Hoàng Thúc Nghiện Ta Như Sinh Mệnh

Chương 5: Sổ sách




Đối mặt với sự uy hiếp rõ ràng của Hoắc Nghiễn Trưng, nét tươi cười trên mặt của Hoắc Vân Kỳ còn khó coi hơn cả so với khóc.

“Hoàng thúc lo lắng nhiều rồi, rốt cuộc thì người trẻ tuổi cũng có nhiều sinh lực hơn là người lớn tuổi, không giống với hoàng thúc, chỉ nóng người một chút đã muốn nghỉ ngơi nửa tháng.” Hoắc Vân Kỳ châm chọc xong, Hoắc Nghiễn Trưng không nhịn được cười cười.

“Bổn vương còn tưởng là bệ hạ không muốn, hóa ra là đang than phiền mấy ngày hôm nay bổn vương không đến xử lý việc triều chính. Việc này thì dễ thôi, ngày mai bệ hạ bắt đầu nghỉ ngơi cho tốt, những thứ tiếp theo để bổn vương xử lý, thế nào?”

Những lời này vừa mới nói ra, trong nháy mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía Hoắc Vân Kỳ đang ngồi trên long ỷ. Ngay cả những đại thần trông giống như đang đi vào cõi thần tiên chỉ trong giây lát này cũng hoàn hồn, có người tức giận, có người mừng thầm, còn có người lại mang theo vẻ mặt xem kịch hay.

Hoắc Vân Kỳ cảm giác mặt của mình trở nên nóng bừng, nhìn thấy vẻ mặt của Hoắc Nghiễn Trưng không một chút để ý, hắn ta siết chặt tay vịn của long ỷ, đè những oán hận đang cuồn cuộn trong lòng xuống, khẽ cười nói: “Sao có thể để hoàng thúc vất vả được?”

Hoắc Nghiễn Trưng không nói gì, khóe môi hắn cong nhẹ nhíu mày, làm như đang suy nghĩ tìm tòi. Hoắc Vân Kỳ chống lại ánh mắt của hắn, nhanh chóng cầm lấy ngọc tỷ đóng xuống.

Những người xem kịch hay này cảm thấy tính tình hôm nay của Hoắc Nghiễn Trưng tốt thật. Nếu đổi thành lúc trước, hắn có thể khiến người ta phải khiêng vị tiểu Hoàng đế trên kia xuống dưới nghỉ ngơi rồi.

Giọng điệu của hắn ngày hôm nay, ấy thế mà có thể nhẹ nhàng buông lỏng. Điều này khiến thuyết thư tiên sinh cũng cũng phải có cảm giác lên bổng xuống trầm mà!

Sau khi bãi triều, Lục bộ thượng thư đều phải đi về xử lý công vụ của Đô Đường, Hoắc Nghiễn Trưng gọi Ngụy Văn Du lại: “Thượng thư lệnh.”

Mọi người nghe thấy tiếng nói của Hoắc Nghiễn Trưng thì đều dừng lại bước chân quay đầu nhìn qua, Ngụy Văn Du xuyên qua hai đến ba người đi lên phía trước: “Nhiếp chính vương có gì phân phó?”

“Ngươi xem xem còn có thể tìm được sổ sách tài chính khoảng những năm đầu hay không, bổn vương muốn nhìn qua một chút.”

Hoắc Nghiễn Trưng đưa ra phân phó này khiến Ngụy Văn Du sửng sốt một chút. Sau đó thấy một lúc lâu mà Hoắc Nghiễn Trưng vẫn không hề nói thêm câu gì, không chỉ có một mình Ngụy Văn Du mà mấy vị đại thần khác cũng mang vẻ mặt phức tạp nhìn hắn.

“Làm sao đây? Có vấn đề gì cứ nói.” Hoắc Nghiễn Trưng hỏi.

Ngụy Văn Du thở dài nói: “Nhiếp chính vương nói chính là những năm đầu tiên sao? Cựu thần không nghe lầm chứ?”

“Chính là của những năm đầu, ngươi không có nghe lầm.”

“Nhiếp chính vương, ngài muốn xem những sổ sách tài chính của triều đình những năm trước kia làm cái gì? Bức tường hoàng cung này cũng không biết đã tu sửa lại bao nhiêu lần, ngay cả những sổ sách của triều đình khi trước chúng ta đi tìm cũng không hề giống nhau toàn bộ, trong những năm đầu tiên, làm sao có thể tìm được?” Ngụy Văn Du lộ ra vẻ mặt khó xử.

