Lời Khó Diễn Ý - Mị Dã

Chương 7: Vợ anh rất lợi hại




Từ Duyên làm sao mà ứng phó nổi bộ dạng này của Hạ Đình.

Rõ ràng trước khi vào cửa Từ Duyên còn đang suy nghĩ, loại quan hệ không chính đáng này của mình và Hạ Đình khi nào sẽ kết thúc. Sau tất cả, Hạ Đình đã có đối tượng kết giao môn đăng hộ đối, dù không phải là Triệu Khinh Lộ, bất kỳ một ai khác cũng có thể có phẩm giá hơn cậu, càng thích hợp đứng bên cạnh Hạ Đình hơn cậu.

Nhưng giờ phút này được Hạ Đình ỷ lại như vậy —— cho dù chỉ là tạm thời, cậu cũng thấy đã quá đủ để cậu vượt qua toàn bộ bất an và đau lòng của bản thân.

Ở trước mặt Hạ Đình, cậu không có thời gian quan tâm những thứ khác.

Từ Duyên chỉ có thể để ý đến Hạ Đình.

Mùi đào trong không gian kín tỏa hương càng lúc càng nồng, Hạ Đình cũng cần được vỗ về nhiều hơn nữa. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt sạch sẽ, rơi trên cổ Từ Duyên làm ướt cổ và xương quai xanh của cậu.

Bàn tay nóng rẫy của Hạ Đình mạnh mẽ lôi kéo Từ Duyên, hắn nức nở ấn tay Từ Duyên xoa xoa lên ***** ***** của mình, vẫn cảm thấy chưa đủ nên bất lực oan ức rơi nước mắt với Từ Duyên: “Mình ơi, huhu mình sờ anh đi…”

“Không có, không có.” Từ Duyên phục hồi tinh thần lắc đầu phủ nhận, cậu mắc cỡ muốn chết nhưng vẫn ráng chuyển động tay, trúc trắc ***** đồ vật trông có vẻ dữ tợn kia, chỉ mới chớp mắt đã bị ***** chảy ra từ lỗ sáo làm ướt nhẹp ngón tay.

Qua một lớp vải quần tây, Từ Duyên cảm nhận được độ cứng và độ nóng bên trong. Cậu đỏ mặt giúp Hạ Đình ***** đồ ***** đáng sợ kia, chưa được bao lâu Hạ Đình đã bắt đầu thoải mái thở hổn hển, ***** tây xuống, trực tiếp cầm lấy chim bự ***** từ trong *****.

Lần này Hạ Đình làm cực kỳ lâu, đèn chùm hình đám mây trên trần nhà lắc lư khiến Từ Duyên choáng váng, cậu giơ tay che khuất tầm mắt dần dần mơ hồ, chưa được bao lâu đã cảm nhận được có một chất lỏng nóng ấm nhỏ giọt trên cánh tay cậu.

Nóng quá. Gân xanh uốn lượn nổi lên theo eo hông đong đưa của Hạ Đình không ngừng cọ xát vào lòng bàn tay mềm mại của Từ Duyên. Bất an sợ hãi lúc này đây vây chặt lấy Hạ Đình, ngoại trừ ***** gáy của Từ Duyên bạt mạng rót vào pheromone của mình ra hắn chẳng biết phải làm gì khác——

Từ Duyên nóng bừng cả mặt, ngay cả đầu óc cũng sục sôi ong ong, cậu cứng đờ không dám nhúc nhích mảy may. Rất nhanh Hạ Đình đã thấy bất mãn, hắn đau lòng lên án cậu: “Em, em không quan tâm anh gì hết…” Hai mắt Từ Duyên tối sầm lại vì đau đớn, há miệng ***** từng ngụm nặng nhọc. Cậu cũng muốn hoãn lại nhưng Hạ Đình vốn không có kiên nhẫn để chờ. Hạ Đình gian nan chen vào được một chút đã bị cơ thể căng cứng của Từ Duyên kẹp chặt không tiếp tục được nữa.

