Dưới ánh trăng nước ngoài dịu dàng tỏa sáng…
Ánh đêm nhẹ nhàng bao phủ khiến Lục Tề Minh trở nên đờ đẫn khi nhìn vào đôi mắt cô gái trước mặt – long lanh như có cả bầu trời sao. Anh cúi mắt nhìn thẳng vào cô, đôi mắt đen thẫm không nói lời nào.
Đối diện anh, Tiền Đa Đa thấy anh im lặng liền chớp mắt rồi bất ngờ bước thêm hai bước, thu hẹp khoảng cách giữa hai người. Rồi cô nhẹ nhàng đưa tay lên, lướt ngón tay mềm mại dọc theo cổ tay anh, khẽ chạm vào vết sẹo gồ ghề trên da thịt.
Đôi bàn tay cô mịn màng, hoàn toàn trái ngược với làn da thô ráp của người đàn ông từng trải qua bao năm tháng quân ngũ. Cảm giác ấy mềm mại như lụa, mịn hơn ngọc bích, êm hơn cả mây trời.
Khoảng cách giữa hai người càng gần, mùi hương ngọt ngào phảng phất quanh cô càng đậm hơn – như hương trái cây hòa quyện với sữa tươi, ngọt ngào đến mức khiến tim người ta mềm nhũn.
Con người vốn dễ bị đánh thức giác quan.
Tất cả những cảm nhận ấy hòa quyện vào nhau như một sợi lông mềm mại khẽ chạm vào trái tim Lục Tề Minh. Ánh mắt anh tối lại như màn đêm không sao, yết hầu khẽ lăn, ngón tay bên hông cũng hơi co lại.
Nhưng Tiền Đa Đa vẫn ngước lên nhìn anh, gương mặt ửng hồng, giọng nũng nịu:
“Em sợ lắm. Em muốn anh ôm em ngủ.”
Lục Tề Minh nhìn cô hai giây rồi khẽ cúi người lại gần, giọng trầm ấm an ủi:
“Ác mộng chỉ là ảo giác thôi, em không cần sợ.”
“Nhưng em không muốn ở một mình trong phòng.” Giọng cô càng thêm mềm mỏng, vừa nói vừa nghiêng đầu. “Em chỉ muốn anh ở bên em thôi.”
Đôi mắt anh càng thêm tối.
Anh và Tiền Đa Đa từng có những khoảnh khắc thân mật nhất, điên cuồng nhất.
Nên ngay từ giây phút cô tìm đến anh tối nay, anh đã hiểu ý đồ thực sự của cô.
Con người vốn phức tạp, không chỉ riêng anh mà cả cô cũng vậy.
Cô gái trông ngây thơ, trong sáng như tờ giấy trắng ngày thường ấy, khi lên giường lại quyến rũ đến mức khiến người ta điên đảo.
Rõ ràng bình thường nhắc đến chuyện này là đỏ mặt, nhưng khi ở cùng anh thì cô lại hoàn toàn khác.
Như một con tiểu hồ ly vừa hóa thành người, ngây ngô nhưng lại mang trong mình khí chất mê hoặc khiến người ta mê mẩn.
Lục Tề Minh biết rõ cô gái xinh đẹp đang mở to đôi mắt long lanh này muốn gì.
Nhưng kỷ luật quân đội nghiêm khắc như núi, không cho phép bất cứ sự lơ là nào.
Dù có buông thả đến đâu, dù không thể cưỡng lại cô thế nào đi nữa, nhưng trước kỷ luật thì ý chí của anh vẫn kiên định.
Vì thế trước lời nài nỉ của cô, anh chỉ khẽ mím môi, đôi mắt đen như mực nhìn thẳng vào cô, cố gắng kiềm chế mà nói:
“Anh có thể đưa em về phòng dỗ em ngủ. Đợi đến khi em ngon giấc rồi anh sẽ đi.”
“Em không chịu đâu.”
