Khu chung cư của Nam Vu Hạ không có hầm để xe, bản thân cậu không có xe, nên cũng chẳng có chỗ đậu cố định dưới hầm. Cuối cùng, Doãn Trì đành phải tìm một chỗ đỗ xe ở ngay cổng khu chung cư.
Từ chỗ này đến tòa nhà Nam Vu Hạ đang ở còn khá xa, mà họ lại không có ô. Nam Vu Hạ ôm chặt mèo con trong lòng, còn Doãn Trì thì xách cát và thức ăn cho mèo, cả hai vừa che chắn vừa chạy thục mạng trong cơn mưa xối xả để vào tòa nhà.
Khi về đến nhà Nam Vu Hạ, cả hai đều bị mưa làm cho ướt sũng, chỉ có mèo con trong lòng Nam Vu Hạ là còn khô ráo. Cậu lấy mèo ra khỏi cổ áo, rồi đặt nó xuống đất, nhìn nó tò mò đi vài bước, ngửi ngửi tay nắm cửa của tủ giày gần đó.
Nam Vu Hạ đưa cho Doãn Trì một đôi dép lê, thầm cảm ơn trời vì hôm qua đã dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ. Bây giờ nhà cậu gọn gàng như một căn hộ mẫu, còn thoang thoảng mùi chanh của nước lau nhà.
Cậu chợt nghĩ đến việc một anh chàng đẹp trai như Doãn Trì lại đang đứng trong nhà mình, lòng dâng lên chút phấn khích. Khi đặt đôi dép xuống đất, cậu lén liếc nhìn Doãn Trì một chút.
Tóc của Doãn Trì bị mưa làm ướt, trông có vẻ xoăn hơn bình thường. Áo sơ mi trắng trên người anh cũng ướt đẫm, mơ hồ lộ ra một chút xương quai xanh cùng đường nét cơ bắp.
“Vào…” Nam Vu Hạ bị kích động đến mức giọng vỡ òa ngay câu đầu tiên, cậu ho khan một tiếng rồi nói tiếp: “Vào nhà, vào nhà đi, cứ ngồi tự nhiên, để em rót cho anh ly nước.”
Cậu bước vào bếp, nhưng không nghe thấy tiếng động gì phía sau. Nam Vu Hạ tò mò quay đầu lại, thấy Doãn Trì đứng ở cửa, hai tay đút túi, lông mày khẽ nhíu lại, không hề bước vào trong.
Nam Vu Hạ hỏi: “Sao vậy ạ?”
Doãn Trì liếc nhìn cậu, trước tiên ngửi ngửi không khí, rồi chần chừ hỏi:: “Nhà cậu có mùi gì ấy nhỉ?”
Nam Vu Hạ giật mình, nghĩ chẳng lẽ còn chỗ nào trong nhà mà mình chưa dọn dẹp kỹ, đến mức có mùi rồi? Cậu cũng ngửi thử nhưng chẳng thấy gì.
Có thể mình đã quen với mùi này, còn người khác thì dễ nhận ra hơn, suy nghĩ một hồi, cậu mới nhớ ra, cười gượng gạo: “Sầu… sầu riêng.”
Mặt Doãn Trì không biểu lộ cảm xúc gì, Nam Vu Hạ không biết anh ấy có thích sầu riêng hay không, sợ làm anh ấy khó chịu, vội chạy ra mở cửa sổ phòng khách để thông gió.
Cửa sổ vừa mở, tiếng mưa bên ngoài càng lớn hơn, một làn gió mát lạnh mang theo hơi ẩm tràn vào phòng.
Nam Vu Hạ đứng trước cửa sổ, quạt nhẹ không khí, hy vọng mùi sầu riêng nhanh chóng tan đi. Cậu lại liếc trộm Doãn Trì, thấy anh đã thay dép và bước vào nhà, có vẻ không quá khó chịu, Nam Vu Hạ mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiếng mưa bên ngoài càng lúc càng lớn. Nam Vu Hạ mở điện thoại xem dự báo thời tiết, thấy tối nay có mưa lớn, một số nơi còn có mưa dông. Anh đang tự nghĩ đã lâu rồi chưa nghe thấy tiếng sấm, không biết tối nay có sấm không, thì bỗng nhiên bầu trời bên ngoài lóe sáng, vài giây sau là một tiếng sấm vang rền.