“Không có, không có.” Từ Duyên phục hồi tinh thần lắc đầu phủ nhận, cậu mắc cỡ muốn chết nhưng vẫn ráng chuyển động tay, trúc trắc ***** đồ vật trông có vẻ dữ tợn kia, chỉ mới chớp mắt đã bị ***** chảy ra từ lỗ sáo làm ướt nhẹp ngón tay. Một tay Hạ Đình ôm lấy sườn mặt ửng đỏ ướt át của Từ Duyên, vừa chậm rãi đẩy hông vừa nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt vô tận của cậu: “Mình đừng khóc.”

Âm thanh ướt át nhỏ bé thấm đẫm hương vị ***** đặc biệt rõ ràng trong không gian tĩnh lặng. Từ Duyên bị ngón tay Hạ Đình làm cho tê rần cả eo, thịt mông cũng vì lực ***** bóp véo quá mạnh mà đỏ bừng, cậu run giọng xin Hạ Đình dừng tay, ngón tay mảnh khảnh của Hạ Đình bèn rút ra khỏi lỗ hậu đã bị xoa ấn ướt mềm, kéo bàn tay đã mềm oặt từ lâu của cậu ***** cho hắn.

Hạ Đình ôm cậu như ôm một đứa con nít đi về phía cầu thang xoắn ốc cổ điển, mỗi một bước đi ***** cọ xát bên trong lỗ nhỏ Từ Duyên một lần, lần nào cũng thúc vào rất sâu. Từ Duyên bị hắn cắm vừa sướng vừa khổ, cậu cuộn tròn cả người run rẩy trong vòng tay hắn. Lúc Hạ Đình đi đến chỗ ngoặt cầu thang lầu hai, Từ Duyên phải mở miệng bảo hắn dừng lại, đừng di chuyển nữa.

Quần áo trên người Từ Duyên bị Hạ Đình cởi hết sạch sẽ, nhưng Hạ Đình ôm cậu rất chặt, thân thể cũng rất nóng nên Từ Duyên không cảm thấy lạnh. Hạ Đình gấp gáp lần theo môi cậu đòi hôn, Từ Duyên bèn ngoan ngoãn mặc cho hắn hôn thỏa thích. Từ Duyên nóng bừng cả mặt, ngay cả đầu óc cũng sục sôi ong ong, cậu cứng đờ không dám nhúc nhích mảy may. Rất nhanh Hạ Đình đã thấy bất mãn, hắn đau lòng lên án cậu: “Em, em không quan tâm anh gì hết…”

“Ngoan quá.” Hạ Đình chưa đã thèm ***** đôi môi đỏ như nhỏ máu của Từ Duyên, đẩy ***** chọt vào ***** non mịn của cậu, thoải mái ***** hai tiếng, mơ hồ nói: “Bà xã của anh thật ngoan.” Giọng điệu hắn tủi thân oan ức nhưng kỳ thật động tác lại không qua loa chút nào, Từ Duyên bị hắn thọc đến mức không nén được *****, đành phải an ủi hắn: “Không có, em, a, em nhìn anh mà. Hồi nãy… ưm, bị chóng mặt…”

Hắn bám người vô cùng, Từ Duyên bị hôn đến mức thở không nói, muốn lùi ra một chút cũng không được, mới hơi né người mặt Hạ Đình đã như muốn khóc, hừ hừ đuổi theo. Từ Duyên đành phải mềm giọng thương lượng với hắn: “Đợi một chút đã, được không? Em hơi khó chịu.”

Nước mắt lóng lánh lưng tròng lên khóe mắt khiến đôi mắt đen nhánh của Hạ Đình càng thêm rực sáng. Hắn mở to mắt đối diện với Từ Duyên vài giây, vùi đầu trước ngực cậu, nghẹn ngào thỏa hiệp: “Được rồi.” Từ Duyên bị ép phải mở miệng, nước miếng không giữ được chảy xuống khóe môi, mặt tường sau lưng rất lạnh, cậu vô thức nép sát vào ***** ấm áp của Hạ Đình lại đột nhiên bị hôn càng thêm mãnh liệt, Hạ Đình áp ngực cậu đè trên tường, gấp rút chuyển động ***** đâm mạnh vào trong thân thể cậu vừa sâu vừa hung hãn.

