Mặt Nam Vu Hạ đỏ bừng như đang sốt, cậu vào phòng ngủ rồi phi ngay vào nhà vệ sinh, vỗ chút nước lạnh lên mặt mới dám ra ngoài.
Vừa lục tủ quần áo tìm chăn, cậu vừa tự phê bình bản thân: Nam Vu Hạ! Mày là đàn ông đó, có tí tiền đồ nào không hả?
Cậu vỗ mạnh vào mặt mình rồi véo một cái thật đau.
Mấy món như chăn, ga giường, gối dự phòng đều nhét ở sâu bên trong tủ quần áo. Nam Vu Hạ loay hoay một hồi mới kéo được ra, nhưng vì dùng sức hơi quá suýt thì ngã ngồi xuống đất. Cậu hít một hơi thật sâu rồi ôm chăn đi ra khỏi phòng ngủ, thấy Doãn Trì đang ngồi xổm trên sàn chơi với mèo. Anh đang dùng ngón tay mình làm que trêu mèo, cứ huơ qua huơ lại trước mặt nó.
Mèo con vồ lấy ngón tay anh rồi ôm chặt lấy mà cắn, mấy cái răng sữa nhỏ xíu chẳng có tí sát thương nào, mà tưởng mình ghê gớm lắm, còn “gừ gừ” hai tiếng giả vờ làm hổ con.
Căn hộ nhỏ của Nam Vu Hạ chỉ có một phòng ngủ, nhưng ghế sô pha có thể kéo ra làm giường. Cậu đặt chăn lên ghế bên cạnh, giúp Doãn Trì sắp xếp lại sofa, tiện thể len lén liếc nhìn anh.
Ơ? Chẳng phải anh ấy nói không thích mèo hả?
Nghe thấy cậu đến, Doãn Trì rút ngón tay ướt nhẹp nước miếng ra khỏi miệng mèo con, rồi hỏi cậu: “Mèo này chắc phải đặt tên nhỉ?”
“Ừ nhỉ.” Nam Vu Hạ chợt nhận ra, không có tên cũng hơi bất tiện, nghĩ một chút, cậu bèn nói: “Vậy gọi nó là bánh đậu đi, tên đầy đủ là bánh bao đậu đỏ
Doãn Trì hỏi: “Tại sao?”
“Vì em thích ăn bánh bao nhân đậu đỏ á.” Nam Vu Hạ giải thích, rồi đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cậu nhìn vào bộ lông đen trắng của con mèo, nói: “Thật ra gọi là bò sữa cũng được, hoặc sữa bò, hay là…”
Cậu còn chưa nói hết câu thì Doãn Trì lên tiếng cắt ngang: “Hay là gọi gà quay đi.”
Nam Vu Hạ nghiêm túc cân nhắc một hồi, rồi bước tới ôm con mèo đang chổng mông chui xuống gầm sofa lên, giơ ngang tầm mắt quan sát
Nó không có “bảo bối”, là một cô mèo cái ngoan hiền, nên gà quay nghe có vẻ hơi… nam tính quá, không hợp với nó chút nào.
Cuối cùng, cậu đặt tên cho con mèo là bánh trứng sữa, tên đầy đủ là Nam bánh trứng sữa cho cùng họ với ba nó.
Doãn Trì không có ý kiến gì, chỉ khẽ gật đầu, nói một tiếng “Cũng được”, nhưng khóe môi lại hơi cong lên.
Nam Vu Hạ rót cho Doãn Trì một cốc nước, chợt nhớ ra hai người vẫn chưa ăn gì, nên hỏi anh có đói không.
Doãn Trì đáp có hơi đói, rồi hỏi nhà cậu có gì ăn không.
Thật ra trong nhà chẳng còn gì để ăn cả, hôm nay Nam Vu Hạ vốn định đi mua đồ ăn, nhưng vì bận bịu quá nên đã quên mất. Thường thì cậu tự nấu ăn, rất ít khi gọi đồ ngoài. Hồi mới ra ở riêng, mẹ cậu thường xuyên dặn phải tự nấu ăn, bây giờ quan hệ đã nhạt dần, nhưng cậu vẫn luôn chăm sóc bản thân thật tốt, xem như một lời nhắn gửi cho chính mình và gia đình.
Nam Vu Hạ cúi xuống lục tủ lạnh, không tìm được gì để nấu, cuối cùng cậu lại lôi một túi đồ còn chưa mở từ trong tủ bếp ra.
Cậu cầm lên xem một lúc, do dự không biết nói ra có dọa Doãn Trì chạy mất hay không, bèn quay lại, hỏi bằng giọng đáng thương: “Em có bún ốc…anh ăn không?”
Một gói bún ốc to có năm gói nhỏ riêng biệt, trước đó Nam Vu Hạ mua để giải cơn thèm, nhưng lại quên không ăn.
Doãn Trì thở dài.
Cuối cùng, họ vẫn gọi hai phần đồ ăn ngoài, không phải vì Doãn Trì ghét bún ốc, mà vì tối nay anh ngủ ở phòng khách. Mà bếp lại thông với phòng khách, Nam Vu Hạ sợ anh bị mùi bún ốc hun đến mức ngủ một giấc rồi không dậy nổi nữa.
Hai người gọi bánh bao chiên, vì cả hai đều đói mà trời cũng đã khuya. Ăn xong vài ba miếng rồi chuẩn bị đi ngủ.
Nam Vu Hạ dọn dẹp sơ qua nhà vệ sinh bên ngoài để nhường cho Doãn Trì dùng, rồi tìm bàn chải đánh răng và khăn tắm dùng một lần đưa cho anh.
