Khi cuộc sống trở nên bận rộn thì thời gian trôi qua vùn vụt. Chớp mắt một cái, đoàn của Tiền Đa Đa đã ở Maridar tròn hai tháng.
Công việc ghi hình phim tài liệu sắp hoàn thành, hầu như tất cả mọi người đều đã gắn bó với nơi này.
Đêm trước ngày trở về Trung Quốc.
Cửa phòng ký túc xá nữ mở toang, Tiền Đa Đa và Lý Tiểu Thiên bày vali ra sàn để sắp xếp hành lý.
Yuna và Isabella đứng bên giúp đỡ.
Đôi mắt các cô gái đều đỏ hoe, khuôn mặt đầy lưu luyến.
Không lâu sau, Lý Tiểu Thiên đã thu xếp xong đồ đạc. Cô “bụp” một tiếng đóng nắp vali, đứng thẳng người vỗ vỗ tay rồi sang phòng bên giúp Tiền Đa Đa – người có nhiều hành lý hơn.
Nhìn thấy chậu cây nhỏ để trên bệ cửa sổ, Lý Tiểu Thiên cầm lên hỏi: “Cô Tiền, mấy món đồ trang trí này có mang về nước không? Em giúp chị tìm túi đựng riêng nhé?”
Tiền Đa Đa dừng tay gấp quần áo, bước lại nhận lấy chậu cây từ tay Lý Tiểu Thiên.
Đúng lúc này Yuna bước tới, mắt đỏ hoe nói: “Tiền, đường xa như vậy, nếu cảm thấy mang theo bất tiện thì cô có thể tặng lại tôi.”
Tiền Đa Đa hơi ngạc nhiên.
“Đừng hiểu lầm.” Yuna chân thành nói, “Tôi không có ý gì khác. Chỉ là mình rất lưu luyến mọi người… Những món đồ nhỏ này sẽ là kỷ niệm về quãng thời gian đẹp đẽ.”
“Quà tặng mọi người thì tôi đã chuẩn bị từ lâu rồi.” Tiền Đa Đa lau mắt, hít một hơi, “Suốt thời gian qua, bọn tôi làm phiền mọi người nhiều lắm. Cảm ơn sự giúp đỡ của Yuna và Isabella nhé.”
Nói xong không đợi hai người đáp lại, Tiền Đa Đa mở ngăn kéo tủ, lấy ra hai hộp quà trang nhã mang đậm phong cách cổ điển.
“Đây là hai bộ trà cụ hoa lam.” Giọng Tiền Đa Đa nghẹn ngào, “Tôi mang từ Trung Quốc sang, tặng hai người.”
Yuna nhận hộp quà, mở nắp ra xem, lập tức kinh ngạc bịt miệng: “Đẹp quá!”
Khen xong, cô như không kìm được cảm xúc, nước mắt trào ra, nghẹn ngào: “Mỗi lần nhìn thấy bộ trà này, tôi sẽ nhớ đến mọi người. Tôi sẽ mãi nhớ rằng mình có những người bạn tốt ở Trung Quốc xa xôi, tôi sẽ cầu nguyện Noursama mỗi ngày, xin thần bảo vệ mọi người…”
Bị Yuna cảm động, Tiền Đa Đa và Lý Tiểu Thiên cũng khóc theo.
Isabella hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên vừa lau nước mắt vừa nói: “Ôi Chúa ơi, mọi người nhất định phải làm tôi khóc sao?”
Bốn cô gái ôm nhau khóc tầm tã.
Một lúc sau, Isabella là người bình tâm đầu tiên.
Cô lấy khăn giấy trên bàn lau mặt rồi vỗ vai Tiền Đa Đa, cố tỏ ra bình thản: “Thôi nào Tiền, đừng khóc nữa, rửa mặt đi rồi chuẩn bị tinh thần. Tụi nhỏ sắp đến chào cô đấy.”
Tiền Đa Đa ngẩn người, mắt đỏ hỏi: “Tami và Laila cũng đến sao?”
Sau nhiều ngày trị liệu tâm lý, tình trạng của Tami và Laila đã cải thiện. Thêm vào đó, nhiệm vụ của lực lượng gìn giữ hòa bình sắp kết thúc, hai anh em đã được chuyển đến trại tị nạn ở Zaman mười ngày trước, có người chăm sóc riêng.