Mèo con giật mình, vốn đang loanh quanh ngửi ngửi khắp nơi, giờ rụt lại thành một cục tròn, vì chân nó không tiện chạy trốn nên chỉ biết co rúm tại chỗ mà run rẩy.
Nam Vu Hạ vội vàng bế nó lên, ngồi xuống ghế sofa và vuốt v e lông cho nó. Mèo con nhút nhát đến khó tin, nó cố gắng rúc vào bụng Nam Vu Hạ, nhưng không rúc được, cuối cùng thì cuộn tròn lại, lấy đuôi quấn quanh mũi.
Thật khó tin là một chú mèo nhút nhát như vậy lại có thể sống sót trên đường phố. Nhưng có lẽ cũng không thể trách nó, mèo vốn là loài nhút nhát mà.
Khi Nam Vu Hạ dỗ mèo con yên tĩnh lại, ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của Doãn Trì đang nhìn mình.
Doãn Trì đang nhìn mèo con trong lòng cậu, gương mặt anh có chút khó đoán, khiến Nam Vu Hạ nảy ra suy nghĩ rằng câu tiếp theo của anh ấy có thể sẽ là: “Tôi cũng sợ, hay cậu ôm tôi một cái đi?”
Bên ngoài, tiếng mưa càng lúc càng lớn, những hạt mưa bị gió thổi tạt vào cửa sổ, làm một góc sàn nhà bị ướt. Nam Vu Hạ vội đứng dậy đi đóng cửa sổ lại, sau đó ngửi thử không khí, chắc chắn rằng không còn mùi sầu riêng mới dám quay lại.
Doãn Trì dựa lưng vào tường phòng khách, thong thả quan sát xung quanh. Nhà của Nam Vu Hạ được dọn dẹp rất gọn gàng, đồ đạc không nhiều lắm, mang lại cảm giác ấm cúng, đây là lần thứ hai Doãn Trì đến nhà Nam Vu Hạ, lần trước là do tình cờ, còn lần này thì anh chính thức bước vào.
“Anh xem, bên ngoài đang mưa to.” Nam Vu Hạ cẩn thận mở lời, sau đó bổ sung thêm: “Còn có sấm nữa.”
Vừa dứt lời, bầu trời lại lóe sáng, không lâu sau là tiếng “ầm” rền vang.
Doãn Trì đáp: “Ừ.”
“Anh Doãn Trì à, hay là… anh đừng về nữa? Không thì sẽ bị ướt mất… hơn nữa…” Nam Vu Hạ hít một hơi thật sâu, ôm chặt mèo con trong lòng như để lấy thêm can đảm, đưa mèo lên che trước mặt, “…có khi bị cuốn đi mất ấy ạ.”
Giọng cậu mang chút nịnh nọt, còn ngoan ngoãn hơn cả con mèo con nhỏ nhắn trong lòng mình.
Doãn Trì ngơ ngác một giây, sau đó phối hợp trả lời: “Ừ, bị cuốn đi thì không tốt đâu.”
Anh lại hỏi: “Nhà cậu có chăn thừa không?”
“Để, để làm gì?” Nam Vu Hạ giả vờ ngơ ngác, nuốt khan một cái.
“Ở nhờ một đêm chứ sao.” Khoé miệng Doãn Trì khẽ trễ xuống, khuôn mặt anh bỗng nhiên có chút tội nghiệp, giống hệt biểu cảm của mèo con trong lòng Nam Vu Hạ. Điều lạ là trên khuôn mặt điển trai của anh, biểu cảm này không hề có chút gượng gạo nào.
Nam Vu Hạ sững sờ nhìn anh một lúc, không nói nên lời. Mèo con trong lòng cậu bị ôm chặt quá, kêu lên một tiếng, rồi đưa móng vuốt ra cào nhẹ vào cổ áo của cậu.
Doãn Trì thấy Nam Vu Hạ không phản ứng gì, bật cười khẽ, hỏi: “Không được à? Nếu không thì tôi sẽ không làm phiền nữa.”
“Được, được chứ, anh chờ chút, em đi lấy cho.” Mặt Nam Vu Hạ như nóng bừng lên, cậu cúi gằm mặt đứng dậy, nhét mèo con vào lòng Doãn Trì rồi bước nhanh vào phòng ngủ của mình.
Lời tác giả:
Chẳng có gì xảy ra cả~