Hoắc Nghiễn Trưng xử lý xong mọi việc thì trở về Vương phủ.
Lúc trở về, hắn thấy Mục Đào Đào vẫn còn ngủ say nên đi tắm rửa thay quần áo. Khi trở lại đã thấy nàng ngồi dậy vén tấm màn sa lên.
Nàng vén màn, ngước mắt lên đã bắt gặp bóng dáng Hoắc Nghiễn Trưng bước vào cửa nên hơi khựng lại, tấm màn chưa kịp vén hết đã buông tay rủ xuống.
Nàng chợt phát hiện trên đầu ngón tay mình có một lỗ kim, khi chạm vào cảm thấy hơi nhói.
Nhìn xuyên qua lớp màn mỏng, nàng thấy Hoắc Nghiễn Trưng đi về phía mình. Hắn vén màn treo lên móc vàng rồi dùng ánh mắt dịu dàng nhìn nàng: “Tỉnh rồi à.”
“Cơ thể còn chỗ nào không thoải mái không?”
“Hoàng thúc, Thu Nguyệt đâu?”
Hai người cùng mở lời, sau khi nói ra cả hai đều sửng sốt. Hoắc Nghiễn Trưng trả lời: “Thu Nguyệt ở bên ngoài. Nàng bị thương nên cần nghỉ ngơi một thời gian, ta đã bảo Thạch Quảng qua đây xem mạch cho nàng rồi.”
Mục Đào Đào nhẹ nhàng gật đầu. Trừ chút ký ức về chuyện bị bắt cóc trước khi hôn mê ra, những chuyện xảy ra sau đó nàng hoàn toàn không biết gì. Nàng không rõ Mục Kính Vi có biết chuyện mình đã về Vương phủ hay không.
Nàng nhìn Hoắc Nghiễn Trưng rồi dịu dàng trả lời: “Ta vẫn khỏe, cũng không thấy khó chịu lắm. Hoàng thúc có thể bảo Thu Nguyệt vào đây một chút không?”
“Được.”
Hoắc Nghiễn Trưng gọi Thu Nguyệt vào rồi bước khỏi phòng, hắn cảm thấy nàng có chuyện cần phải nói với Thu Nguyệt.
Thu Nguyệt thấy nàng tỉnh lại, trong mắt hiện dần ứa nước, khuôn mặt tiều tụy đến mức nhìn lướt qua cũng thấy có chút lạ lẫm.
Nàng ấy đến gần rồi quỳ xuống trước mặt Mục Đào Đào: “Nô tỳ có lỗi, nô tỳ không thể bảo vệ Quận chúa thật tốt, xin Quận chúa trách phạt!”
Mục Đào Đào hơi nhíu mày, đưa tay kéo nàng ấy dậy: “Chuyện này sao trách ngươi được, lúc ấy xe ngựa không vững, có thể thấy rõ ràng có người đã nhắm vào ta từ sớm rồi, vậy nên nhân lúc không có ai mới ra tay như vậy.”
“Là do nô tỳ đã sơ sót!” Thu Nguyệt nói, Mục Đào Đào dở khóc dở cười, dịu dàng an ủi: “May lúc đấy ngươi không có ở đó, nếu không chẳng phải chúng ta đều sẽ bị bắt trói sao… Mau đứng lên đi.”
Thu Nguyệt nghe nàng nói thế, chẳng những không chịu đứng dậy mà còn dập đầu xuống đất.
Thân thủ của nàng ấy cũng được, dù không chắc có thể gi*t sạch bọn cướp, nhưng nếu nàng ấy ở đó thì nhất định sẽ không để Mục Đào Đào bị trói. Nhưng nàng ấy lại lừa Mục Đào Đào, nhất quyết không chịu nói ra thân phận của mình.
Hôm nay nàng ấy nói thật với Mục Đào Đào, dù được chấp nhận hay không thì cũng cảm thấy vui sướng.
Nhưng chuyện đến nước này, hầu như tất cả hành động của bọn họ đều đã lộ ra ngoài. Hơn nữa còn từng đối mặt với ám vệ mà Phong Tức mang theo và người của Tấn An ti, dù thế nào đi nữa thì hôm nay nàng ấy nhất định phải nói thật thân phận của mình cho Mục Đào Đào.