Cô lập tức ôm chặt lấy cánh tay anh, thân hình mềm mại như liễu rủ dính chặt vào người anh. “Em không về. Em muốn ngủ cùng anh.”
Lần này giọng anh trầm xuống:
“Em ngoan một chút. Giai đoạn đặc biệt thế này đừng làm nũng.”
“Em biết là đang trong giai đoạn đặc biệt nên em đâu có ý gì đâu.” Tiền Đa Đa ôm chặt tay anh, giọng nhẹ nhàng. “Em thật sự vừa gặp ác mộng, không ngủ được nên muốn anh ở bên thôi.”
Lục Tề Minh nhìn gương mặt vừa ngây thơ vừa quyến rũ của cô, khẽ nhướng mày.
Nhìn biểu cảm ngây thơ này, nghe giọng điểu ngoan ngoãn này…
Đúng là một tiểu bảo bối hiểu chuyện nhất thiên hạ.
Chẳng lẽ thực sự là anh suy nghĩ quá đen tối, hiểu lầm cô?
Nhưng…
Dù cô thật sự không có ý gì khác, việc đồng ý cho cô vào phòng ngủ cùng cũng không phải ý hay.
Cô quá mê hoặc.
Mùi hương ngọt ngào, làn da mềm mại, chỉ cần nghĩ đến cảnh cô rúc vào lòng mình, Lục Tề Minh đã suýt mất kiểm soát, máu trong người như sôi lên.
Làm sao dám để chuyện đó thành sự thật?
Ngủ chung giường với Tiền Đa Đa, anh không tự tin mình có thể giữ được bình tĩnh.
Đang suy nghĩ, cô gái trước mặt lại khẽ mở miệng, giọng nhỏ nhẹ:
“Anh định để em đứng ngoài này nói chuyện mãi sao? Em lạnh lắm rồi.”
Vừa dứt lời, một cơn gió đêm thổi qua.
“Tiểu bảo bối” xinh đẹp như thực sự bị lạnh, càng rúc sát vào người anh hơn, ánh mắt đầy sự ỷ lại cùng vẻ van nài đáng yêu.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, trái tim Lục Tề Minh chợt mềm nhũn…
Giữa đêm khuya ở Maridar lạnh lẽo mà cô lại mảnh mai yếu đuối thế này, nếu cứ đứng mãi ngoài này chắc chắn sẽ bị cảm mất.
Nàng có mưu đồ gì, tính toán gì, có quan trọng không?
Nhiệt độ ngoài trời chỉ khoảng mười mấy độ, gió lại lồng lộng, cô chỉ đơn giản muốn được ngủ trong vòng tay bạn trai thôi thì có gì sai chứ?
Anh lại định từ chối chỉ vì sợ mình không kiềm chế được mà vi phạm quân quy?
Anh đúng là đồ vô tâm.
Ngay lập tức, Lục Tề Minh không chần chừ thêm nữa, vòng tay ôm lấy eo thon của Tiền Đa Đa rồi kéo cô vào phòng rồi đóng sập cửa lại.
Cơn gió lạnh lẽo lập tức bị chặn lại sau cánh cửa thép.
Tiếng gió ngừng, cả căn phòng chìm vào yên tĩnh.
Tiền Đa Đa được anh ôm trong lòng, gương mặt ửng hồng, nhịp tim và hơi thở đều gấp gáp hơn.
Nửa đêm gõ cửa phòng Lục Tề Minh, coi như bước đầu đã thành công.
Nhưng trước khi kịp vui mừng, sự chú ý của cô đã bị thu hút bởi cách bài trí trong phòng. Vô thức, cô đảo mắt nhìn quanh.
Hồi còn ở khu quân sự Thạch Thủy, cô từng vào ký túc xá của anh.
Căn phòng khi ấy bài trí đơn giản, gọn gàng đến mức khắc khổ, từng chi tiết đều toát lên hơi thở quân đội để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng cô.
