Lúc 21 giờ 30 tối, Doãn Trì kết thúc ca trực và ra ngoài nghỉ ngơi. Anh dựa vào bức tường trong con hẻm sau quán bar, ngón tay xoay nhẹ điếu thuốc chưa châm lửa. Sau một hồi ngậm trên miệng, anh lại lấy xuống, rồi thở một hơi dài.
Hai ngày nay trong đầu anh cứ lởn vởn hình ảnh của Nam Vu Hạ. Cậu trai ấy thật đặc biệt, có chút ngờ nghệch nhưng vô cùng trong sáng, không toan tính, tính cách dễ thương và đáng mến.
Doãn Trì đã gặp rất nhiều kiểu đàn ông, đủ loại từ tốt đến xấu, từ những kẻ chỉ ham vẻ ngoài của anh đến những kẻ muốn lợi dụng để kiếm tiền.
Nhưng chẳng ai giống Nam Vu Hạ.
Từ “bạn trai” đối với anh thậm chí còn xa lạ. Doãn Trì luôn cảm thấy từ này mang theo sự ràng buộc, giống như khi đã gọi là “bạn trai”, mình sẽ phải từ bỏ mọi bí mật, hoàn toàn trao bản thân cho người khác. Vì vậy, anh chưa từng có bạn trai. Không những chưa từng, mà cũng chẳng có hứng thú.
Điếu thuốc xoay tròn trong ngón tay thon dài. Anh đưa lên môi, nhưng sau đó lại chần chừ, rồi từ từ hạ tay xuống.
Doãn Trì biết rõ rằng mình không phải kiểu thích Nam Vu Hạ đó. Nhưng mỗi khi gặp cậu, lòng anh lại xôn xao, cảm giác như có chút men say mạnh mẽ. Nó giống như một loại rượu mạnh, sau khi uống vài phút, vị nóng từ lưỡi lan tỏa xuống bụng, vừa lạ lẫm vừa k1ch thích.
Cảm giác ấy là điều Doãn Trì chưa từng trải qua, mới mẻ và đầy thú vị.
Nhưng anh cũng hiểu rõ, thấy thú vị, thầm thương, thích và yêu là những cung bậc khác nhau, mỗi từ đều có ý nghĩa riêng biệt.
Doãn Trì thở dài, chuyển điếu thuốc sang tay trái, rồi từ trong túi khác lấy ra một viên kẹo được bọc trong lớp giấy bóng kính trong suốt. Anh bóc kẹo, bỏ vào miệng.
Hương vị mát lành, hơi ngọt của bạc hà tan dần trong miệng, giúp anh thư giãn một chút. Đang định cất điếu thuốc vào túi, thì từ đầu hẻm bất chợt vang lên tiếng ồn ào, nghe như tiếng cãi nhau của vài gã đàn ông. Giọng họ càng lúc càng lớn, đến mức gây nhức tai.
Doãn Trì nhíu mày, bực bội. Anh vo tròn mảnh giấy kẹo, ném vào thùng rác rồi quay lưng định trở vào quán bar.
Nhưng tiếng ồn càng lúc càng lớn, còn kèm theo cả tiếng chó sủa. Nếu lắng nghe kỹ, có vẻ như không phải cãi nhau mà là đang bàn bạc gì đó.
Doãn Trì vốn không phải kiểu người thích lo chuyện bao đồng, nhưng vì bọn họ ở quá gần cửa sau quán bar, sợ có chuyện gây rối, anh đành bước về phía phát ra tiếng động.
Con hẻm này chỉ có đèn chiếu sáng ở gần cửa sau quán, càng vào sâu thì ánh sáng càng yếu, đến mức khó nhìn thấy gì rõ ràng. Chỉ mơ hồ thấy vài bóng người đứng tụ lại.
Trong góc tối của hẻm, có ba gã trông như bọn côn đồ. Một gã vác cây gậy bóng chày, để hờ trên vai. Họ đang vây quanh một vật thể lạ nằm bẹp dưới đất, miệng cười đùa với giọng điệu đầy chế giễu.
Doãn Trì nheo mắt, đợi cho mắt quen với bóng tối mới phát hiện ra thứ nằm co ro trên đất kia là một con chó nhỏ, nó bất động, không rõ còn sống hay đã chết.
Một gã nhổ toẹt xuống đất, khinh bỉ nói: “Mẹ kiếp, đánh mèo vẫn vui hơn. Con đen trắng lần trước chẳng biết trốn đâu rồi, gãy chân mà vẫn chạy nhanh thật. Lần sau bắt được, xem tao có đánh chết nó không.”
Gã cầm gậy bóng chày đập đập vào lòng bàn tay, tiến thêm vài bước về phía con chó, vung gậy lên như muốn đánh nó. Con chó sợ hãi, rụt vào góc tường, run lẩy bẩy và phát ra tiếng r3n rỉ yếu ớt.
Một tên khác giơ tay ngăn lại: “Được rồi, đừng đánh chết thật.”
“Chết thì chết, có ai cần đâu.”
Doãn Trì nhíu mày chặt hơn, chửi thầm trong lòng. Anh quăng điếu thuốc đang cầm xuống mặt đất, dùng gót giày nghiền nát rồi bước về phía bọn chúng.
Gần đây, đúng là loại người nào cũng có. Anh vốn không muốn xen vào, nhưng chuyện này không thể không can thiệp.
Nhưng anh còn chưa kịp đi được mấy bước thì từ phía sau bỗng có một bóng trắng lao vút qua, chạy thẳng thừng không chút do dự về phía bọn côn đồ.