Quỳ không chịu dậy, khuyên bảo còn dập đầu, Mục Đào Đào nhíu mày nhỏ giọng nói: “Ngươi muốn nói thật với ta về thân phận của mình đúng không? Muốn nói thì cứ đứng lên mà nói, quỳ làm gì chứ? Ta cũng đâu có trách ngươi.”
Thân thể Thu Nguyệt cứng đờ, mãi lúc lâu sau nàng ấy mới ngẩng lên nhìn Mục Đào Đào.
“Quận chúa, người biết từ khi nào?”
Thấy ánh mắt nàng ấy đầy sự kinh ngạc, Mục Đào Đào cười cười: “Đứng lên đi. Ta ngủ lâu lắm hả? Hôm nay có tuyết rơi…”
Thu Nguyệt chậm rãi đứng lên, đưa mắt ra ngoài cửa sổ: “Mãi tối hôm qua Nhiếp chính vương mới mang Quận chúa trở về, người ngủ cả đêm, sáng nay trời trong có tuyết.”
“Nhiếp chính vương cứu ta sao? Vậy ai đã bắt ta?” Giọng nàng rất nhẹ nhàng. Thu Nguyệt nghĩ đến tin tức truyền ra trong cung, nỗi sợ trong lòng đến giờ vẫn chưa biến mất. May là Mục Đào Đào không sao, nếu không nàng ấy chỉ có thể lấy cái ch*t để chuộc tội.
“Vâng, là Phó thái hậu bắt Quận chúa.”
“Tại sao?”
“Chuyện Nhị điện hạ ẩn náu ở khách điếm bị Phó thái hậu biết được nên đưa về cung. Có lẽ nàng ta muốn lợi dụng Quận chúa để uy hiếp Nhiếp chính vương cho Nhị điện hạ lên kế vị.”
“Chẳng phải Hoàng đế vẫn còn sao? Sao Nhị điện hạ có thể kế vị được?”
Thu Nguyệt nhìn đôi mắt trong trẻo rõ ràng của Mục Đào Đào, nhỏ giọng trả lời: “Hoàng đế đã băng hà rồi, Phó thái hậu cũng mất.”
Thấy sắc mặt Thu Nguyệt và cách nàng ấy nhỏ giọng nói, Mục Đào Đào chần chừ một lúc rồi hỏi: “Sao lại mất?”
Thu Nguyệt quay đầu liếc qua chỗ cửa ra vào, thấy Hoắc Nghiễn Trưng không ở đây nàng ấy mới làm động tác cắt cổ: “Tất cả người ở Trương Hàn Cung đều bị Nhiếp chính vương tự tay xử lý, còn Hoàng đế, hình như bị Thái hậu gi*t.”
Mục Đào Đào nhớ đến Hoắc Vân Chiêm, nếu Thái hậu muốn Hoắc Vân Chiêm kế vị thì chắc chắn Hoắc Vân Kỳ phải ch*t, sợ Nhiếp chính vương không khoanh tay chịu trói nên mới bắt cóc nàng làm mồi nhử sao? Đây quả thật là chuyện Phó thái hậu có thể làm ra. Nhưng dù sao thì Hoắc Vân Kỳ cũng là con trai ruột của nàng ta, hổ dữ không ăn thịt con, thế mà nàng ta cũng xuống tay được sao?
Lại còn định dùng nàng để uy hiếp Hoắc Nghiễn Trưng, sao Phó thái hậu lại cảm thấy nàng có thể cản Hoắc Nghiễn Trưng được chứ?
Nếu dùng nàng mà có thể uy hiếp Hoắc Nghiễn Trưng thì lần này nàng chịu khổ đúng là không uổng công, ít ra điều đó cũng có nghĩa trong lòng Hoắc Nghiễn Trưng có nàng.
Nàng cười cười tự giễu, không muốn nghĩ đến Hoắc Nghiễn Trưng nên bèn hỏi chuyện Hoắc Vân Chiêm.
“Nhị điện hạ đâu? Hắn không sao chứ?”
“Nhị điện hạ và Tam điện hạ không sao, sáng nay hai người còn vào triều cùng nhau, dẫn đầu mọi người xin Nhiếp chính vương đăng cơ.” Thu Nguyệt nói xong, thấy trên mặt Mục Đào Đào giăng đầy mây đen thì nói tiếp: “Nhưng Nhiếp chính vương không đồng ý.”