Và ký túc xá của anh ở doanh trại Zaman cũng chẳng khác là mấy.
Ngoài đồ nội thất tiêu chuẩn, một chiếc vali đen lớn, vài tài liệu cùng dụng cụ văn phòng, chẳng có thứ gì thừa thãi.
Nhìn cảnh tượng trong phòng, cô chớp mắt.
Không kìm được suy nghĩ:
Anh ấy luôn bảo mình nhạt nhẽo, mình nghe qua rồi thôi, chưa bao giờ thực sự cảm nhận rõ. Nhưng giờ, nhìn cách bài trí hai căn phòng của anh thì đúng là chẳng có chút đơn điệu nào trong cuộc sống.
Còn cô, chỉ công tác ở Maridar hai tháng thôi mà đã mang theo chậu cây nhỏ, đồ trang trí xinh xắn, thú bông đáng yêu để căn phòng thêm sinh động…
Hai người họ quả thực là hai kiểu người hoàn toàn trái ngược.
Tiền Đa Đa đang mải mê suy nghĩ thì bỗng cảm nhận vòng tay quanh eo mình buông lỏng.
Lục Tề Minh thả cô ra, quay người lấy chiếc cốc giấy sạch trong ngăn kéo rồi rót đầy nước nóng rồi đưa cho cô.
“Uống chút nước đi.” Anh nói.
“… Cảm ơn anh.”
Do được giáo dục từ nhỏ, Tiền Đa Đa hoàn toàn theo thói quen mà đáp lời, đưa cả hai tay đón lấy chiếc cốc, cẩn thận nâng trong lòng bàn tay.
Từ hiện trường lễ hội trở về đã muộn, Lục Tề Minh tắm rửa thay quần áo sạch, định xem tài liệu một lúc rồi đi ngủ nên thậm chí không bật đèn trần, chỉ dùng đèn bàn để lấy ánh sáng.
Ánh đèn dịu nhẹ, tông cam trắng ấm áp lan tỏa khắp căn phòng.
Sau khi rót nước cho cô, anh lười biếng dựa vào mép bàn, mắt khép hờ, không rời mắt khỏi cô.
Cô gái trông mềm mại như bông, cách uống nước cũng vô cùng thanh lịch.
Mái tóc vừa gội đã sấy khô một nửa, mượt mà hơi xoăn nhẹ, xõa trên vai như rong biển. Lớp trang điểm đã tẩy sạch, để lại vẻ đẹp tự nhiên vừa quyến rũ vừa trong trẻo.
Son môi đã rửa sạch, để lộ màu hồng mềm mại tự nhiên, căng mọng, khẽ chạm vào mép cốc giấy trắng, nhấp từng ngụm nhỏ.
Lục Tề Minh nhìn vào đôi môi đang uống nước của cô.
Nhỏ nhắn, mềm mại, ngọt ngào như thạch…
Chỉ vài giây ngắn ngủi, một luồng nhiệt bỏng rát bùng lên từ xương cụt xông thẳng lên đỉnh đầu.
Anh ép mình đảo mắt đi chỗ khác không nhìn cô nữa mà cầm lấy chiếc cốc thủy tinh của mình, ngửa cổ uống cạn nước còn lại.
Nước này anh rót từ chiều, giờ đã nguội lạnh.
Nhưng ngọn lửa trong bụng cháy quá mạnh.
Chút nước lạnh trôi xuống chẳng có tác dụng gì, không những không dập tắt được lửa mà ngược lại như đổ lên tấm sắt nóng đỏ, xèo một cái rồi bốc hơi.
Lục Tề Minh nắm chặt cốc, nhắm mắt lại, lại rót thêm một cốc nữa.
Biểu cảm trên mặt vẫn lạnh lùng, bình thản, không để lộ chút gì.
Nhưng chỗ ấy đã căng cứng đến mức sắp nổ tung.
