Hoàng Thúc Nghiện Ta Như Sinh Mệnh

Chương 6: Cuộc sống mới




Hoắc Nghiễn Trưng nghe thấy giọng điệu này của Thái hoàng thái phi, vẫn ung dung thong thả uống cháo, nét mặt vân đạm phong khinh (*), đáy lòng thì có phần trống rỗng.

(*) Vân đạm phong kinh: Thờ ơ, lạnh nhạt, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hững trôi.

Hắn vờ như chưa nhìn thấy sắc mặt của Thái hoàng thái phi lúc này, nói: “Con muốn tìm Tạ lão thái quân hỏi vài việc.”

Thái hoàng thái phi ngước mắt nhìn Hoắc Nghiễn Trưng, chậm rãi buông đôi đũa trong tay xuống, nhận chiếc khăn đã được Tề ma ma chuẩn bị từ trước để lau tay, cầm chén bạch ngọc lên súc miệng, im lặng hồi lâu mới trả lời: “Đã không còn liên hệ gì từ lâu rồi.”

Hoắc Nghiễn Trưng nhíu mày, hiển nhiên không tin.

Thái hoàng thái phi cười khẽ một tiếng: “Con còn có yêu cầu gì nữa cần phải dựa vào tình cảm mới có thể đến hỏi sao?”

Hoắc Nghiễn Trưng nhìn bà, bà cũng bình tĩnh nhìn Hoắc Nghiễn Trưng, không khí trên bàn có chút tế nhị. Nhưng sau một hồi giằng co, vẫn là Hoắc Nghiễn Trưng thỏa hiệp, nói: “Một vài việc nhỏ mà thôi, nếu mẫu thân đã không còn liên hệ gì với bọn họ, người con này đành nghĩ biện pháp khác.”

Thái hoàng thái phi nhàn nhạt ừ một tiếng, không nói thêm gì nữa, nhìn sang Mục Đào Đào đang đứng một bên, khuôn mặt trong nháy mắt nở ra nụ cười dịu dàng từ ái: “Bé quỷ nhỏ kén ăn này.”

Cảm thán xong lại quay đầu về phía Tề ma ma, nói: “Kêu phòng bếp mang tới đây một chén sữa dê nóng.”

“Ai gia nhớ rõ con thích uống sữa dê có đúng không?” Bà nhìn Mục Đào Đào, hỏi.

Khuôn mặt nhỏ của Mục Đào Đào đỏ bừng, gật gật đầu, di chuyển chiếc ghế sát về phía bà, làm nũng nói: “Lão tổ tông ơi!”

Thái hoàng thái phi cưng chiều sờ đầu nàng.

Hoắc Nghiễn Trưng im lặng ăn xong bữa sáng, ba người cùng nhau rời khỏi phòng ăn, đi lên hành lang uốn khúc, hắn nhìn Mục Đào Đào bên cạnh, hỏi: “Ta đưa nàng đến Đô Đường, có muốn đi không?”

Mục Đào Đào bày ra vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn, không biết đang nghĩ gì mà phân vân một lát mới gật đầu.

Thấy Mục Đào Đào đồng ý, hắn nhìn Thái hoàng thái phi, nói: “Mẫu thân, con còn có rất nhiều việc cần phải xử lý ngay, con xin phép đi trước, một lát nữa lại đến.”

“Ừm, đi đi.”

Sau khi Thái hoàng thái phi tiễn hai người rời đi, đứng trên hành lang quanh co uốn lượn một lúc lâu, Tề ma ma nói: “Chủ tử không nên đứng lâu bên ngoài, sáng sớm nhiều sương lạnh.”

Nói xong bà ta liền đỡ Thái hoàng thái phi đi vào bên trong, bà vừa đi vừa thở dài: “Chậm lại một chút.”

Tề ma ma khẽ nhíu mày, chỉ nghe Thái hoàng thái phi tiếp tục nói: “Đã bao lâu nó không tới nơi này của ai gia dùng bữa sáng rồi, trước đây thì lần nào đến rồi cũng vội vàng rời đi, ngồi lâu hơn một lúc thì cứ thấp thỏm như trên ghế mọc gai vậy.”

“Nó nghỉ ngơi nhiều ngày như vậy, hôm qua ai gia mới đưa Vĩnh An vào cung, hôm nay thân thể nó cũng tốt rồi…”

Tề ma ma suy nghĩ, hỏi: “Chủ tử không yên lòng về Vương gia và tiểu quận chúa?”

Thái hoàng thái phi nhìn bà ta một cái, chưa nói lời nào, nhưng mọi chuyện dường như đã quá rõ ràng.

Tề ma ma trấn an nói: “Chủ tử đừng nên quá lo lắng, lại nói, hai vị công chúa nhỏ Nhị điện hạ và Tam điện hạ, ai thấy Vương gia mà không chạy trốn, cứ như chuột thấy mèo vậy, nhưng tiểu quận chúa lại không sợ ngài ấy như vậy. Hơn nữa, tiểu quận chúa lại là một người khiến ai gặp cũng sẽ phải cảm mến, Vương gia nhất định cũng giống như chủ tử, yêu thương chiều chuộng nàng như một tiểu hài tử.”