Mục Đào Đào nhìn Thu Nguyệt, hai mắt bỗng hơi chua xót, nàng hạ giọng nói: “Đây là chuyện sớm hay muộn thôi.”
Sau khi biết những tin tức mình muốn biết, Mục Đào Đào điều chỉnh lại cảm xúc thật tốt rồi nhìn Thu Nguyệt: “Nói về ngươi chút đi.”
Nàng đột nhiên đổi chủ đề khiến Thu Nguyệt hơi sửng sốt, nàng ấy hít một hơi thật sâu: “Quận chúa biết thân phận của nô tỳ rồi đúng không?”
“Ừ.”
“Thân phận của nô tỳ không phải là ca kĩ, mẫu thân của nô tỳ là Tĩnh Lăng quận chúa, ông ngoại là Tĩnh An hầu. Gương mặt của nô tỳ và Quận chúa hơi giống nhau vì chúng ta là biểu tỷ muội.” Thu Nguyệt vừa dứt lời, nỗi chua xót mới đè xuống lúc nãy lại đột nhiên trào lên, nàng ấy thở dài một hơi.
Thu Nguyệt thấy viền mắt nàng ửng đỏ, tâm trạng cũng sa sút thì hơi mím môi: “Nhưng mẫu thân và ông ngoại đã không còn từ lâu, chỉ còn mình nô tỳ thôi.”
Mục Đào Đào đoán có lẽ thân phận của Thu Nguyệt có liên quan đến tiền triều, quả nhiên là vậy. Nàng suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Trừ ngươi ra còn ai nữa không?”
Thu Nguyệt nghe thế thì ánh mắt từ từ tối lại: “Trừ nô tỳ ra vẫn còn rất nhiều người trốn ở Kinh thành. Sau khi Quận chúa bị bắt, nô tỳ đã triệu tập mọi người, bọn họ bị lộ trước mặt người của Nhiếp chính vương rồi.”
Nói đến đây Thu Nguyệt không nói tiếp nữa, cứ vậy mà im lặng.
Ngược lại, Mục Đào Đào biết từ lúc Thu Nguyệt vào Vương phủ đã bị Hoắc Nghiễn Trưng sắp xếp ở cạnh nàng. Vì thế, có lẽ từ lúc bắt đầu Hoắc Nghiễn Trưng đã nghi ngờ thân phận của Thu Nguyệt, nhưng hắn lại không nói mà chấp nhận cho Thu Nguyệt ở cạnh nàng.
Dựa vào tính cách của Hoắc Nghiễn Trưng, hắn biết rõ thân phận của nàng và Thu Nguyệt. Lần này Thu Nguyệt còn kéo những người đang trốn phía sau ra vì nàng, tính mạng mọi người có lẽ đã nằm trong tay Hoắc Nghiễn Trưng hết rồi.
Những ngày nàng không hề hay biết, những người đó lại đang sống vì nàng.
Dù họ không sống vì nàng thì cũng sống vì người của An thị, vì vậy nàng không thể không quản được.
Nàng im lặng suy tư, còn Thu Nguyệt thì nắm chặt tay, đúng lúc nàng ấy định mở miệng khuyên Mục Đào Đào đừng nên nghĩ nhiều thì nàng lại lên tiếng: “Có tất cả bao nhiêu người?”
Thu Nguyệt nói cho nàng một con số, Mục Đào Đào hỏi tiếp: “Bọn họ đều từng trải qua huấn luyện sao?”
Thu Nguyệt gật đầu đáp: “Vâng ạ.”
“Ta biết rồi, ngươi đừng sợ.” Nàng nói xong thì hơi ngừng lại hỏi: “Tam tỷ tỷ vẫn còn ở khách điếm sao?”
“Vâng.”
“Ngươi đi hỏi Nhiếp chính vương đi, đã nói ta muốn gặp một lần…” Nàng nói được một nửa thì chợt dừng lại rồi sửa lời: “Hay ta ra ngoài gặp tỷ ấy vậy.”
Nói xong nàng lập tức xuống giường, trong mắt Thu Nguyệt tràn ngập sự lo lắng: “Quận chúa, hay cứ để nô tỳ đi mời tam tiểu thư đến đây.”
