Tim tôi đập rộn ràng, phấn khích tột độ.
Tôi đang mải mê đào đất, từ góc khuất, một bóng người lặng lẽ tiến lại gần.
7
Tôi đào thêm hai nhát nữa.
Lớp đất trên bề mặt đã được dọn sạch, lộ ra mảnh vải màu vàng ngỗng.
Không sai, đây chính là quần áo Thu Thực mặc hôm qua.
Tôi vứt xẻng đi, không ngại bẩn mà dùng tay lau sạch bùn đất trên mặt thi thể.
Cuối cùng, khuôn mặt cô ấy hiện ra.
Đôi mắt đỏ ngầu vẫn mở trừng trừng, máu đỏ tươi loang khắp gương mặt xám xịt.
Đúng là xác của Thu Thực.
Tôi kiệt sức, ngã vật xuống đất.
Tim đập nhanh hơn, đến mức khó thở, chỉ biết há hốc thở gấp.
Thu Thực rõ ràng đã chết, xác cô ấy vẫn ở đây, tại sao cô ấy lại trở về?
Tại sao Tam di thái và Xuân Hoa không nhớ Thu Thực đã chết tối qua?
Tại sao chỉ có mình tôi ngửi thấy mùi thối rữa?
"Chị Hạ Diệp, chị làm gì ở đây thế?"
Đột nhiên, một giọng nói ngọt ngào vang lên sau lưng.
Tim tôi chùng xuống, toàn thân nổi da gà, nỗi sợ hãi tràn ngập.
Giọng nói quá đỗi quen thuộc, không cần nhìn cũng biết là ai.
Cô ấy đã ở đây bao lâu rồi?
Cô ấy có giết tôi không?
Tay tôi run rẩy vì sợ hãi, đầu óc cuống cuồng tìm cách ứng phó.
Làm sao bây giờ?
Làm thế nào mới được đây?
Thấy tôi đờ đẫn, người kia bước vòng ra trước mặt.
Cô ấy có vẻ hứng thú với cái hố, đi vòng quanh ngắm nghía.
Tôi mềm nhũn vì căng thẳng, không đủ sức đứng dậy.
"Kỳ lạ thật, sao chị lại đào hố rồi để trống không vậy?"
Giọng cô ấy đầy nghi hoặc.
Tôi nghẹt thở.
Cô ấy không thấy xác trong hố sao?!
8
Thấy tôi ngồi bệt, Thu Thực định đỡ tôi dậy.
Bàn tay ấm áp chạm vai, tôi giật mình, thoát khỏi cơn hoảng loạn.
Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cũng không dám nghĩ sâu.
Đẩy mạnh tay Thu Thực ra, tôi loạng choạng chạy về.
Về đến sân tôi thấy xung quanh vắng tanh, Tam di thái và Xuân Hoa đều không ở đây.
Giờ này, có lẽ Tam di thái đang ngắm hoa trong vườn.
Tôi vội vàng chạy vào phòng của người hầu, thu dọn vài bộ quần áo, giấu dưới chăn.
Mọi thứ quá kỳ lạ, tôi phải trốn đi thôi, phải thoát khỏi Lâm phủ ngay.
Nhưng tôi là người hầu được bán vào đây, không có lệnh của Lão gia, không thể ra ngoài.
Chỉ có thể đợi đêm tối rồi trốn đi.
Vừa giấu xong hành lý, Tam di thái đã về, quát gọi tôi hầu hạ.
Tôi thở gấp, cổ họng khô rát vì sợ hãi.
Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi *****.
Tôi bấm chặt ngón tay, cố giữ bình tĩnh, tôi cúi đầu bước vào phòng Tam di thái.
May mắn, đến tối cũng không có chuyện gì.
Trong đêm đen, tôi mở to mắt, im lặng đợi Xuân Hoa và Thu Thực ngủ say.
Mùi thối rữa vẫn đậm đặc, tràn ngập khoang mũi, dường như còn nồng hơn đêm qua, đến nỗi Xuân Hoa cũng nhiễm mùi.
Hơi thở trong phòng dần đều, tôi nhẹ nhàng trở dậy, vác bị đồ lên, lặng lẽ rời đi.
Cảm giác chung giường với quỷ là thế nào?
Tôi chỉ biết tim lúc nào cũng treo lơ lửng, không dám thở mạnh.
Ra khỏi sân nhỏ, tôi đỡ căng thẳng hơn, may mắn không đánh thức quỷ nữ dậy.
Đêm khuya Lâm phủ tĩnh lặng, không một bóng người.
Tôi len lỏi trong phủ, dựa theo trí nhớ hướng về phía cửa sau.
Nhưng Lâm phủ đêm nay dường như khác ban ngày.
Đi mãi vẫn không thấy cửa sau.
Lần thứ ba đi qua cùng một hành lang, tôi nhận ra điều bất thường.
Lâm phủ có lớn đến thế không?
Từ phòng Tam di thái, tôi đã đi gần nửa tiếng rồi.
Lâm phủ thật sự rộng đến vậy sao?
9
Đêm nay không trăng, không sao, bầu trời đen kịt như mực, như sắp đổ xuống nhấn chìm Lâm phủ.
Cảm giác kỳ quái trào dâng.
Đêm tối khó nhìn, chắc tôi đi nhầm đường.
Tôi tự trấn an, nhưng nỗi bất an vẫn bám riết.