Trước khi vào phòng ngủ, cậu bế bánh trứng sữa vào phòng mình. Cậu nhớ Doãn Trì từng nói không thích mèo, nên để mèo ở phòng khách sợ sẽ làm phiền anh.
Đến nửa đêm, khoảng mười hai giờ, Nam Vu Hạ nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được. Có một anh chàng đẹp trai như thế ở ngoài kia, cậu ngủ được mới lạ.
Trời mùa hè nóng nực, bình thường Nam Vu Hạ phải bật điều hòa mới ngủ ngon, nhưng hôm nay trời mưa lớn, trong phòng có chút mát mẻ, như thể cơn mưa này đã cuốn hết cái nóng oi bức đi. Bên ngoài trời vẫn mưa, gió thổi mạnh hắt mưa vào cửa sổ, tiếng mưa nghe dày đặc vô cùng.
Đêm mưa rất thích hợp để ngủ, nhưng Nam Vu Hạ lại không ngừng suy nghĩ về mọi thứ đã xảy ra hôm nay. Không chỉ hôm nay, cậu còn nghĩ lại toàn bộ những chuyện đã xảy ra từ lúc cậu gặp Doãn Trì cho đến giờ.
Nếu đã để mình ôm, còn đưa về nhà, còn lưu lại số điện thoại, giờ lại sẵn lòng ở lại nhà mình…thì…
… Có khi nào anh cũng thích con trai không?
Nam Vu Hạ hơi phấn kích, trong lòng như lăn qua lăn lại mấy vòng.
Ít nhất cũng có khả năng đó chứ?
Hôm nay họ cùng đón mèo, rồi cùng đi đến cửa hàng thú cưng, những việc này bạn bè cũng có thể làm cùng nhau. Nhưng việc Doãn Trì đồng ý ở lại nhà cậu lại mang chút gì đó khác biệt.
Nếu trước chữ “bạn” thêm chữ “trai” thì khác hẳn rồi.
Nam Vu Hạ cứ nghĩ tới nghĩ lui, bất chợt lật người, rút cái gối từ dưới đầu ra úp lên mặt. Úp được một lúc thì cảm thấy ngộp thở, cậu vội vàng kéo gối ra, quạt quạt trước mặt mình.
Nếu không hạ nhiệt sớm, chắc cậu sẽ bốc cháy mất.
Sau khi được mang vào phòng, thì bánh trứng sữa nghịch ngợm vô cùng. Dù Nam Vu Hạ đã để sẵn một cái ổ mèo ở góc phòng cho nó, nhưng nó không thèm để mắt tới, cứ ở giường dẫm qua dẫm lại. Một lúc sau, nó đã cọ vào mặt Nam Vu Hạ, dùng đôi chân bé nhỏ nhào lên ngực cậu như đang nhào bột.
Nó ghét cái vòng Elizabeth quanh cổ, cọ đầu vào chăn để gỡ ra, nhưng vì bị què một chân nên đứng không vững, tự làm mình ngã nhào.
Bên ngoài mưa rơi rất lớn, mèo con thì nghịch ngợm và lòng Nam Vu Hạ cũng bồn chồn không yên.
Bầu trời lại vang lên một tiếng sấm, bánh trứng sữa giật mình, chui tọt vào trong chăn của Nam Vu Hạ, cuối cùng cũng chịu yên tĩnh. Nam Vu Hạ lật người, bế nó ra khỏi chăn và đặt cạnh gối, vì sợ mình ngủ quên rồi đè trúng nó.
Trường của cậu hình như chẳng có nam sinh nào là “cong”, mà nếu có thì cũng chẳng đẹp trai, mà có đẹp trai thì cũng chẳng thể nào đẹp bằng Doãn Trì.
Nói thẳng ra, cậu chỉ là đang thèm muốn cơ thể người ta, muốn xem thử dưới cái áo gile đen chỉn chu đó có phải là cơ bụng sáu múi hay không thôi.
Nếu anh ấy sẵn lòng ở lại nhà mình, lại còn chủ động như thế, thì có khi nào anh ấy cũng có chút tình ý với mình không ta?
Nhưng rồi Nam Vu Hạ lại bắt đầu suy nghĩ về một vấn đề khác.
Nếu Doãn Trì thật sự có cảm tình với cậu, thì sao giờ đang có cơ hội nhưng vẫn chưa làm gì? Anh có thể giả vờ sợ sấm sét, rồi chạy vào phòng mình nhờ cậu bảo vệ anh mà.
Hay là do anh ấy đang ngại ngùng điều gì đó? Nam Vu Hạ chắc chắn sẽ không từ chối, nếu Doãn Trì thật sự sợ, cậu sẵn lòng ôm anh an ủi, giống như đã ôm mèo con lúc nãy.
Càng nghĩ, Nam Vu Hạ càng thấy lạ. Cơ hội tốt thế này, bỏ qua thì không biết đến khi nào mới có cơ hội khác.
Cậu lại trở mình, bánh trứng sữa bên cạnh đã ngủ say, cuộn tròn thành một cục bông mềm mại. Nam Dư Hạ nhẹ nhàng vuốt lông nó, bóp bóp thân hình nhỏ xíu.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cậu.
Có phải Doãn Trì “không được” hay không?
Đó là suy nghĩ cuối cùng trước khi Nam Vu Hạ chìm vào giấc ngủ. Thậm chí trong mơ, cũng lả cảnh một Doãn Trì “không được” đang xách dao chạy theo đòi giết cậu.