được nữa, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, bả vai căng chặt lúc này cũng thả lỏng hơn.
Tề ma ma dẫn đường, bước đi rất chậm, lần đầu tiên chạm phải ánh mắt của Mục Đào Đào khiến bà ta chợt hoảng sợ, chỉ vài ngày trôi qua mà sao một người có thể thay đổi lớn đến vậy?
Cơ thể gầy đến mức gió thổi cũng sẽ ngã, mặt gầy gò, ánh mắt không có một tia sáng, cả người cứ như chẳng có sức sống.
Bất chợt bà ta hơi đau lòng.
Tề ma ma chậm rãi dẫn nàng về phía trước, có lẽ vì Thái hoàng thái phi bị bệnh rất nghiêm trọng nên sắc mặt Tề ma ma cũng không được tốt lắm. Nàng vừa đi vừa nhỏ giọng dò hỏi: “Ma ma, thái y nói thế nào vậy?”
Tề ma ma quay đầu nhìn nàng: “Thái y bảo bị phong hàn, nhưng đã uống thuốc nhiều ngày mà vẫn không thấy hiệu quả gì.”
Mục Đào Đào gật đầu, chốc lát nàng đã đến trong tẩm điện, địa long được đốt trong tẩm điện rất ấm, cửa sổ đóng kín mở ra một cánh. Thái hoàng thái phi nằm yên trên tháp, sắc mặt bà u ám, cũng không còn thấy bộ dạng tràn đầy tinh thần như ngày trước.
Nghe thấy tiếng bước chân, bà mở mắt ngước đầu lên nhìn, trong nháy mắt Mục Đào Đào nở một nụ cười thoải mái rồi dịu dàng gọi: “Lão tổ tông.”
Nói xong nàng đi đến trước tháp nằm.
Thái hoàng thái phi nhìn nàng, quan sát một lượt từ trên xuống dưới, đôi mắt đục mờ hiện lên một tầng hơi nước.
Mục Đào Đào thấy ánh mắt của bà, hốc mắt nàng cũng dâng lên chua xót. Nàng bình tĩnh hít một hơi nói: “Lão tổ tông, con đến rồi, thân thể người đã đỡ nhiều chưa?”
Thái hoàng thái phi nhìn nàng rồi chống đỡ cơ thể muốn ngồi dậy. Nàng vội vàng khom người đỡ bà, Tề ma ma cũng đến giúp đặt một cái gối mềm ở phía sau.
“Nhìn thấy con ta cũng đỡ hơn rồi.” Thái hoàng thái phi nói xong rồi kéo tay nàng ngồi xuống cạnh tháp. Bà vuốt tay nàng, nhìn từ lòng bàn tay lại lật ngược lên xem mu bàn tay, bà hỏi một câu: “Đào Đào cũng bị bệnh sao?”
Mục Đào Đào hơi sửng sốt, nàng vội cười nói: “Không có, thân thể con rất tốt.”
Thái hoàng thái phi không tin những lời này, ánh mắt bà bình tĩnh nhìn, nàng giật mình phản ứng rồi vội giải thích: “Người cảm thấy con gầy hơn đúng không? Do con trưởng thành thôi, béo sẽ rất xấu hổ nên gần đây con đã cố ý ăn ít một chút. Người yên tâm, chỉ nhìn gầy chút thôi, chứ con vẫn rất khỏe.”
Mặc dù nàng cười nói như vậy, nhưng rốt cuộc nàng vẫn còn trẻ, thật sự không lừa được Thái hoàng thái phi.
Một già một trẻ đều có tâm sự trong lòng, nhưng lại nói những chuyện thú vị cùng nhau, mang đến từng trận cười đùa. Thái hoàng thái phi sai Tề ma ma đi làm chút điểm tâm nàng thích, nàng đã dùng cơm trưa với Thái hoàng thái phi, còn chăm sóc bà uống thuốc nữa.
Nằm không bao lâu thì thấy bà có vẻ mệt, nàng cũng không nói gì thêm. Thấy Thái hoàng thái phi đã ngủ nàng mới đi ra khỏi tẩm điện.