Thái hoàng thái phi rủ mắt cười cười, người con bà sinh ra mà, bà là người hiểu rõ nhất.

“Chỉ mong là vậy.”

Ra khỏi ngõ nhỏ phía trước Vĩnh Thọ Cung, Hoắc Nghiễn Trưng lại kéo nàng đi thêm một đoạn nhưng đi quá chậm, Hoắc Nghiễn Trưng có phần không quen, đành phải ôm nàng lên.

“Chúng ta đi nhanh một chút, bằng không chờ đến lúc tới được Đô Đường thì đến giờ dùng bữa trưa mất rồi.”

Mục Đào Đào dựa vào vai hắn, nhìn bức tường gạch đỏ pha trắng phía sau, tâm tình của nàng không hẳn là tốt lắm. Từ khi đi theo Thái hoàng thái phi vào cung, nàng chưa từng muốn rời khỏi Vĩnh Thọ Cung, cũng không muốn gặp những người khác lắm, cho dù là người xa lạ hay người quen.

Vừa rồi khi Hoắc Nghiễn Trưng hỏi nàng có muốn đi Đô Đường hay không, nàng vốn định từ chối không đi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nhớ tới phụ thân, nàng cảm thấy có lẽ mình nên đi.

Thấy nàng lặng im không nói gì, Hoắc Nghiễn Trưng hỏi: “Tâm trạng không tốt sao?”

Mục Đào Đào nói: “Không có ạ.” Nàng vừa dứt lời, Hoắc Nghiễn Trưng bình tĩnh nhìn nàng, phảng phất như thấy rõ tâm sự dưới đáy lòng, nàng rũ mi mắt, ánh mắt Hoắc Nghiễn Trưng hơi tối đi.

“Không thành thật.” Hoắc Nghiễn Trưng nói.

Mục Đào Đào quay đầu nhìn hắn, cũng không tiếp tục cái đề tài này nữa, dịu dàng hỏi: “Hoàng thúc, miệng vết thương của người còn đau không ạ?”

“Không đau nữa.”

“Hoàng thúc nhớ phải liên tục xoa thuốc, nếu bị để lại sẹo thì sẽ xấu lắm đấy.”

Nàng chỉ thuận miệng nói như vậy thôi, giống hồi còn nhỏ cha mẹ thường dỗ nàng xoa thuốc khi vấp ngã vậy. Nhưng nghe được lời nàng nói, Hoắc Nghiễn Trưng lại tủm tỉm cười, nhìn nàng hỏi: “Hoàng thúc có đẹp không?”

Mục Đào Đào nhìn chằm chằm Hoắc Nghiễn Trưng, tỉ mỉ ngắm nghía một lát mới gật đầu: “Đẹp ạ.”

Vừa nói xong, Hoắc Nghiễn Trưng đã cười ra tiếng, cung nữ thái giám đi ngang qua nghe thấy tiếng cười này đều sợ đến mềm nhũn chân, dựa vào ven tường, đầu cũng cố cúi đến mức thấp nhất có thể.

Nàng nhìn những cung nhân đó, đáy lòng sinh ra một loại cảm giác khác thường, trong lòng cảm thấy kỳ lạ và rối bời. Nàng vẫn không hiểu rõ thứ như cuộc sống mới này rốt cuộc là gì, nhưng nàng biết không bao lâu nữa, nàng nhất định sẽ hiểu rõ.

Khi bọn họ đến Đô Đường, vài vị đại nhân đang vội vàng bận rộn, cung nhân hầu hạ trà nước thì vội vàng thỉnh an. Vài vị đại thần nhìn qua, thấy Mục Đào Đào đang trong lòng ng*c Hoắc Nghiễn Trưng đều thoáng sửng sốt, nhưng ai cũng là hồ ly ngàn năm, nháy mắt đã khôi phục được thái độ thản nhiên như thường.

Phủ Trường Tín hầu chỉ còn lại một mình Vĩnh An quận chúa, bọn họ đều biết việc nàng được Hoắc Nghiễn Trưng mang về phủ cũng là chuyện đương nhiên.

Có người cảm thấy Hoắc Nghiễn Trưng không vừa lòng với tiểu Hoàng đế nên mới cứu Vĩnh An quận chúa. Cũng có người nói là bởi vì chuyện xưa ở Hầu phủ, Hoắc Nghiễn Trưng nợ Hầu phủ nên đành phải mang người về. Nhưng sau khi Vĩnh An quận chúa được mang về thì không còn tin tức gì nữa, mọi người cũng dần quên đi chuyện này.

Hôm nay nhìn thấy Hoắc Nghiễn Trưng ôm Vĩnh An quận chúa xuất hiện ở Đô Đường, bọn họ đều có chút bối rối không hiểu rõ.

Nhìn Hoắc Nghiễn Trưng ngồi đó xử lý sự vụ, Mục Đào Đào lẳng lặng ngồi một bên mài mực cho hắn, ban đầu mọi người còn hay liếc mắt nhìn Mục Đào Đào vài cái, sau đó vội vàng bận rộn nên cũng không ai để ý nàng nữa.