Sắp phải rời đi, Tiền Đa Đa lưu luyến từng đứa trẻ trong doanh trại, nhưng trong số đó, Tami và Laila là hai đứa khiến cô lo lắng nhất.
Isabella gật đầu cười.
*
Trong suốt thời gian ở doanh trại Zaman, hễ có thời gian rảnh, Tiền Đa Đa lại ở bên những đứa trẻ tị nạn.
Cô không giảng đạo lý cao siêu, không dạy chúng bài học tư tưởng, cũng chẳng nhắc đi nhắc lại rằng chúng phải mạnh mẽ tự lập, phải hướng tới tương lai tươi sáng.
Cô chỉ làm cho chúng những món ngọt ngào, kể cho chúng nghe đủ loại câu chuyện, dạy chúng hát đồng dao và chơi các trò chơi.
Dịu dàng và kiên nhẫn, cô cố gắng hàn gắn tuổi thơ tan vỡ của những đứa trẻ.
Tất cả bọn trẻ đều yêu quý Tiền Đa Đa. Bề ngoài chúng gọi cô là “chị”, nhưng trong lòng đều thầm coi cô như mẹ.
Khi biết tin Tiền Đa Đa sắp rời đi, lũ trẻ ban đầu rất buồn, nhưng chúng nhanh chóng lấy lại tinh thần, tự tổ chức một buổi tiễn biệt để bày tỏ lòng biết ơn với cô gái như thiên thần này.
Điều kiện trong trại có hạn, không có hội trường hay sân khấu nên buổi tiễn biệt được tổ chức tại nhà ăn.
Bọn trẻ đã chuẩn bị nhiều tiết mục.
Một cậu bé hát bài đồng dao tiếng Trung cô dạy, hai bé gái biểu diễn động tác tay cô chỉ.
Những đứa lớn hơn bật nhạc, nắm tay nhau xếp thành hàng biểu diễn điệu múa truyền thống Dibuka của Maridar.
Là điệu múa dân gian đặc trưng nhất của Maridar, Dibuka có động tác đơn giản như bước đi và nhảy một chân, tiết tấu sôi động tràn đầy nhiệt huyết, tượng trưng cho lòng dũng cảm.
Nhìn những đứa trẻ từng chịu tổn thương chiến tranh nắm tay nhau nhảy múa, ai nấy đều xúc động.
Sau các tiết mục, bọn trẻ xúm lại tặng cô những món quà tự làm.
Có chiếc nhẫn kết từ cỏ, bức vẽ cô gái tóc dài bằng sáp màu, máy bay giấy gấp từ báo cũ…
Chẳng mấy chốc, Tiền Đa Đa đã ôm đầy những món quà nhỏ do bọn trẻ tự làm.
Cô vừa cảm động vừa buồn, nhiều lần suýt khóc. Nhưng sợ bọn trẻ thấy mình khóc sẽ buồn hơn nên cô cố kìm nén lại.
Đang cảm ơn từng đứa, một hơi thở quen thuộc thoảng qua má cô.
Tiền Đa Đa quay đầu.
Lục Tề Minh thì thầm bên tai cô: “Tami và Laila đã đến.”
Ánh mắt cô lóe lên niềm vui.
“Hai đứa không thích chỗ đông người.” Anh nói khẽ, “Chúng đang đợi em ở ký túc xá.”
*
Buổi tiễn biệt kết thúc lúc hơn 8 giờ tối.
Tiền Đa Đa ôm đầy quà tặng, bước nhanh về ký túc xá nữ dưới sự hộ tống của Lục Tề Minh.
Nghe tiếng bước chân, hai bóng nhỏ trong phòng đồng loạt quay đầu.
Sau nhiều ngày trị liệu tâm lý, Tami và Laila đã có nhiều tiến bộ.
Thân hình vẫn gầy guộc nhưng khuôn mặt đã có chút thịt, quần áo sạch sẽ, tóc mềm mượt, đôi mắt từng u ám giờ lấp lánh như sao.
Thấy Tiền Đa Đa, hai đứa trẻ đồng thời cười tươi, đứng dậy chạy về phía cô.
“Đa Đa… chị Đa Đa.” Cậu bé có vẻ ngại ngùng, mặt hơi ửng hồng gọi khẽ.