Anh là một người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh, thể chất ưu tú, huyết khí dồi dào.
Trước khi gặp Tiền Đa Đa, anh chẳng mấy hứng thú với chuyện nam nữ, thi thoảng có nhu cầu sinh lý thì chỉ cần đánh vài trận bóng, leo vài lần núi là xả hết trong mồ hôi.
Nhưng từ khi cô xuất hiện trong cuộc đời anh thì nhận thức, hành vi, thậm chí cả ý thức hệ của anh, tất cả đều bị đảo lộn.
Khi không có được cô, anh nhớ đến điên cuồng như bị ma ám.
Đã có được cô rồi thì anh lại càng trở nên điên cuồng, đắm chìm đến mức không thể thoát ra.
Đã bao lâu rồi anh không được gần gũi với cô?
Lục Tề Minh nhớ rất rõ, lần gần nhất là ở Đông Bắc.
Lúc đó họ còn trong giai đoạn mặn nồng của tình yêu, quấn quýt không rời.
Mấy ngày du lịch ở Đông Bắc, ngoài lúc ngắm cảnh, tham quan, thăm người quen, thời gian còn lại họ đều ở trong phòng khách sạn.
Cô là vầng trăng xa xôi, là làn voan mềm mại chiếu rọi và quấn lấy anh.
Cũng là đóa lan chuông ngây thơ mềm yếu được anh kiên nhẫn tưới tắm, yêu chiều dạy dỗ, nở rộ dưới thân anh thành cảnh tượng quyến rũ yêu kiều nhất.
Lần gần nhất cách giờ bao nhiêu ngày rồi?
Một tháng rưỡi ở căn cứ Cát Đông, hơn ba trăm ngày gìn giữ hòa bình ở Herat, bao nhiêu đêm cô đơn ấy, với Lục Tề Minh ngày trước chẳng là gì. Anh đã quá quen rồi.
Nhưng được rồi lại mất đi mới là cực hình tàn khốc nhất.
Mấy trăm ngày đêm ấy, anh chôn vùi mình trong công việc, chìm đắm vào nhiệm vụ, đàm phán giao tranh, di tản cứu hộ, gần như không dám để mình rảnh rỗi.
Vì hễ rảnh là anh lại không kìm được, điên cuồng nhớ đến cô.
Rồi không thể kiểm soát được, liên tục hồi tưởng lại gương mặt hồng hào của cô, tiếng khóc mềm mại khi cô rê.n rỉ.
Mà giờ đây, cô gái anh nhớ hơn ba trăm ngày ấy đang đứng trước mặt anh.
Đêm khuya thanh vắng, một ngọn đèn, hai con người.
Cô đứng cạnh bàn anh cầm ly nước nhấp từng ngụm, dáng vẻ dịu dàng yên lặng khiến người ta liên tưởng đến chú nai nhỏ đang cúi đầu uống nước bên suối.
Một loài ăn cỏ không có khả năng tự vệ thì sao lại dám đêm khuya xâm nhập lãnh địa của mãnh thú chứ?
Lục Tề Minh nuốt nước bọt, mặt lạnh như tiền, uống từng ngụm nước trong ly thủy tinh.
Khát quá.
Khát đến mức cơ thể như bị thiêu đốt.
Cơn khát tràn ngập từng khúc xương, từng thớ thịt, từng giọt máu. Uống bao nhiêu nước cũng không thể giải được.
Chưa đầy năm giây, ly nước lại cạn sạch.
Anh đặt ly xuống, nhìn vào màn hình TV đen ngòm, nửa giây sau nhắm mắt siết chặt lông mày.
Rồi ép mình lên tiếng, giọng điệu bình thản nhất:
“Anh sẽ thay ga giường trước. Em ngủ trước đi, anh còn phải xem tài liệu.”
Tiền Đa Đa nghe xong chớp mắt liên hồi, người cứng đờ.
