Lệ Tử Tình Duyên - Zhihu

Chương 2




Mèo tên là Lệ Tử.

Theo lời sếp kể, Lệ Tử tính tình khó ở, cao ngạo không thích thân thiết, ban đêm hay gào rú như ma nhập, đặc biệt... rất thích cào người.

Giọng anh khi kể đến đó đặc biệt trầm thấp — có vẻ thù rất sâu.

Tôi suýt nữa bật cười.

Bởi vì tôi nhớ có thời gian trong công ty rộ lên tin đồn:

Sếp Lương cổ tay và cổ hay có mấy vết cào đỏ đỏ, mờ mờ.

Mà anh thì suốt ngày giữ bộ mặt nghiêm túc lạnh lùng, lại độc thân, nên đám nhân viên tụi tôi rộ lên 1001 giả thuyết.

Nào là "bạn gái ngầm khẳng định chủ quyền", nào là "sếp ban ngày làm việc, ban đêm hoạt động mạnh quá", gossip nội bộ nổ như pháo tết.

Ai mà ngờ — là do con mèo cào.

Tôi còn đang cố nén cười, thì Lương Mục Bạch đã nói:

“Tối nay tôi có cuộc họp video. Cô phụ trách trông mèo cho tốt.”

Tôi nghiêm túc gật đầu, nhận nhiệm vụ thiêng liêng cao cả.

Tôi tưởng chuyện này đơn giản.

Không ngờ trước lúc họp, sư phụ tôi – Từ Thanh Phong lại nhắn tin:

“8 giờ vào phòng họp này. Phải khó khăn lắm mới xin được cho em vào nghe, cố gắng học.”

Tôi nhìn mã phòng họp, rồi quay qua nhìn con mèo đang ngủ khò bên cạnh, nước mắt chảy ngược vào tim.

Làm gì có ai khổ như tôi – nghề chính, nghề phụ… đụng nhau tóe lửa.

Cắn răng đăng nhập, tôi len vào một góc phòng xa con mèo nhất, bật camera, cố gắng nghe.

Mọi thứ tưởng chừng ổn.

Cho đến khi… mèo tỉnh giấc.

Nó lượn qua camera tôi như đi catwalk, rồi oai phong nằm bẹp ngay chính giữa màn hình.

Toàn bộ người trong phòng họp im bặt.

Đồng loạt ngẩng đầu.

Đồng loạt nhìn... vào con mèo.

Tôi lắp bắp:

“Xin lỗi, xin lỗi, em dẹp nó đi ngay—”

Chưa kịp đứng dậy thì…

Lương Mục Bạch nói chêm vào:

“Không sao. Cứ để nó ngủ đi.”

……

Sếp đã lên tiếng, ai dám nói gì?

Một đám người bắt đầu khen mèo dễ thương như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

Tôi thở phào. Con mèo cũng chỉ ngủ thôi, chắc không có gì thêm—

Nhưng rồi…

Khi đến lượt Từ Thanh Phong phát biểu, tôi chăm chú ghi chép.

Bỗng, cả anh ta cũng đột nhiên im bặt.

Tôi ngẩng lên, hét thầm trong lòng.

Trên màn hình của... Lương Mục Bạch, cũng xuất hiện một con mèo.

Mà...còn là con mèo của tôi nữa chứ.

Mọi người lại im lặng. Rồi trong khoảnh khắc đồng loạt...quay sang nhìn tôi.

Tôi run như cầy sấy.

Lén quay đầu lại — đúng thật. Con mèo trong khung hình của tôi đã biến mất!

Nó... chạy qua sếp rồi!?

Tôi đang vắt óc nghĩ lời giải thích thì…

Con mèo trong lòng Lương Mục Bạch ngọ nguậy mông, kêu "meo meo" hai tiếng mềm nhũn.

Lương Mục Bạch chẳng hề bối rối, còn dịu dàng vỗ mông nó, nói nhỏ:

“Ngoan, đi tìm mẹ con đi.”

…Tôi. Muốn. Đào. Lỗ. Chôn. Mình.Ngay.Tại.Đây.