Khác với anh trai đã biết “xấu hổ”, bé Laila 3 tuổi tỏ ra vô cùng quấn quýt.
Em bé lao đến trước mặt Tiền Đa Đa, giơ hai cánh tay nhỏ xíu lên, nũng nịu bằng tiếng Ả Rập: “Chị ơi, bế. Laila muốn bế.”
Đối mặt với ánh mắt ngây thơ đầy tin tưởng của Laila, Tiền Đa Đa mềm lòng, không cần Lục Tề Minh dịch liền cúi xuống bế bé lên.
Laila vô cùng hài lòng, miệng nhỏ líu lo vài câu rồi ôm chặt lấy cổ cô, đầu dựa vào vai.
Tiền Đa Đa mỉm cười, bắt đầu cù bé.
Em bé vừa cười khúc khích vừa né tránh, ngoe nguẩy trong vòng tay cô như con sâu đo.
Chơi đùa với em bé một lúc, Tiền Đa Đa quay sang cậu bé đứng trước mặt.
Tami mỉm cười nhẹ, ngẩng đầu nhìn cô và em gái bằng ánh mắt bình thản.
Tiền Đa Đa im lặng hai giây, nhẹ nhàng đưa bé trong tay về phía người đàn ông bên cạnh.
Lục Tề Minh mặt lạnh như tiền, tự nhiên đưa tay đón lấy Laila, bế bé bằng một tay.
Thấy chị xinh đẹp không bế mình nữa, đôi mắt to của Laila chớp chớp, khuôn mặt bé nhăn lại sắp khóc.
Lục Tề Minh nhận ra, lặng lẽ nhớ lại cách dỗ trẻ của Tiền Đa Đa.
Anh bước vài bước, bế bé đung đưa nhẹ nhàng, giọng trầm ấm nói tiếng Ả Rập: “Đừng khóc, đừng khóc…”
Cử động nhẹ nhàng như chơi xích đu này rất hiệu quả với trẻ nhỏ.
Quả nhiên, Laila nín khóc.
Em bé cắn một ngón tay, đôi mắt trong veo vừa sợ hãi vừa tò mò nhìn khuôn mặt đẹp trai nhưng hơi nghiêm nghị trước mắt.
Chị Đa Đa xinh đẹp thơm phức, mềm mại.
Còn chú quân nhân này hoàn toàn khác. Trên người chú không có mùi thơm ngọt ngào, áo chú cứng ngắc không êm ái chút nào.
Laila không thích lắm.
Lục Tề Minh bình thản nhìn em bé. Một lúc sau, thấy bé lại sắp khóc, anh đành miễn cưỡng nở nụ cười hiền lành nhất đời mình.
Laila líu lo phản đối: “…Em muốn chị bế. Chị thơm.”
“Chị đang nói chuyện với anh trai em.” Lục Tề Minh dịu dàng dỗ dành, “Bé ngoan, lát nữa chú cho kẹo nhé?”
Nghe đến kẹo, em bé lập tức cười tươi gật đầu: “Vâng ạ!”
Bên này.
Thấy anh đã dỗ xong em bé, Tiền Đa Đa yên tâm phần nào, cúi xuống ngang tầm mắt cậu bé.
“Tami thân mến, ngôi nhà mới thế nào?” Cô nghiêng đầu hỏi khẽ, “Em có thích không?”
Lục Tề Minh dịch sang tiếng Ả Rập cho Tami.
Cậu bé cúi đầu suy nghĩ rồi trả lời: “‘Mẹ tập thể’ mới rất dịu dàng, biết chuyện của em và Laila nên rất quan tâm hai đứa. Chỉ là…”
Tiền Đa Đa nhíu mày: “Chỉ là sao?”
Tami nói nhỏ hơn: “Em vẫn rất nhớ mẹ của mình.”
Câu nói khiến lòng Tiền Đa Đa chùng xuống.
Thực ra, ngay từ ngày đầu Tami và Laila được Lục Tề Minh đưa về trại, lực lượng gìn giữ hòa bình đã tích cực liên hệ với các trại tị nạn chính thức khắp Maridar và các nước lân cận, cố gắng tìm người thân cho hai đứa trẻ.
Nhưng trời không chiều lòng người.
Sau khi gửi thông tin của Tami và Laila đi, họ không nhận được tin vui nào.