Hoắc Nghiễn Trưng nhìn mấy người ở trước mặt này nói: “Bổn vương cũng biết là khó khăn, suy nghĩ biện pháp đi tìm đi. Bổn vương đây cũng là đang thay các ngươi nghĩ cách. Mấy ngày trước không phải Công bộ và Bộ binh muốn thiết kế tiền bạc nhưng vẫn chưa được chấp thuận hay sao? Vì sao không chấp thuận? Hộ bộ vẫn kêu gào không có bạc không có tiền, làm gì? Há miệng gọi là bạc đổ rầm rầm đến đây sao?”

Vừa dứt lời, sắc mặt của Hộ bộ Thượng thư Hứa Hoàng Xương tối sầm lại, Công bộ và Bộ binh đã lấy mất của hắn ta nhiều ngày như vậy. Mấy ngày hôm nay ở trên triều đình, mỗi khi nhắc đến là Hoàng đế lại bảo hắn ta suy nghĩ biện pháp, suy nghĩ biện pháp!

Hộ bộ Thượng thư của hắn ta là chỗ sinh ra bạc hay là thế nào đây, trong quốc khố không có tiền! Không có tiền!

Vừa nghĩ đến chuyện quay về Đô Đường nhất định sẽ làm ầm ĩ một trận, không ngờ Hoắc Nghiễn Trưng lại nhắc tới ở đây.

Mấy ngày nay Ngụy Văn Du cũng bị đau đầu vì điều này, sổ sách có thể tìm được hay không còn chưa biết được. Nếu như Hoắc Nghiễn Trưng nhắc đến chuyện này thì chuyện kia chắc chắn sẽ giải quyết, cắn chặt răng nói: “Tìm được sổ sách rồi, Nhiếp chính vương nhất định có thể giải quyết được vấn đề tiền bạc của Công bộ và Bộ binh hay sao?”

Hoắc Nghiễn Trưng nhíu lông mày, hắn hừ lạnh một tiếng, hai tay bắt ra phía sau, trầm giọng nói: “Tìm ra được thì nhất định có thể giải quyết!”

Mọi người đều im lặng, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm một chút. Mặc dù cảm thấy có đôi khi tính tình Hoắc Nghiễn Trưng tàn nhẫn, hở một chút là muốn chém chém gi*t gi*t người khác, nhưng có rất nhiều chuyện trong triều đình, cách giải quyết như thế nào hắn chưa bao giờ qua loa.

Tiền bạc cho Công bộ là để cho tu sửa đập chắn nước sông của quận Nam Dương. Bây giờ trời đổ mưa không nhiều, nếu sửa xong vào mùa đông này thì hè sang năm sẽ có khả năng đỡ được một loạt trận lũ lụt ập đến.

Tiền cho Bộ binh là dùng cho lương thực binh mã của các tướng sĩ biên cư**g. Còn có chi phí chiêu mộ binh lính vào năm sau, hễ tầm mắt có thể nhìn đến chỗ nào thì chỗ đó đều cần tiền bạc.

Vừa rồi Hoắc Nghiễn Trưng đã nhận lời như vậy, Ngụy Văn Du hạ thấp giọng nói: “Cựu thần nhất định dốc toàn lực đi tìm!”

“Phải nhanh chóng!” Hoắc Nghiễn Trưng bổ sung thêm một câu.

“Cựu thần đã hiểu.”

Hoắc Nghiễn Trưng bước xuống hai bậc thềm đá, vỗ vỗ bả vai của Ngụy Văn Du: “Vất vả cho thượng thư lệnh rồi.”

“Bổn vương còn có việc, lát nữa đi Đô Đường.”

Dứt lời hắn nghênh ngang rời đi.

Ngụy Văn Du nhìn thấy bóng dáng Hoắc Nghiễn Trưng đã đi xa, thấp giọng nói: “Chuyện này tất cả mọi người đều nghe thấy, phải nhanh! Một mình lão phu không thể nào làm nhanh được, các bộ đều tạm dừng lại những công việc không quan trọng trong tay, trước tiên phải giải quyết vấn đề tiền bạc này đã!”

Tại Vĩnh Thọ Cung.

Thái hoàng thái phi đang dùng bữa sáng với với Mục Đào Đào. Mục Đào Đào không ăn nhiều cơm lắm, Thái hoàng thái phi nhắc nhở: “Thân thể ngươi đang phát triển, phải ăn nhiều một chút, không thể kiêng ăn.”

Nói xong thì để Tề ma ma đưa cho nàng một bát cháo đầy hạt sen và bách hợp.

Thứ mà Mục Đào Đào không thích ăn nhất chính là hạt sen, thứ không thích ăn thứ hai chính là bách hợp, trong một chén cháo này thế mà lại có cả hai gia vị kia.

“Bách hợp giúp dưỡng phổi, làm đẹp dưỡng nhan, hạt sen giúp thanh nhiệt giảm nóng, thúc đẩy giấc ngủ, ăn cả hai đều tốt đối với thân thể.”