Tối nay để quyến rũ anh, cô còn đặc biệt thoa tinh dầu lên tóc, dưỡng thể khắp người sau khi tắm.
Da cô vốn đã mịn màng, mềm mại đàn hồi, thêm lớp dưỡng thể vào càng mượt mà, toàn thân thơm phức, làn da trắng nõn ánh lên vẻ óng ả như ngọc trai hồng trong vỏ.
Chuẩn bị kỹ lưỡng thế, quyến rũ dụng tâm thế.
Vậy mà giờ phút này, ngay lúc này, người đàn ông này lại bảo sẽ bỏ cô một mình để thức đọc tài liệu?
…Không được, không được!
Cô nghĩ mãi mới ra được kế hoạch trả thù anh, chưa gì đã thất bại, thật không cam lòng.
Nghĩ vậy, Tiền Đa Đa vừa bực vừa thất vọng, đứng im một chỗ, lông mi run rẩy.
Chốc lát, ánh mắt cô bỗng quyết đoán, hít sâu một hơi, chuẩn bị ra tay mạnh bạo hơn.
Bên này, Lục Tề Minh đang cúi xuống dọn giường.
Chăn ga của anh thay mỗi tuần, bộ hiện tại mới thay hai ngày trước, nếu ngửi kỹ vẫn còn mùi thơm nhẹ của nước giặt.
Nhưng trong tiềm thức anh, Tiền Đa Đa thơm tho sạch sẽ như tiên nữ giáng trần.
Sợ cô chê chăn đệm anh đã dùng, anh lấy từ tủ ra một bộ sạch sẽ, tự tay thay.
Sinh viên quân đội đều có khả năng tự lập cao.
Mười tám tuổi đã rời gia đình nhập ngũ, mọi việc trong đời đều tự làm, từ ốm đau nằm viện đến giặt giũ thay ga, anh đều thành thục.
Giường đơn ở doanh trại Zaman chỉ rộng một mét, ga trải giường phủ lên, anh chỉ chớp mắt đã thay xong.
Xong xuôi, anh nhặt mấy món cũ bỏ vào giỏ đồ bẩn trong nhà tắm, định mai sẽ mang đến phòng giặt.
Ai ngờ vừa bước ra khỏi nhà tắm ngẩng lên, cảnh tượng sau đập vào mắt:
Cô gái trẻ đứng nghiêng người đang cởi áo.
Mấy ngón tay trắng như sứ nắm lấy góc áo khoác kéo xuống, chiếc váy ngủ bên trong lộ ra.
Màu xanh ngọc, chất liệu lụa mỏng như cánh ve, ôm sát đường cong quyến rũ của cơ thể.
Eo thon mông đầy, đôi chân trắng nõn, dây váy còn mảnh hơn ngón út của anh, mong manh đến mức dường như anh không cần dùng sức cũng có thể xé tan chiếc váy này.
Chiếc cổ áo khoét sâu…
Một đường cong kín đáo mà quyến rũ thấp thoáng…
Chỉ một giây ngắn ngủi, máu trong người Lục Tề Minh bỗng dồn lên não, khiến da đầu anh tê dại.
Mắt nóng ran, máu như sôi sục.
Những h.am mu.ốn cuồng nhiệt tựa biển động dâng cao mười mét ập đến cuốn phăng đi lý trí còn sót lại.
Lục Tề Minh thậm chí cảm thấy mình đã biến thành một con sói đói.
Đi lang thang một mình, nhịn đói quá lâu, đau đớn và khát khao đến mức không thể chịu nổi dù chỉ một chút mùi thịt sống.
Bản năng hung bạo giày vò lý trí mong manh còn sót lại.
Có vài giây anh chẳng muốn quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa.
Kệ nhiệm vụ không được đụng đến phụ nữ, kệ hậu quả tồi tệ thế nào.
Giờ anh chỉ là một người đàn ông, một người đàn ông khỏe mạnh và trưởng thành.