Nam Vu Hạ.
Doãn Trì nhanh tay nắm lấy cổ áo của Nam Vu Hạ, kéo cậu về phía sau.
Gương mặt Nam Vu Hạ tràn đầy phẫn nộ, hai tay siết chặt thành nắm đấm bên hông, môi mím lại thành một đường thẳng, rõ ràng đã nghe thấy những gì bọn chúng nói.
Cậu không hiểu tại sao Doãn Trì lại ngăn mình, liền vùng vẫy: “Anh Doãn, anh…”
Doãn Trì cắt ngang: “Đứng yên ở đây.”
Anh buông cổ áo Nam Vu Hạ ra, đẩy nhẹ cậu sang một bên rồi cất cao giọng, tiến đến sau lưng bọn côn đồ: “Mấy gã đàn ông, đi bắt nạt một con chó, hay ho lắm à?”
Ba tên côn đồ quay lại. Thấy Doãn Trì cao lớn, chúng ngẩn ra mấy giây, nhưng vì nghĩ rằng chúng đông hơn nên vẫn không thèm để ý, vung tay đuổi anh đi.
“Mày xen vào chuyện của người khác làm gì?” Một tên quát, “Ở đâu tới thì cút về chỗ đó, đừng ở đây chướng mắt.”
Doãn Trì chỉ cười khẩy: “Kẻ cần cút là chúng mày.”
“Mày tưởng mình là anh hùng đấy à? Định làm trò trước mặt con gái hả? Mày nghĩ mày là ai?”
Trong con hẻm tối tăm, Nam Vu Hạ đứng bên cạnh xem không rõ, cộng thêm cậu lại mặc áo vận động màu trắng, trông càng trắng hơn.
Trong ánh sáng lờ mờ, Nam Vu Hạ đứng bên cạnh và phải mất một lúc mới nhận ra từ “con gái” mà chúng nói là đang chỉ mình.
Nam Vu Hạ nghe đến đó thì không chịu nổi nữa. Một câu chửi thề suýt bật ra khỏi miệng, cậu tiến lên vài bước, nắm đấm giơ cao định đánh. Nhưng chưa kịp tới gần, Doãn Trì đã đưa cánh tay ra chặn lại.
“Ồ, là một thằng nhãi trắng trẻo đấy à? Trông cũng ngon nghẻ nhỉ, chi bằng với anh…” Chưa kịp nói hết câu, Doãn Trì đã đấm thẳng vào mặt tên côn đồ.
Hai tên còn lại thấy thế liền xông lên hỗ trợ. Doãn Trì né cú đấm nhắm vào đầu mình, đỡ lấy cú đá ngang, lợi dụng chiều cao của mình để kéo tên kia loạng choạng ngã xuống.
Anh đẩy mạnh tên định túm cổ áo mình rồi lạnh lùng hỏi: “Đứa nào đánh gãy chân con mèo?”
“Đéo liên quan đến mày?”
Thấy thái độ của chúng chẳng ra gì, Doãn Trì chẳng buồn phí lời nữa, chỉ dùng nắm đấm và chân để nói chuyện. Trận đánh kết thúc rất nhanh. Thật ra, chẳng phải là một trận đánh đúng nghĩa, mà giống như Doãn Trì đang ép ba tên đó xuống đất mà giày vò.
Ba người bọn chúng không thể chống lại một mình Doãn Trì. Anh giống như có mắt sau lưng, vừa đối phó được với kẻ trước mặt, lại vừa đạp trúng tên đang nhắm vào mình từ phía sau, khiến hắn kêu lên một tiếng rồi quỵ xuống ôm bụng.
Trận đấu kết thúc, Nam Vu Hạ định mở miệng reo hò thì bất chợt nhìn thấy một ánh sáng phản chiếu lóe lên trong góc mắt. Quay lại, cậu thấy tên côn đồ cầm gậy bóng chày lúc đầu rút ra một con dao gấp Thụy Sĩ, định đâm Doãn Trì từ sau lưng.
Nam Vu Hạ hoảng hốt kêu lên: “Cẩn thận!”
Doãn Trì không cần nhắc nhở, nhanh nhẹn né sang một bên tránh lưỡi dao lao tới, rồi bất ngờ tóm lấy cổ tay của tên đó và đập mạnh vào tường. Tên côn đồ đau đớn, kêu lên một tiếng bi thảm, chỉ có thể thả lỏng tay.
Nam Vu Hạ nghĩ mình nên xông lên giúp đỡ, nhưng cậu hoàn toàn không có cơ hội. Doãn Trì một mình đấu với ba tên mà vẫn dư sức, hoàn toàn không cần cậu hỗ trợ.
Chẳng mấy chốc, ba tên kia nhận ra không đánh lại được, hoảng hốt tháo chạy, vừa bỏ đi vừa cố gắng giữ thể diện bằng vài câu dọa dẫm:
“Mày cứ đợi đấy, lần sau gặp sẽ xử đẹp mày!”
Nam Vu Hạ chưa kịp tham gia vào trận đấu thì đã thấy Doãn Trì không thèm đáp trả. Cậu không kìm được mà lên tiếng đối đáp: “Mấy người mới giống con gái, ông đây là đàn ông đích thực!”
Cậu mang đôi giày này chiều cao ít nhiều gì cũng 1m8 trở lên, bị xem là con gái thì mấy kẻ kia đúng là bị mù, hoặc không có mắt!