Hầu hết nhân viên thu thập thông tin đều trả lời: suốt một năm qua không có người tị nạn Afra nào phù hợp.
Tiền Đa Đa vô cùng thất vọng.
Nhưng cô cũng hiểu rõ, ở vùng Herat bị chiến tranh tàn phá, cơ sở hạ tầng bị hủy hoại hoàn toàn, mạng lưới thông tin của chính phủ cũng không còn, việc tìm kiếm một vài người ở đây khó như mò kim đáy biển…
Đúng lúc này, ánh mắt Tami lại hiện lên vẻ hoang mang và sợ hãi.
Cậu bé nghiêm túc hỏi: “Chị Đa Đa, bố mẹ em… có thể đã không còn sống nữa không? Nếu họ còn sống, sao không đến đón em và Laila? Họ không muốn chúng em nữa sao?”
Tiền Đa Đa mũi cay cay.
Cô đưa tay xoa nhẹ lên má cậu bé, nói: “Đồ ngốc, bố mẹ là người yêu thương em nhất trên đời, tất nhiên họ cũng đang tìm em và Laila. Chỉ là vùng đất này quá rộng lớn, họ đi chậm một chút nên chưa đến được đây thôi. Em hãy cho họ thêm thời gian, được không?”
Tami nghe xong cắn môi, rồi gật đầu mạnh.
Tiền Đa Đa mỉm cười.
Một lúc sau, Tami như nhớ ra điều gì, ngập ngừng nói: “Nghe Ming nói các anh chị sắp rời Maridar, về nước mình?”
Ánh mắt Tiền Đa Đa lưu luyến: “Ừ.”
“Mặc dù yêu cầu này nghe có vẻ vô lý…” Tami hít một hơi thật sâu như lấy hết can đảm, “Nhưng em vẫn muốn hỏi, anh chị có thể không đi không?”
Tiền Đa Đa mắt chớp liên hồi, sững người.
Cậu bé nắm lấy vạt áo cô, giọng gần như không nghe thấy: “Chị Đa Đa, em thích chị và Ming. Dù trông Ming rất đáng sợ…”
“Ở bên anh chị, em có thể tưởng tượng anh chị là bố mẹ của em.” Cuối cùng, những giọt nước mắt cậu bé cố kìm nén lâu nay lăn dài trên má, “Được không? Chị Đa Đa, anh chị hãy ở lại đây.”
Tami khóc, Tiền Đa Đa cũng không kìm được nữa.
Cô khóc như mưa, không ngừng dùng tay lau nước mắt, an ủi cậu bé: “Chúng ta chỉ tạm biệt nhau thôi. Rồi sẽ gặp lại. Tami, chị nhất định sẽ trở lại Maridar.”
Tami khóc càng lúc càng dữ dội, những ngón tay nắm chặt vạt áo Tiền Đa Đa đến mức trắng bệch: “Chị không thích nơi này sao? Chị Đa Đa, chị không thích em và Laila nữa ư? Chúng em đều ăn uống đầy đủ, em còn được đi học… em đã học thêm nhiều từ mới rồi.”
Nghe những lời này, Tiền Đa Đa càng thêm đau lòng.
Cô dang rộng vòng tay ôm chặt lấy Tami: “Chị rất thích nơi này, cũng rất yêu quý em và Laila. Nhưng Tami à, chị phải về nhà rồi, em nhớ bố mẹ mình, chị cũng nhớ bố mẹ chị.”
Cậu bé 9 tuổi khóc đến nỗi không thốt nên lời.
“Em ngoan, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”
Tiền Đa Đa cười trong nước mắt, thì thầm: “Không lâu nữa, em sẽ đoàn tụ với bố mẹ, chúng ta sẽ gặp lại nhau. Thế giới này sẽ tốt đẹp hơn. Nhất định là vậy.”
*
Sau đó, Tiền Đa Đa ở lại trò chuyện với hai đứa trẻ thêm một lúc, cho đến khi Isabella đến thông báo trại tị nạn đang hỏi thời gian đưa chúng về, cô mới giật mình nhận ra đêm đã khuya.
Chỉnh đốn lại tâm trạng và trang phục.
Tiền Đa Đa và Lục Tề Minh mỗi người dắt một đứa trẻ, tiễn hai anh em lên xe quân sự trở về trại tị nạn.