Người phụ nữ anh yêu nhất đang ở ngay trước mắt, khuôn mặt ngây thơ tinh khiết, thân hình mê hoặc, chỉ còn một mảnh vải che thân.
Mấp máy, run rẩy.
Mời gọi anh bằng cách trực tiếp và nồng nhiệt nhất.
Anh khao khát chiếm hữu cô.
Muốn kéo cô chìm vào vực sâu của mình khiến cô ngạt thở cùng anh mê muội điên đảo.
Có lẽ chỉ như vậy, anh mới thực sự tin rằng mình đã lấy lại được thứ đã mất rằng cô lại thuộc về anh…
Vô số ý nghĩ cuồn cuộn trong đầu Lục Tề Minh.
Anh đứng bên ngoài phòng tắm, mặt lạnh như tiền, đường môi mỏng thẳng tắp, vẫn giữ vẻ bình tĩnh đến khó tin khi nhìn cô gái phía xa.
Cô nhóc liều lĩnh mà đầu óc đơn giản kia hoàn toàn không biết mình sắp đối mặt với điều gì.
Cởi áo khoác xong, cô kéo chăn lên rồi chui vào chăn của anh. Sau đó, còn nắm mép chăn, ngước mắt nhìn anh đầy mong đợi, đôi mắt long lanh như một tiểu hồ ly non nớt dám mò vào miệng cọp xin ăn.
“Anh không lại ôm em à?” Cô khẽ hỏi.
Vừa nói, cô nhóc vừa quấn chăn ngồi quỳ dậy, cổ thon dài lộ ra ngoài chăn lọt vào tầm mắt Lục Tề Minh – trắng nõn đến mức như phát sáng.
Cô nhìn anh, lại thử thêm một câu đáng thương: “Em muốn được ôm.”
Lục Tề Minh mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm Tiền Đa Đa.
Ánh mắt từ tóc, lông mày, sống mũi, môi, lần xuống dưới, dừng lại ở gò má ửng hồng, cuối cùng đọng trên làn da trắng nõn nà nơi cổ.
Đột nhiên một h.am m.uốn đen tối trỗi dậy.
Anh muốn cắn xé cô.
Xé cô thành từng mảnh, nuốt vào bụng, hòa tan vào xương máu. Mãi mãi thành một.
Khu doanh trại Zaman phần lớn là lính gìn giữ hòa bình nam.
Khác với ký túc xá nữ vắng tanh, khu nam ba tầng, mỗi tầng đều có đến hai phần ba phòng được sử dụng.
Giờ tuy đã khuya nhưng không biết vì lễ hội Ngôi Sao Rơi hay lý do gì, ký túc xá không hề yên tĩnh.
Mấy con cú đêm nào đó vẫn còn thức, thi thoảng nghe thấy tiếng bước chân từ tầng trên vọng xuống.
Tích tắc, tích tắc, vang lên trong đêm, lúc trái lúc phải, không thể đoán trước.
Nghe tiếng bước chân đó, Tiền Đa Đa tim đập như trống, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, cảm giác mặt mình nóng đến mức tê dại.
Dù trước đây từng dụ dỗ anh…
Nhưng đã hơn một năm rồi.
Giờ làm lại chuyện này, cô căng thẳng đến mức không biết đặt tay chân ở đâu.
Vốn đã hoảng hốt bối rối, chỉ dựa vào một cơn giận dữ bốc đồng mà hành động, giờ nghe tiếng bước chân càng thêm sợ hãi. Tiền Đa Đa mười ngón siết chặt chăn, đột nhiên như tỉnh táo hẳn.
… Chỉ nghĩ đến việc khiến anh khó chịu.
Nhưng nếu anh thật sự mất kiểm soát thì sao?
Như vậy không những tự chuốc họa vào thân mà còn khiến anh vi phạm kỷ luật?