Tề ma ma đứng ở cửa thấp giọng hỏi: “Quận chúa có muốn dùng thêm ít đồ ăn không, vừa rồi lão nô thấy Quận chúa ăn rất ít.”
Nàng lắc đầu: “Không cần, ta no rồi.”
Tề ma ma chần chừ một lát lại nói: “Vương gia cũng không dùng, vì vậy Quận chúa không cần lo sẽ ở cùng một chỗ.”
Nàng cười cười xoay người thì thấy bóng dáng Hoắc Nghiễn Trưng ở phía sau bình phong, hắn ngồi cạnh chậu than đối diện hướng nàng, không thể nhìn rõ được sắc mặt.
Hắn ngồi ở trong, vậy thì nàng chỉ có thể ra ngoài một lúc thôi.
“Không cần, ta ra ngoài vừa đi vừa tiêu thức ăn luôn.”
Nói xong nàng lập tức đi ra, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước như trong đại điện không có người nào tồn tại vậy, không một tiếng động mà đi thẳng ra ngoài.
Hoắc Nghiễn Trưng thấy nàng bước về phía trước, lớp trang điểm đậm trên mặt cũng không thể giấu đi thần sắc tiều tụy, ánh mắt không chút nhiệt độ làm hắn cảm thấy xa lạ. Hắn nghĩ một đứa trẻ sẽ khóc ầm ĩ, sẽ làm ra chuyện xấu, nhưng rồi nó cũng nhanh chóng thay đổi thôi.
Mấy ngày nay hắn đã mong nàng sẽ tốt hơn nhưng lại sợ Mục Đào Đào sẽ hoàn toàn bước khỏi cuộc sống của mình, hắn nghĩ nếu không ổn thì hẳn nàng sẽ trở về. Nhưng hôm nay có thể thấy, nàng chẳng tốt lên được chút nào, còn cố học thích ứng với cuộc sống không có hắn nữa.
Hắn nắm chặt ly trà, tay không khống chế được mà run rẩy. Thấy nàng bước khỏi cửa lớn, ly trà trong tay hắn lập tức nổ tung vỡ vụn, từng mảnh nhỏ rơi xuống đất phát ra âm thanh trong trẻo, nước trà cũng bắn lên y phục hắn.
Mục Đào Đào vừa ra khỏi cửa lại nghe thấy âm thanh trong phòng như tiếng ly trà rơi vỡ xuống đất. Nàng dừng lại thì nghe thấy giọng nói của Tề ma ma vang lên.
“Vương gia! Có cần gọi Thái y đến băng bó không ạ?”
“Không cần.” Giọng của hắn trầm thấp còn mang theo chút khàn khàn.
Nàng vẫn đứng im tại chỗ, lúc này giọng của Hoắc Nghiễn Trưng vang lên trong phòng: “Truyền bữa trưa đi.”
Sau khi nghe thế, nàng không tiếp tục đứng im nữa mà nhanh chóng đi về phía cuối hành lang gấp khúc, bước chân có chút nhanh. Nàng không muốn sau khi Hoắc Nghiễn Trưng ra ngoài sẽ còn thấy nàng trong hành lang gấp khúc.
Đúng như ý nàng, khi Hoắc Nghiễn Trưng ra ngoài nhìn xung quanh thì chỉ thấy làn váy nàng đã biến mất ở khúc rẽ.
Hoắc Nghiễn Trưng thay một bộ y phục khác nhưng cũng không lập tức đến phòng ăn, hắn đi dọc theo hướng nàng đã rời đi.
Thật ra Mục Đào Đào cũng chẳng có tâm tình mà đi dạo, nàng chỉ muốn tránh mặt Hoắc Nghiễn Trưng thôi, xuyên qua cuối hành lang gấp khúc, nhìn thấy phía trước có một cái đình nghỉ mát. Nàng nhanh chóng tiến vào ngồi xuống cái ghế dài lạnh lẽo, ánh mắt ngơ ngác nhìn cảnh tuyết trong đình viện, lúc này đầu nàng trống rỗng không suy nghĩ gì.
