Trên đường đến tòa nhà giảng dạy, Nam Vu Hạ thấy Dõan Trì có vẻ hứng thú, nên cậu bèn giới thiệu sơ qua về trường của mình. Nhạc viện không lớn lắm, từ đầu phía đông đi đến đầu phía tây cũng chỉ mất khoảng mười phút.
Một trường đại học chẳng qua cũng chỉ gồm vài tòa nhà giảng dạy, ký túc xá sinh viên cùng với phòng gym, nhà thi đấu này nọ, vốn chẳng có gì đặc biệt. Nhưng Dõan Trì lại nghe một cách say sưa, khiến Nam Vu Hạ cảm thấy mình giống như một hướng dẫn viên chuyên nghiệp, còn Doãn Trì thì như một ông chú không có việc gì làm, ngày ngày đi theo đoàn du lịch, đến địa bàn của người khác cắn hạt dưa, tán gẫu.
Nghĩ đến đây, Nam Vu Hạ suýt bật cười.
Buổi sáng có một tiết học bắt buộc về thảo luận luận văn tốt nghiệp, người đến tham gia đều là sinh viên năm cuối sắp ra trường. Lớp được tổ chức trong một giảng đường lớn, có thể chứa hàng trăm người.
“Anh có chắc là muốn vào học với em không?” Nam Vu Hạ đột nhiên quay đầu lại trước cửa lớp, suýt nữa đụng mũi vào ngực Duẫn Trì, “Chán lắm đó.”
Cậu sợ Dõan Trì sẽ hối hận giữa chừng, cũng sợ làm mất thời gian của người ta.
Dõan Trì nhún vai, tiếp tục đi theo cậu: “Nghe chơi thôi mà.”
Anh không lớn hơn sinh viên đại học bao nhiêu, trông chẳng khác gì một sinh viên năm cuối trưởng thành hơn chút. Trong lớp cũng có rất nhiều người, thêm một người nữa cũng chẳng ai để ý. Chỉ là Dõan Trì cao ráo, đẹp trai, khiến không ít nữ sinh viên phải nhìn nhiều hơn vài lần.
Nam Vu Hạ và Doãn Trì chọn hai chỗ ngồi hơi khuất phía sau, chờ giáo sư đến.
Nam Vu Hạ càng nghĩ càng thấy khó hiểu, không biết Dõan Trì đột nhiên nổi hứng đi học cùng mình là vì ngớ ngẩn hay vì chán quá, đến mức sẵn sàng đến đây chịu đựng hai tiếng nghe giảng cùng.
Bình thường ngày nào cậu cũng muốn trốn học, vậy mà lại có người chủ động đến học chung.
Cậu ấy len lén liếc nhìn Doãn Trì, phát hiện anh đang ngồi rất thoải mái, giống như chiếc ghế xếp cứng đờ dưới mông là một chiếc sofa mềm mại vậy.
Nam Vu Hạ vừa định mở miệng nói nếu một lát mà thấy buồn chán thì cứ lén chuồn ra ngoài, dù sao cậu cũng thường làm thế, thì giáo sư đã bước vào, cậu đành phải ngậm miệng lại.
Giáo sư là một ông cụ lớn tuổi, đeo kính lão, bình thường dạy học chẳng bao giờ ngẩng đầu lên nhìn, vì dù có ngẩng lên cũng không thấy rõ sinh viên trong giảng đường.
“À, đây là tiết học gì thế?” Dõan Trì bất ngờ hỏi cậu.
Nam Vu Hạ xoay cây bút trong tay, khẽ trả lời: “Là buổi giảng về luận văn tốt nghiệp, bắt buộc phải học.”
Dõan Trì “ồ” một tiếng: “Tức là tiết học tiện để ngủ phải không?”
Nam Vu Hạ: “…”
Tiết học này, Khương Liễu đến muộn, sau khi bắt đầu khoảng mười phút cô mới bước vào, lẻn đến ngồi cạnh Nam Vu Hạ. Nam Vu Hạ khẽ chào cô, nhìn cô luống cuống mở laptop, kết nối mạng rồi bật ghi chú để chép bài.
Dõan Trì cao ráo, Khương Liễu vừa nhìn đã chú ý đến anh, mắt sáng rực lên, suốt cả tiết cứ nhìn trộm mãi, lác hết cả mắt.