Mục Đào Đào nhìn thấy bát cháo trước mặt này, khôn khéo trả lời: “Vâng!”

Thứ nàng có thể ăn chỉ là đậu đỏ xốp giòn, chậm chạp không động vào bát cháo kia.

Cũng đã ăn được một nửa, nàng vừa ăn đậu đỏ vừa suy nghĩ, chốc lát nữa cái bát chè hạt sen kia nên nói như thế nào mới khiến cho Thái hoàng thái phi cảm thấy không phải nàng đang kiêng ăn đây?

Đúng lúc này ở bên ngoài truyền đến giọng nói của Hoắc Nghiễn Trưng, ánh mắt của nàng sáng lên, đứng dậy chạy tới trước cửa ra vào. Nàng nhìn thấy Hoắc Nghiễn Trưng đang mặc một bộ triều phục màu hồng và đen đan xen lẫn nhau, hoa văn kỳ lân màu vàng được thêu lên vải ở các góc, ánh sáng ở trong điện có một chút tối. Nhưng dù sao nàng cảm thấy hôm nay Hoắc Nghiễn Trưng trông rất đẹp mắt, eo hẹp, vai rộng, lưng gầy, từ bóng lưng thì khuôn mặt của hắn dường như trông cũng rất đẹp.

Hoắc Nghiễn Trưng nhìn thấy Mục Đào Đào ở trên lan can cửa điện, khóe miệng hắn tràn ra ý cười nhàn nhạt.

“Hoàng thúc.”

Âm thanh trong trẻo của nàng vang lên, Hoắc Nghiễn Trưng đến gần dắt tay nàng qua, hỏi: “Đang làm cái gì thế?”

Mục Đào Đào nói: “Đang dùng bữa sáng.”

Hoắc Nghiễn Trưng ngẩng đầu nhìn qua, Thái hoàng thái phi còn đang ngồi ở trước bàn, nhìn thấy hắn đến thì để cho Tề ma ma đang đứng một bên chuẩn bị bát đũa.

“Mẫu thân.”

Thái hoàng thái phi buông đôi đũa xuống, nói: “Đã dùng qua bữa sáng chưa?”

“Con chưa.”

Hoắc Nghiễn Trưng nói xong thì ngồi xuống bên cạnh bàn, Mục Đào Đào vội vàng đem cái bát cháo xê dịch sang trước mặt của Hoắc Nghiễn Trưng: “Hoàng thúc ăn trước bát này đã, đã nguội rồi, không bị bỏng.”

Ngay sau đó lại còn cầm thìa bỏ vào trong cái chén của Hoắc Nghiễn Trưng.

Vốn dĩ Thái hoàng thái phi cho Tề ma ma đi đến chỗ đầu bếp trong phòng ăn nói một chút, để đầu bếp làm đồ ăn sáng cho Hoắc Nghiễn Trưng một lần nữa, kết quả lại nhìn thấy Mục Đào Đào đem cái bát cháo kia đẩy qua.

Hai người đều sửng sốt một chút, nhìn về phía Hoắc Nghiễn Trưng, Hoắc Nghiễn Trưng cũng nhìn thấy bát cháo hạt sen bách hợp kia, bình thường hắn cũng không ăn…

Mục Đào Đào nhìn thấy hắn vẫn không nhúc nhích, trợn trừng đôi mắt nhỏ của mình hỏi: “Hoàng thúc, cần đút mới ăn đúng không?”

Trong nháy mắt, cả Thái hoàng thái phi và Tề ma ma đều duỗi cái lỗ tai dài hơn, bọn họ vừa mới nghe thấy cái gì?

Người nào ở đây cần đút mới ăn?

Hoắc Nghiễn Trưng nhớ tới vài ngày trước ăn bánh Hợp Ý, dịu dàng nói: “Không cần, tự Hoàng thúc ăn.”

Hắn cầm lấy thìa múc một thìa bỏ vào trong miệng, hạt sen và bách hợp được nấu đến dẻo dai mềm mại, thật ra cũng không có khó ăn như trong tưởng tượng của hắn.

Thái hoàng thái phi và Tề ma ma liếc mắt nhìn nhau một cái, giống như bị một cái gì đó dọa sợ, không hẹn mà cùng rùng mình một cái.

Hoắc Nghiễn Trưng nhìn thấy hành động của Tề ma ma và Thái hoàng thái phi nhưng lại giả vờ như không nhìn thấy gì, nói thẳng vào nội dung chính muốn hỏi: “Mẫu thân có còn liên lạc với người của Tạ Thị ở Trần quận?”

Thái hoàng thái phi ngước mắt lên liếc nhìn hắn một cái, sắc mặt lạnh xuống vài phần, thản nhiên hỏi: “Chuyện gì?”