“Không cần, phiền ngươi thay quần áo giúp ta.” Nàng vừa dứt lời, Thu Nguyệt đã cau mày lại. Nàng ấy còn chưa kịp làm gì thì Hoắc Nghiễn Trưng đã từ ngoài bước vào: “Nàng nghỉ ngơi đi, cứ để Thu Nguyệt mời tam tiểu thư đến đây.”
Mục Đào Đào đứng bằng chân trần trên đất, nàng ngước mắt nhìn Hoắc Nghiễn Trưng, khóe miệng nở nụ cười nhạt: “Hoàng thúc không cần lo, ta không sao, ta gặp Tam tỷ tỷ một lần rồi sẽ trở lại.”
Hoắc Nghiễn Trưng nhìn đôi mắt đen nhánh của nàng, trong đôi mắt ấy không yêu cũng không hận, chỉ có nhiều sự đề phòng mà nàng chưa kịp che giấu thật tốt.
Hắn cụp mắt xuống thấy đôi chân trần của nàng đứng trên đất thì nhíu mày, hắn bước tới bế nàng bỏ xuống giường rồi mang tất dài vào cho nàng.
“Nàng không phải lo, ta sẽ không làm khó Mục Kính Vi, nàng muốn gặp thì bảo nàng ấy đến là được, muốn nói gì cũng được. Muốn đi Khôn Thành cùng nàng ấy ta cũng không ngăn cản nàng nữa, nhưng nàng phải nghỉ ngơi cho khỏe đi đã.”
Trong đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Nghiễn Trưng cất giấu một loại tổn thương mà nàng không thể hiểu được. Nàng gật đầu nhìn Thu Nguyệt nói: “Ngươi đi đi.”
Thu Nguyệt cúi người về phía nàng và Hoắc Nghiễn Trưng, nhẹ nhàng chậm rãi lui ra ngoài.
Chờ Thu Nguyệt đi khỏi, trong phòng chỉ còn lại nàng và Hoắc Nghiễn Trưng, nàng mím môi nghĩ một lúc mới yếu ớt nói: “Cảm ơn hoàng thúc đã cứu ta.”
Trái tim Hoắc Nghiễn Trưng bỗng nhiên co thắt: “Nếu không phải vì ta thì nàng cũng không bị bắt, đến cùng không phải ta cứu nàng, mà là hại nàng thì có!”
“Ta vẫn phải cảm ơn hoàng thúc, ta nghe Thu Nguyệt nói rồi, nếu không nhờ hoàng thúc lục soát trong cung thì có lẽ ta đã ch*t không ai hay biết trong ấy rồi.” Giọng nàng hiền hòa nhưng thiếu chút quyến luyến, còn có chút xa cách nữa. Sau khi nàng biết thân phận của mình thì cũng thu lại tình yêu thầm lặng, ngay cả sự cảm kích lúc trước cũng biến mất tăm.
Nàng vẫn gọi hắn là hoàng thúc, nhưng hai chữ ấy giờ gần như chẳng có gì khác so với mấy cái xưng hô như Nhiếp chính vương và Vương gia.
“Chúng ta bình tĩnh nói chuyện với nhau một chút được không?”
Hắn vừa nói xong, Mục Đào Đào chưa kịp trả lời thì Thạch Quảng đã bước vào nên hai người cũng không nói tiếp nữa.
Thạch Quảng vẫn y vậy, hắn ta mặc áo dài thư sinh màu xám và buộc tóc đơn giản, làm đại phu mà còn giống thư sinh hơn cả thư sinh nữa.
“Quận chúa thấy thế nào rồi? Có còn thấy buồn nôn không?” Hắn ta vừa bước qua cửa đã cao giọng hỏi. Mục Đào Đào lắc đầu: “Không có, ta chỉ thấy cả người nhức mỏi uể oải không có sức lực gì, bụng hơi khó chịu, không phải đau mà là hơi trướng, nhưng cũng không giống lắm.”
Nàng nói xong, Thạch Quảng cười cười: “Nhức mỏi uể oải không có sức là vì thân thể Quận chúa bị va đập, chỉ cần không có cảm giác buồn nôn thì uống mấy thang thuốc sẽ khỏi thôi.”
Mục Đào Đào gật nhẹ đầu, sau đó Thạch Quảng bắt mạch kê thuốc cho nàng.
Vừa chuẩn bị xong thì Mục Kính Vi đã đến.