Chỗ ngồi quanh họ không có ai, nên rõ ràng là Dõan Trì đi cùng Nam Vu Hạ.
Nhân lúc giáo sư trên bục chậm rãi đổi slide của bài giảng, Khương Liễu quay người, khẽ hỏi: “Ai vậy?”
Nam Vu Hạ liếc Dõan Trì, thấy anh không chú ý, hạ giọng trả lời: “Bạn tớ.”
Cậu tưởng nói xong là xong, liền tập trung nghe giáo sư giảng về quy trình nộp luận văn, cẩn thận ghi chú: Nhớ ẩn danh, không thì không có điểm. Sợ mình quên, cậu còn thêm năm dấu chấm than và một ngôi sao bên cạnh.
Chưa viết hết câu, bên tai đã vang lên một câu hỏi đầy háo hức: “Sao tớ lại không biết cậu có người bạn đẹp trai thế này nhỉ?”
Nam Vu Hạ lười đáp lại cô, tiếp tục chăm chú ghi chép, đầu không thèm ngẩng lên.
“Giới thiệu đi mà?”
Nam Vu Hạ đáp rất nhanh, dập tắt ngay hy vọng của Khương Liễu: “Không được.”
“Tại sao chứ?”
“Anh ấy có vợ rồi.”
Cuối cùng tai cũng được yên tĩnh.
“Đúng là đáng tiếc.” Nhưng chưa yên được bao lâu, Khương Liễu lại bắt đầu: “Kết hôn rồi à? Sao tớ lại không biết cậu có người bạn nào đã lập gia đình ta?”
Cả tiết học chỉ nghe cô thì thầm bên tai, Nam Vu Hạ cứ sợ Dõan Trì ở bên cạnh nghe thấy, nên luôn trong trạng thái thấp thỏm, thỉnh thoảng còn hơi nhích người lên trước để che ánh mắt nhìn trộm của Khương Liễu.
Sau giờ học, Khương Liễu vẫn tiếc nuối cho vận đào hoa của mình: “Tiếc là tớ không có duyên với anh ấy, lần sau nếu có anh chàng nào đẹp trai như vậy, nhớ giới thiệu cho tớ đấy nhé.” Nói xong cô rời đi, mái tóc ngắn sau đầu khẽ đong đưa, bước chân nhẹ nhàng thoăn thoắt.
Nam Vu Hạ cười tự hào, cùng Doãn Trì đi ra ngoài, buổi chiều cậu có một tiết nhạc lý và buổi tập cùng ban nhạc, xem như là một ngày khá bận rộn. Hai tháng nữa, ban nhạc sẽ biểu diễn trong lễ tốt nghiệp, cậu cũng đã nhắm đến vị trí violin chính từ lâu.
Nếu sau này muốn phát triển theo hướng nghệ sĩ violin chuyên nghiệp, đây sẽ là cơ hội để cậu bứt phá. Nghề này chỉ đánh giá những người biểu diễn xuất sắc nhất, không chỉ cần nỗ lực mà còn phải có tài năng.
Doãn Trì không có ý định rời đi, vẫn luôn theo sát phía sau, đi cùng cậu hết một ngày học. Tiết nhạc lý anh nghe cực kỳ chăm chú, chỉ thiếu mỗi cuốn sổ để ghi lại lời giảng của giáo sư. Trong buổi tập, anh cũng chăm chú lắng nghe, như thể đang dự một buổi biểu diễn của dàn nhạc giao hưởng nổi tiếng.
Thật ra, Nam Vu Hạ không ghét việc Doãn Trì đi theo mình, chỉ là hơi khó hiểu. Nhưng cậu lại thấy rất yên tâm, cứ như mọi thứ vốn nên như vậy.
Bốn giờ chiều là có thể về nhà, Dõan Trì lái xe đưa cậu đến cổng ga tàu điện ngầm.
Khi Nam Vu Hạ xuống xe định nói lời cảm ơn, Dõan Trì lại lên tiếng trước: “Được học ở trường này, chắc thích lắm nhỉ?”
Nam Vu Hạ đáp một tiếng, cảm thấy câu này hơi kỳ lạ nhưng không nghĩ ra lạ chỗ nào, nên cũng không nghĩ nhiều thêm.