Dưới ánh trăng lạnh, chiếc xe jeep quân sự từ từ rời doanh trại, khuất dần trong màn đêm.
Tiền Đa Đa đứng lặng giữa làn gió rất lâu trước khi quay về.
Khi đi ngang qua một góc gần sân tập, hình ảnh những khuôn mặt trẻ thơ đẫm nước mắt hiện lên trong tâm trí, cô không kìm được nữa, dừng bước, hai tay che mặt khóc nức nở.
Lục Tề Minh vốn lặng lẽ đi bên cạnh, thấy cô khóc liền bối rối.
Anh nhíu mày hỏi: “Vẫn còn lưu luyến?”
“…” Cô gái che mặt gật đầu, tiếng nấc nghẹn ngào lọt qua kẽ tay, nghe thật tội nghiệp.
Lục Tề Minh mềm lòng, thở nhẹ rồi kéo cô vào lòng.
“Nào nào, ngoan.”
Anh áp sát tai cô, giọng dịu dàng an ủi: “Anh biết em buồn, biết em lưu luyến Tami, Laila và những đứa trẻ khác. Đừng khóc nữa.”
Nghe vậy, cô lại nấc lên vài tiếng rồi ngẩng đôi mắt đẫm lệ nhìn anh: “Em không chỉ nhớ bọn trẻ, em còn nhớ Yuna, nhớ Isabella… Ngày mai đi rồi, không biết bao giờ mới gặp lại.”
Cô khóc đến nỗi mắt đỏ hoe, hàng mi dày ướt đẫm dính lại với nhau, mũi nhỏ đỏ ửng, trông thật đáng thương.
Cảnh tượng này khiến trái tim Lục Tề Minh thắt lại từng hồi.
Không kìm lòng được, anh khẽ hôn lên môi cô: “Chia ly là lẽ thường tình, chúng ta đều phải học cách chấp nhận.”
Tiền Đa Đa thở dài sầu não: “Em hiểu điều anh nói. Cuộc đời như chuyến tàu, người lên xuống không ngừng. Có được những khoảnh khắc đáng nhớ bên nhau đã là quý giá lắm rồi…”
Nói đến đây, vai cô khẽ run lên, giọng nghẹn ngào: “Nhưng em vẫn buồn lắm.”
Ánh mắt Lục Tề Minh tràn đầy thương xót, anh nhìn cô chăm chú hỏi: “Vậy anh phải làm gì để em bớt buồn đây?”
Tiền Đa Đa ngẩn người, nước mắt lã chã: “…Nỗi buồn này vốn không liên quan đến anh. Em chỉ cần khóc một lúc sẽ đỡ hơn, anh không cần lo đâu.”
Lục Tề Minh bất lực.
Không quan tâm đến cô? Làm sao có thể đây.
Cô khóc một cách chân thành, mong manh đến thế, nước mắt như suối tuôn không ngừng, khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm.
Những giọt nước mắt ấy khiến Lục Tề Minh thấy lòng hoảng loạn. Anh muốn lau đi những giọt lệ cho cô nhưng lại sợ những vết chai ở đầu ngón tay sẽ làm cô đau. Cả trái tim anh như bị siết chặt, ước gì có thể mang cả thế giới đặt trước mặt cô.
Đêm nay gió nhẹ, biển cát lặng sóng, trên trời đầy sao. Gần sân tập không một bóng người, chỉ có một cột đèn đường treo cao tỏa ra ánh sáng ấm áp hòa cùng ánh sao trời xa xăm.
Khoảng nửa phút sau.
Người đàn ông cúi người, nghiêng đầu, hôn đi một giọt nước mắt còn đọng trên hàng mi cô gái, giọng nói nhẹ nhàng: “Em hiểu rõ đạo lý rồi, nên việc anh chỉ dùng lời nói để an ủi em thì có lẽ không có ý nghĩa gì lớn.”
Nghe vậy, Tiền Đa Đa có chút không hiểu, ánh mắt cô lóe lên sự nghi hoặc.
Đôi mắt đen thẫm của Lục Tề Minh nhìn thẳng vào cô, anh nói tiếp: “Thế nên anh định làm vài việc để giúp em chuyển dời sự chú ý.”