Nghe nói thời tiết ở Khôn Thành dù là giữa mùa đông thì cũng không cần đốt địa long, cũng không hề có tuyết rơi, chờ sau khi trận tuyết này qua đi nàng sẽ đến Khôn Thành, sợ rằng được thấy cảnh tuyết như vậy một lần nữa cũng sẽ rất khó khăn.
Hoắc Nghiễn Trưng đến cuối hành lang, ngước mắt lên nhìn thì bắt gặp một bóng dáng đang ngồi bên trong đình. Hắn chậm rãi bước qua, đến khi gần tới trước mặt nàng thì Mục Đào Đào mới thu lại suy nghĩ, hơi kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Nhưng cũng chỉ vài giây thôi, nàng điều chỉnh lại cảm xúc từ từ đứng dậy chào, gọi một tiếng: “Nhiếp chính vương.”
Hắn nhìn nàng, lúc này có vô số lời muốn nói nhưng cuối cùng lại chỉ thản nhiên thốt lên một câu: “Quay về ăn cơm.”
Nàng chậm rãi lui về sau từng bước, khẽ gật đầu: “Lúc nãy ta đã dùng bữa với lão tổ tông rồi, giờ ta không đói bụng, đa tạ Nhiếp chính vương.”
Hoắc Nghiễn Trưng kéo căng cánh tay, đôi tay hắn kéo chặt cổ tay nàng, nàng cau mày. Trong mắt hiện lên vẻ chán ghét, nhanh chóng lùi về phía sau tránh né tay hắn.
Vẻ mặt đó khiến hắn đau đớn, tay hắn lơ lửng giữa không trung, người cũng cứng đờ tại chỗ.
“Nam nữ khác biệt, xin Nhiếp chính vương tự trọng.”
Giọng nàng rất lạnh nhạt, cứ như được hòa làm một với lớp băng tuyết dưới đất khiến người ta lạnh thấu xương.
Hắn từ từ rút tay lại, im lặng một lúc lâu mới buồn bã nói: “Giữa ta và Đào Đào, nếu không phải tình yêu nam nữ thì chính là người xa lạ đúng không?”
Mục Đào Đào biết lời này của hắn là có ý gì? Người thay thế cũng được, có mục đích cũng được. Lúc nàng ngây ngơ không hề biết bất cứ thứ gì, hắn đã giúp đỡ, nuôi dưỡng và che chở nàng, thực ra nếu nói không có tình cảm nam nữ thì cũng phải có tình nghĩa chứ, nàng hiểu điều đó.
“Nếu chỉ vì không thể có tình yêu nam nữ, Đào Đào cứ nói một câu lạnh một câu nhạt gọi Nhiếp chính vương, thật sự cũng làm hoàng thúc rất thương tâm.”
Giọng của hắn trầm trầm, lúc này Mục Đào Đào chậm rãi ngước mắt lên nhìn. Hắn cũng gầy đi một chút, mặc dù sắc mặt vẫn lạnh như lúc trước nhưng đã u ám hơn nhiều. Trong mắt hiện lên tia máu, như thể đã nhiều đêm rồi chưa ngủ vậy.
Thấy vậy, mắt nàng ứa nước, chỉ trong nháy mắt những giọt nước mắt đã lăn dài hai bên má.
“Thật có lỗi vì đã làm người thương tâm, xin người cho ta một chút thời gian, đợi ta chỉnh lại tâm trạng của mình thật tốt, trong lòng có thể không gợn sóng nữa thì sẽ coi người như một trưởng bối. Ta sẽ tiếp tục gọi người một tiếng hoàng thúc, còn lúc này, mong người cứ coi như người hơn ta mười tuổi, không cần phải quá so đo.”
Nàng không hề làm nũng, cũng không làm gì xấu. Dù rơi nước mắt nhưng vẫn có thể nói thẳng với hắn nàng đang cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, đang cố gắng nhanh chóng thoát ra khỏi tình cảm này.
Lòng không gợn sóng thì sẽ coi hắn như trưởng bối, sẽ gọi một tiếng hoàng thúc?
Còn bảo hắn không cần phải quá so đo.
Nhưng lớn hơn mười tuổi thì có làm sao? Trách hắn hoa đào nở muộn sao?