Dưới màn đêm, Lâm phủ mất hết sắc màu, chỉ còn lại màu đen ngột ngạt.
Tôi đi nhanh hơn, đến mức không quan tâm tiếng động nữa mà chạy như bay.
Tầm nhìn của tôi mờ dần, trong khoé mắt lờ mờ, những bức tường trắng mái đen hiện lên như quái vật há miệng, nuốt chửng tất cả.
Tôi giật mình bởi trí tưởng tượng của mình.
Nhưng khi nhìn kỹ hơn, cảnh tượng càng trở nên kỳ dị.
Những tòa nhà như sống dậy, những đường thẳng đứng rung rinh như ngâm trong nước, kéo dài ra mãi không dứt.
Chúng mọc lên như măng sau mưa!
Càng cao, càng cong.
Lâm phủ méo mó, quái dị và sống động.
Tôi ngửa cổ kinh hãi, nhìn bầu trời đen ngày càng nhỏ lại.
Nhà cửa mọc lên, khép lại, dần thành hình một chiếc lồng.
Cảnh tượng quá kỳ lạ, tôi quên mất suy nghĩ, quên cả chạy trốn.
Khi tỉnh táo lại, bầu trời chỉ còn lại một lỗ kim, rồi biến mất.
Cuối cùng, Lâm phủ biến thành một chiếc lồng, nhốt tôi bên trong.
"Không thoát được đâu."
"Cô không thoát được đâu."
Bỗng nhiên, trong không gian tĩnh lặng vang lên tiếng thì thầm.
Tôi giật mình, hoảng hốt nhìn quanh.
Nhưng không có một bóng người nào.
Giọng nói ấy rất kỳ lạ, vang lên nhẹ nhàng nhưng dường như vọng lên từ khắp mọi nơi.
Khi xa, khi gần.
"Không ai có thể thoát khỏi Lâm phủ được."
Giọng nói càng lúc càng the thé, từ thì thầm thành gào thét, khiến màng nhĩ của tôi đau nhói.
Tôi bịt tai ngồi thụp xuống, co rúm người, run rẩy không ngừng.
Nhưng âm thanh ấy như búa nhọn, đập vào đầu tôi. Trong tiếng gào "Không ai có thể thoát khỏi Lâm phủ được", đầu tôi đau như bị khoan thủng.
Trán tôi đổ đầy mồ hôi, cả người ướt đẫm.
Lâm phủ sao lại thế này?
Chuyện gì đang xảy ra?
Trong cơn đau dữ dội, ý thức tôi mờ dần, cuối cùng ngất đi.
10
Tôi tỉnh dậy vì ánh sáng chói vào mặt.
Tôi mở mắt khó nhọc, đầu còn âm ỉ đau.
Bên ngoài trời sáng rõ, tôi đã trở về căn phòng quen thuộc của người hầu.
Tôi ngồi bật dậy.
Phải chăng đêm qua chỉ là ác mộng, tôi chưa từng rời khỏi phòng?
Tôi nhíu mày, không thể hiểu nổi.
"Tối qua sao Hạ Diệp không đi ra được nhỉ?"
Ngoài cửa vang lên giọng nói khẽ khàng, đầy nghi hoặc của Xuân Hoa.
Đêm qua không phải mơ!
Tim tôi thắt lại.
Sao Xuân Hoa biết tôi định trốn đi vào tối qua?!
Bên ngoài, giọng nói kia vẫn tiếp tục vang lên, tôi dỏng tai, nín thở lắng nghe.
"Đánh thức cô dậy, khiến Hạ Diệp tưởng cô chết đi sống lại hóa thành lệ quỷ, sau đó tôi sẽ giả vờ không biết chuyện cô đã chết, để dọa cô ấy sợ hãi, như vậy cô ấy sẽ rời khỏi Lâm phủ."
"Rõ ràng mọi thứ đúng kế hoạch, sao Hạ Diệp lại không thể rời khỏi đây được?"
Xuân Hoa biết Thu Thực đã chết!
Tôi khẽ hít sâu, mắt mở to, lòng ngập tràn nghi vấn.
Sao cô ấy lừa tôi?
Sao muốn tôi rời khỏi Lâm phủ?
Tôi tận mắt thấy Thu Thực chết, sao cô ấy có thể sống lại?
Lâm phủ đêm qua, sao lại như thế?
"Thiếu khế ước."
Một giọng nói trầm đục khác cất lên, chính là Thu Thực.
"Tôi nhớ khi mới vào Lâm phủ, người cũ từng nói, không lấy lại khế ước, sẽ không bao giờ thoát ra được. Sống là người của Lâm phủ, chết là quỷ của Lâm phủ."
"Nhưng khế ước ở phòng Lão gia, làm sao lấy được chứ."
"Phải nghĩ cách thôi, đây là cơ hội cuối. Nếu Hạ Diệp không thể thoát ra, cô biết hậu quả rồi đấy." Giọng Thu Thực càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Xuân Hoa ở bên ngoài như run lên, giọng run rẩy: "Tôi hiểu."
Nghe đến đây, tôi càng bối rối.
Nếu tôi không trốn được, chuyện gì sẽ xảy ra?
Sao Xuân Hoa và Thu Thực lại sợ hãi thế?
Chưa kịp suy nghĩ sâu hơn, bỗng "két" một tiếng, cửa mở ra.