Ý nghĩ lóe lên, ánh mắt Tiền Đa Đa chợt lấp lánh, trong lòng đảo điên, bắt đầu muốn rút lui.
Nhưng trong khi cô còn đang nghĩ cách rút lui, người đàn ông kia đã hành động.
Lục Tề Minh bước những bước dài về phía cô.
Người đàn ông cao lớn với đôi chân dài, căn phòng nhỏ xíu, từ phòng tắm đến giường chỉ vài bước.
Đối diện đôi mắt cuồn cuộn sóng ngầm đó, Tiền Đa Đa ánh mắt lóe lên hoảng hốt và bối rối, nhiều hơn cả là hối hận.
Mình lại ngốc nghếch rồi.
Chắc do tối nay được khen ngợi quá nhiều khiến cô lâng lâng không tỉnh táo.
Sao lại nghĩ ra cách này để trả thù anh chứ…
“Em…” Cô ấp úng muốn nói gì đó, mặt đỏ bừng, lông mi rung rung, giọng run lên vì hoảng sợ.
Nhưng chưa kịp thốt ra chữ nào.
Đã bị người đàn ông nuốt chửng một cách hung bạo.
Nụ hôn này áp đảo và mạnh mẽ không chút dịu dàng. Lưỡi cuồng bạo, lực đạo mạnh đến mức như mang theo sự trừng phạt.
Tiền Đa Đa không đỡ nổi, chỉ biết ngửa cổ yếu ớt đón nhận, mắt nhanh chóng đẫm lệ.
Anh có đôi răng nanh sắc nhọn, trước kia khi hôn cô luôn nhẹ nhàng cẩn thận sợ làm cô đau. Nhưng lần này hoàn toàn khác.
Anh không chỉ nghiến nát môi cô, m.út lấy gốc lưỡi, mà còn cuốn lấy đầu lưỡi hồng mềm kéo vào miệng mình, dùng răng nanh khẽ cắn.
Cắn đến mức Tiền Đa Đa hơi đau.
Nhưng nhiều hơn là ngứa ngáy, tê dại khó tả.
“Ưm…” Cô rên lên một tiếng mềm mại.
Sợ đôi răng nanh kia thật sự làm mình bị thương, cô run rẩy thu cổ lại muốn trốn tránh.
Nhưng đôi bàn tay lớn nắm lấy cổ và mặt cô, xương ngón tay dài lực lưỡng, lòng bàn tay rộng, ma sát trên da vùng động mạch, lực đạo vừa phải, mỗi lần chạm của lớp da chai đều khiến cô run lên vì khoái cảm không thể thoát được.
K.ích thí.ch giác quan quá mạnh khiến tâm trí Tiền Đa Đa rối bời.
“…” Mặt cô càng lúc càng đỏ, mắt càng lúc càng ướt.
Đỏ lan đến đuôi mắt, ngón tay vô ý thức siết chặt, nắm lấy tay áo anh. Có lúc cô thậm chí nghĩ mình sẽ chết dưới những nụ hôn thiêu đốt và cái chạm của anh.
Rất lâu sau.
Đến khi Tiền Đa Đa sắp ngạt thở ngất đi, “án tử hình” này mới kết thúc.
Lục Tề Minh khép mắt, thở gấp, trán áp sát vào cô.
Tiền Đa Đa toàn thân ửng hồng vì t.ình d.ục, ánh mắt mơ màng, vẫn chưa hoàn hồn.
Vài giây sau, trong khoảng cách gần.
Đôi mắt đen như đêm của người đàn ông từ từ mở ra, khóa chặt khuôn mặt đỏ ửng ngơ ngác của cô, nói: “Bé cưng, làm gì cũng phải nghĩ đến hậu quả.”
“…”
“Tháng sau, nhiệm vụ ở đây kết thúc, anh và em đều phải về nước.” Giọng anh kìm nén và căng thẳng, trầm khàn: “Em nên tiết chế một chút.”