Nam Vu Hạ ngủ đến tận 11 giờ sáng hôm sau mới dậy.
Sau khi tỉnh dậy, đầu óc cậu vẫn còn mơ màng, hoàn toàn không nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra. Cậu nằm đờ đẫn nhìn lên trần nhà, cố gắng sắp xếp lại những mảnh ký ức.
Chậc, cậu còn đáng sợ hơn bạn bè mình khi say rượu. Vừa mới thấy mình ở quán bar, chớp mắt một cái đã nằm trên giường ở nhà. Một ly rượu thôi mà đã khiến cậu hoàn toàn mất hết ý thức. Giờ đây, cậu không tài nào nhớ nổi mình về nhà bằng cách nào. Nhưng trong cái rủi còn có cái may, ít nhất cậu không bị đau đầu và cũng chưa nôn mửa.
Nằm trên giường một lúc, Nam Vu Hạ bò dậy, bước vào phòng tắm xả nước tắm rửa. Đầu óc cậu vẫn còn hơi mơ màng, nên vặn sai hướng tay cầm vòi nước, một dòng nước lạnh từ vòi bất ngờ dội thẳng xuống đầu, làm cậu giật nảy mình suýt nữa bật nhảy như một con thỏ.
Cậu luống cuống tắt nước, vơ lấy chiếc khăn treo gần đó để lau mặt.
Cú sốc từ dòng nước lạnh khiến cậu bắt đầu lờ mờ nhớ lại một vài đoạn ký ức từ tối qua.
Tiếng nhạc du dương ở quán bar jazz, một bartender đẹp trai, cây violin bị gãy, và có ai đó đã bế cậu rời khỏi quán.
Khoan đã, cậu đến quán bar làm gì nhỉ?
Khoan đã, có phải lúc say cậu đã ôm cây violin và gọi nó là… gà nướng không?
Khoan đã, cậu đã gọi ai là “chồng” thế?
Khoan đã, mục đích của cậu là đi phỏng vấn xin việc cơ mà!
Nam Vu Hạ quấn khăn đứng ngẩn ra trong phòng tắm, nước từ đuôi tóc nhỏ từng giọt xuống sàn. Cậu cảm thấy lòng mình như có một trận gió lạnh thổi qua.
Cậu sống một mình, quan hệ với bố mẹ không được tốt. Hai người họ đều làm việc ở nước ngoài, rất ít khi về nước. Tính đến nay đã gần hai năm cậu không gặp mặt bố mẹ mình.
Hiện tại, cậu đang là sinh viên năm cuối của Học viện Âm nhạc C – ngôi trường âm nhạc tốt và khó vào nhất trong khu vực.
Công việc tối qua là do một người bạn cùng khoa giới thiệu cho cậu. Đó là một cơ hội hiếm có với đãi ngộ tuyệt vời, giống như miếng bánh từ trên trời rơi xuống, không phải muốn là có được, đặc biệt là đối với một sinh viên chưa tốt nghiệp như cậu.
Nam Vu Hạ chơi violin rất giỏi, nếu không phải vì ly rượu của bartender, cậu không trúng tuyển mới lạ.
Gần đây, cậu đang gặp khó khăn về tài chính. Tìm được công việc làm thêm đã khó, huống chi là một công việc phù hợp với sở thích như vậy, mà giờ đây, mọi thứ đã tan tành. Sau khi tắm rửa xong, cậu ngồi trên giường, tự trách mình một lúc lâu.
Biết thế đổ thẳng rượu vào chậu cây cho rồi.
Ngoài chơi violin ra, cậu chẳng giỏi làm gì khác. Phục vụ nhà hàng thì mệt mỏi vì lịch học kín cả ngày, làm thu ngân siêu thị thì không có thời gian.
Thực ra, những công việc làm thêm vào buổi tối là lựa chọn phù hợp nhất với cậu.
Nhưng Nam Vu Hạ vốn là người lạc quan. Cơ hội đã mất thì cũng đành chịu, buồn rầu cũng chẳng thay đổi được gì. Sau khi ngồi buồn chán một lát, cậu đứng dậy thay quần áo rồi rời khỏi phòng ngủ, định bụng đi làm một chiếc sandwich kẹp trứng chiên cho bữa sáng kiêm bữa trưa.
Chưa kịp vào bếp, cậu đã liếc thấy một mảnh giấy trên bàn. Cậu cầm lên xem, trên đó viết một dãy số điện thoại, bên dưới là một dòng chữ:
“Vợ ơi, dậy rồi thì gọi cho chồng nhé.”
Hả?
Tay Nam Vu Hạ run lên, suýt làm rơi tờ giấy. Sau khi định thần lại, cậu không ngừng nghĩ ngợi gì mà lập tức bấm số gọi, bụng đầy bực bội muốn hỏi cho ra nhẽ xem bartender kia có ý gì.
Điện thoại được bắt máy: “Alo?”
Chỉ một câu thôi mà Nam Vu Hạ đã lập tức chột dạ. Cậu quên cả tức giận, giọng nói vừa bật ra đã trở nên nhỏ nhẹ, thậm chí nghe như đang làm nũng:
“Anh… anh trả lại công việc biểu diễn cho tôi…”
Giọng nói bên kia mang vẻ trầm thấp và uể oải, âm cuối kéo dài, nghe như thể người đó cũng vừavừa mới tỉnh ngủ, đợi một lúc lâu mới có lên tiếng trả lời: “Ai đóó?”
Nam Vu Hạ không ngờ chỉ mới một ngày trôi qua mà đối phương đã quên mất mình. Cậu mở miệng định nói gì đó, nhưng lại ngừng lại, không biết phải giải thích thế nào.
May thay, chưa kịp nghĩ ra câu trả lời, người kia đã nói tiếp:
“Cậu ôm cây violin gọi nó là gà nướng, rồi còn đổ thừa cho tôi à? Thế nào, gà nướng có ngon không?”
Nam Vu Hạ: “…”
“Được rồi, không trêu nữa. Tối nay, năm giờ rưỡi, đến quán bar. Ông chủ là bạn tôi, tôi đã nói với anh ấy rồi, cậu sẽ được thử lại lần nữa.”
Nghe vậy, chút bực tức trong lòng Nam Vu Hạ lập tức tan biến, thay vào đó là sự cảm kích đến khó tin. Cậu ngỡ như mình nghe nhầm, hồi lâu mới dám hỏi lại:
“Thật… thật sao?”
Đầu dây bên kia hỏi: “Không muốn đến à?”
Nam Vu Hạ vội vàng lắc đầu, nhận ra đối phương không thể nhìn thấy, liền vội vàng nói: “Muốn, muốn chứ, thật sự được sao? Tôi… tôi đã làm loạn như thế…”
Cậu cảm thấy đối phương hẳn là một vị thần tiên nào đó, hoặc ít nhất cũng là một thiên sứ. Không chỉ để lại số điện thoại mà còn cho cậu cơ hội thứ hai. Một người cao lớn, đẹp trai, lại tốt bụng như vậy, trên đời chắc chắn không có người thứ hai đâu.
Đầu dây bên kia im lặng một lát, sau đó cất tiếng, giọng nói mang theo ý cười:
“Nghe lời, gọi thêm một tiếng “chồng” đi, gọi rồi thì sẽ cho cậu đến.”
Nam Vu Hạ lập tức cúp máy.
Cái đồ lưu manh vô liêm sỉ!