Lời vừa lọt vào tai, vành tai cô gái lập tức ửng đỏ. Cô không biết nghĩ đến điều gì, các khớp ngón tay co lại trong lòng bàn tay, vệt hồng ửng ở khóe mắt bị nước mắt đã khô một nửa làm nhòe đi, trông như son môi bị ngâm trong suối nước. Đôi mắt cô mở to hơn, vừa hoảng sợ vừa xấu hổ lắp bắp: “Anh, sao anh lúc nào, ở đâu cũng có thể nghĩ đến chuyện đó vậy?”
Nói rồi, cô còn ra vẻ nghiêm túc bịt miệng lại, ngửa cổ ra sau để giữ khoảng cách với anh, lẩm bẩm bổ sung một câu biểu thị thái độ: “Tối nay em tuyệt đối không hôn anh đâu.”
Lục Tề Minh nghe xong, khẽ nhướng mày lên một chút rồi lại áp sát cô hơn.
Mặt Tiền Đa Đa càng nóng hơn, vừa hoảng vừa ngượng, sợ hãi đến mức đưa tay ra đẩy anh, khẽ trách: “Lục Tề Minh, không được làm bậy.”
Cách khuôn mặt cô chỉ còn ba ngón tay, người đàn ông dừng lại. Anh nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Yên tâm, việc anh muốn làm không phải là hôn em.”
Tiền Đa Đa: “…”
Tiền Đa Đa ngây người ra, bàn tay phải đang bịt môi cô từ từ hạ xuống, vẻ mặt ngơ ngác nói: “Vậy anh muốn làm gì?”
Người đàn ông đứng thẳng người, im lặng một lát rồi chợt nghiêng đầu, không chút biểu cảm nhìn đường nét cồn cát phía xa. Anh thản nhiên lẩm bẩm: “Tập đi tập lại hàng trăm lần trước gương, nhưng đến lúc thực chiến vẫn rất hồi hộp. Tuy vậy, cũng không ảnh hưởng gì lớn.”
Tiền Đa Đa chẳng hiểu mô tê gì, hoàn toàn không biết người này đang lầm bầm cái gì. Mí mắt và chóp mũi cô vẫn còn đỏ hoe, cô khẽ nhíu mày: “Anh đang nói gì vậy, sao em chẳng hiểu một chữ nào cả.”
Sau đó, chưa kịp để cô định thần, người đàn ông đối diện như làm ảo thuật, không biết từ đâu biến ra một chiếc nhẫn. Trong phạm vi nhỏ bé ấy, ánh sáng bạc lấp lánh như dòng chảy bị khóa lại, viên kim cương trong suốt và lạnh lẽo. Vòng nhẫn lại không phải chất liệu bạch kim thông thường mà lại có màu vàng rất đậm, trầm lặng và giản dị, không biết là chất liệu gì.
Tiền Đa Đa bị chiếc nhẫn trên tay người đàn ông thu hút sự chú ý, cô chăm chú nhìn.
Đúng lúc này, vị trung tá trẻ trong bộ quân phục chỉnh tề lại quỳ một gối xuống trước mặt cô.
“…”
“Vòng nhẫn này được đúc từ viên đạn đầu tiên trúng vào cơ thể anh, nó tượng trưng cho sự tái sinh và quãng đời còn lại của anh.”
Lục Tề Minh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm: “Anh xin thề với lòng trung thành của một quân nhân, từ nay về sau, mỗi ngày anh sẽ dùng sinh mệnh để bảo vệ đất nước và nhân dân, và cũng sẽ dùng một trái tim nồng nhiệt để yêu thương và che chở em.”
“Tiền Đa Đa, xin em hãy lấy anh nhé.”
Gió đêm dịu dàng, biển cát mênh mông và ánh sao của xứ lạ đều là nhân chứng.
Lời cầu hôn này đến thật bất ngờ. Sau khoảnh khắc sững sờ, ngực Tiền Đa Đa nóng bừng, những giọt nước mắt vừa ngưng lại giờ lại trào ra.
Cô nhìn anh qua đôi mắt nhòe lệ, anh cũng ngẩng đầu nhìn thẳng vào cô. Thời gian dường như dừng lại tại khoảnh khắc này.
Cuối cùng, cô vỡ òa trong tiếng cười xen lẫn tiếng khóc, đưa ngón áp út tay trái ra, khẽ nghẹn ngào đáp: “Được thôi, em đồng ý.”