“Lời này của Đào Đào không có đạo lý, ngay cả khi ta lớn hơn nàng mười tuổi, nhưng xét về mặt tình cảm thì vẫn giống như nàng thôi.”
Nghe hắn nói vậy, mắt nàng cụp xuống rồi từ từ nở nụ cười. Nụ cười châm biếm khiến môi và hai má nàng run run, tiếng cười càng lúc càng lớn, cả người cũng run rẩy như một cái sàng.
Thấy nàng như vậy, nháy mắt sắc mặt Hoắc Nghiễn Trưng lạnh xuống, lông mày hắn nhíu lại.
Qua hồi lâu, nàng mới từ từ ngước mắt nhìn về phía hắn, châm chọc nói: “Hóa ra khi ta còn nhỏ Nhiếp chính vương đã lừa ta, giờ người còn muốn tiếp tục sao?”
“Lúc còn nhỏ ta lừa nàng? Ta lừa gạt nàng khi nào?”
Nhìn thấy bộ dạng khó hiểu của hắn, giọng nàng lạnh lùng nói: “Từ đầu đến cuối!”
“Sao tình cảm của người có thể giống ta chứ? Thật thật giả giả người đều thông hiểu, còn ta thì sao, chỉ có thể nói là đơn thuần ngây thơ, thực ra thì là đồ ngốc, chỉ có đồ ngốc mới không phân biệt rõ chân tình giả ý! Ta cứ nghĩ đó là thích, nhưng trong lòng của người, chẳng qua ta chỉ là thế thân cho người khác, là trò chơi giải trí khi người nhàm chán thôi.”
“Điều này sao giống nhau được?”
Cái gì là chân tình giả ý, nhàm chán tiêu khiển, mắt Hoắc Nghiễn Trưng càng ngày càng lạnh, hắn càng nghe rõ ràng hơn hai chữ thế thân đó.
“Mục Kính Vi nói với nàng sao?”
Giọng hắn lạnh lùng hỏi, Mục Đào Đào cười tự giễu, nàng thản nhiên nói: “Ai nói ta biết quan trọng sao? Người cảm thấy mình có thể giấu được cả đời à?”
“Đương nhiên không thể.”
“Nhưng người khác nói nàng cũng không thể coi đó là sự thật được.”
“Vậy cái gì mới là thật? Năm đó Thái tổ đã ban hôn Mục Vọng Thu với Tiên đế, không phải người đã ở giữa can ngăn sao? Không phải người nói với mọi người, đời này nếu không phải tiểu cô của ta thì người sẽ không cưới hay sao? Chẳng lẽ người còn muốn nói với ta người không thích nàng ấy? Làm như vậy chỉ vì chút nhàm chán thôi à?”
Hoắc Nghiễn Trưng cắn chặt răng, hai bên quai hàm căng ra, đối mặt với tiếng chất vấn liên tiếp của nàng, hắn im lặng thật lâu sau đó mới nói: “Quả thật ta không thích nàng ấy.”
Mục Đào Đào cười, đôi mắt hơi khép hờ, nàng nâng cánh tay lau đi những giọt lệ nơi khóe mắt, bình tĩnh nhìn hắn: “Lời đồn Nhiếp chính vương tàn nhẫn vô tình, sẽ không làm những việc không có lợi cho mình, vậy sao lại giàu lòng trắc ẩn mang ta về Vương phủ được vậy? Trong kinh thành có vô số người muốn đưa nữ nhân qua cho người, nhưng tại sao chỉ nhận mỗi Thu Nguyệt vào phủ?”
“Vì sao vậy? Ai dám không tin người yêu Mục Vọng Thu chứ?”
Từ trước đến nay chỉ có mình Hoắc Nghiễn Trưng hắn hỏi người khác đến nỗi cứng miệng không trả lời được, không ai có thể làm hắn như thế. Nhưng lúc này, từng câu Mục Đào Đào gằn lên đều khiến hắn không thể giải thích rõ ràng được.
“Hoắc Nghiễn Trưng, ta biết người không thích ta, vậy thì quên đi, ta không ép người.”