Bên trong đại điện thỉnh thoảng lại có tiếng tranh luận cãi nhau của các đại nhân, đó là những chuyện vặt vãnh giải quyết mãi không xong.

Đã qua cả ngày trời, nhưng có vẻ sổ gấp trên mặt bàn chỉ mới được giải quyết một nửa. Cánh tay Mục Đào Đào có hơi mỏi, nàng nhẹ nhàng xoa cánh tay, vừa di chuyển đã bị Hoắc Nghiễn Trưng nhìn thấy.

Hoắc Nghiễn Trưng nghiêng đầu nhìn nàng cười cười, ánh mắt và nụ cười của hắn đều không giống khi xưa, mang theo một chút khen ngợi và đau lòng.

“Mệt mỏi rồi nhỉ?” Hắn hỏi.

Nàng gật đầu: “Có một chút ạ.”

“Chỉ một chút thôi sao?”

Mục Đào Đào vươn hai ngón tay khoa tay múa chân nói: “Một chút là cỡ này ạ.”

Hoắc Nghiễn Trưng ngước mắt nhìn ra bên ngoài một lát, bầu trời đã chuyển sang hoàng hôn, vài vị đại nhân cũng đã mệt mỏi không chịu nổi, hắn nhìn lướt qua mọi người nói: “Hôm nay đến đây thôi, chư vị đại nhân cũng sớm hồi phủ nghỉ ngơi đi.”

Mấy người lên tiếng, Nguỵ Văn Du thấy Hoắc Nghiễn Trưng sắp sửa đi thì hỏi: “Ngày mai Vương gia còn tới Đô Đường không? Nếu không thì lão thần cho người đem sổ sách này nọ đến phủ đệ?”

Hoắc Nghiễn Trưng suy nghĩ một lát nói: “Cũng được.”

“Vậy lão thần đi sắp xếp.” Nguỵ Văn Du nói xong, ánh mắt dừng lại trên người Mục Đào Đào. Hoắc Nghiễn Trưng cũng nhìn về phía Nguỵ Văn Du, còn mở miệng nói trước: “Dạo này cháu gái nhỏ của thượng thư chắc hẳn đã đến tuổi học hành rồi nhỉ? Nếu nàng ấy rảnh rỗi thì không bằng để nàng ấy đến đây chơi vài ngày.”

Nguỵ Văn Du cười cười: “Có rảnh có rảnh, ngày mai lão thần lập tức dẫn nó tới Vương phủ.”

Nàng ấy nhiều ngày không gặp được tiểu quận chúa cứ luôn quấn quýt hỏi đông hỏi tây nhưng vẫn chưa được thấy Mục Đào Đào, Nếu biết mình có thể nhìn thấy Mục Đào Đào không biết là sẽ vui mừng tới mức nào nữa.

Hoắc Nghiễn Trưng nói: “Dạo này Vĩnh An quận chúa vẫn luôn ở chỗ của Thái hoàng thái phi, Thượng thư lệnh đưa thẳng nàng ấy đến đó đi.”

“Được, ngày mai lão thần lập tức dẫn tới.”

Trên đường về Vĩnh Thọ Cung, Hoắc Nghiễn Trưng xoa cánh tay nhỏ cho nàng. Vì nghĩ đến chuyện ngày mai được gặp bằng hữu thân thiết, cảm giác chờ mong đã làm mỏi mệt tan biến, nàng cảm thấy cánh tay cũng không còn mỏi nữa.

“Hoàng thúc, người thường xuyên đến Đô Đường xử lý công việc sao ạ?”

Hoắc Nghiễn Trưng nói: “Chỉ khi công việc nhiều mới phải đến Đô Đường.”

“Bởi vì tất cả mọi người đều ở đó nên xử lý công việc sẽ càng nhanh chóng đúng không ạ?” Mục Đào Đào hỏi.

Hoắc Nghiễn Trưng cười gật đầu: “Đào Đào thật thông minh.”

Thái hoàng thái phi cho người làm sẵn bữa tối chờ bọn họ, đến nơi rửa tay xong thì bắt đầu dùng bữa tối.

Ngày hôm nay, chuyện Nhiếp chính vương vui vẻ cười ngay lúc đi đường, Nhiếp chính vương mang Vĩnh An quận chúa đến Đô Đường ngẩn người một ngày, Vĩnh An quận chúa được Thái hoàng thái phi mang đến Vĩnh Thọ Cung đã được lan truyền khắp nơi, ai ai cũng đã biết.

Hoắc Vân Kỳ đập phá đồ đạc trong Tử Thần Điện, Phù Liễm chỉ đứng một bên nhìn, để mặc hắn ta phát tiết.

Sau khi đập phá xong, hắn ta khom lưng thở hổn hển, đỏ mắt tức giận rồi đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Phù Liễm, sắc mặt âm u mà nở nụ cười: “Tổng quản, trẫm lại nổi điên rồi, giờ ngươi chuẩn bị đi bẩm báo với Thái hậu hay bẩm báo với Nhiếp chính vương đây?”