Alpha trong kỳ mẫn cảm rất khó giữ lại lý trí, Từ Duyên hoàn toàn không dám vọng tưởng Hạ Đình sẽ săn sóc cậu đến thế, cậu mỉm cười sờ tóc đen của Hạ Đình, còn chưa kịp nói gì đã bị hắn bẻ ra cánh mông, đột ngột đâm vào. Bấy giờ Hạ Đình cáu kỉnh mới chịu ngẩng mặt lên nhìn cậu, trong mắt lại đầy ngờ vực. Từ Duyên vươn tay ***** khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của hắn, dịu dàng nói: “Thật đấy”, lại bổ sung thêm: “Anh nhẹ chút, em sắp hỏng rồi”.

Chết mất——

Qua một lớp vải quần tây, Từ Duyên cảm nhận được độ cứng và độ nóng bên trong. Cậu đỏ mặt giúp Hạ Đình ***** đồ ***** đáng sợ kia, chưa được bao lâu Hạ Đình đã bắt đầu thoải mái thở hổn hển, ***** tây xuống, trực tiếp cầm lấy chim bự ***** từ trong *****.

Hai mắt Từ Duyên tối sầm lại vì đau đớn, há miệng ***** từng ngụm nặng nhọc. Cậu cũng muốn hoãn lại nhưng Hạ Đình vốn không có kiên nhẫn để chờ. ***** nóng rẫy thẳng tắp đè lên lỗ nhỏ chưa nới rộng hoàn toàn của Từ Duyên, nơi đó quá nhỏ quá chật, Hạ Đình gian nan chen vào được một chút đã bị cơ thể căng cứng của Từ Duyên kẹp chặt không tiếp tục được nữa. Tiếng da thịt va chạm vang vọng trong căn phòng trống trải. Từ Duyên mắc cỡ muốn chết, nhưng nghe Hạ Đình nói thế cậu lại không nỡ để hắn nhịn quá lâu.

***** của Alpha quá lớn, cảm giác sắp bị căng hư khiến Từ Duyên sợ rớt nước mắt, thút thít muốn chạy trốn lại bị Hạ Đình nhạy bén phát hiện, hai mắt Hạ Đình nhẫn đến mức đỏ sậm, hắn bóp chặt eo cậu, dùng sức ấn xuống một cách tàn nhẫn. Từ Duyên thở phào nhẹ nhõm, còn đang chờ Hạ Đình rút ra khỏi thân thể mình, nào ngờ bị hắn ôm lên rời khỏi sô pha.

“—— Á… ahhh!” ***** khổng lồ không chút thương tiếc cứng rắn *****, Từ Duyên không chịu nổi thét chói tai, cảm giác đau đớn mãnh liệt từ xương cùng lan ra toàn thân, cậu ôm chặt lấy Alpha khiến cậu đau đớn, móng tay được cắt gọn gàng bấu vào sau lưng Hạ Đình. Hắn bám người vô cùng, Từ Duyên bị hôn đến mức thở không nói, muốn lùi ra một chút cũng không được, mới hơi né người mặt Hạ Đình đã như muốn khóc, hừ hừ đuổi theo. Từ Duyên đành phải mềm giọng thương lượng với hắn: “Đợi một chút đã, được không? Em hơi khó chịu.”

Hạ Đình để cậu tùy ý cào cấu, khẽ thở hổn hển tựa như vô cùng sung sướng, một tay hắn véo vòng eo gầy của Từ Duyên ấn xuống hông mình, ***** dập vào ***** mềm như bông của Từ Duyên theo hình vòng tròn.

Nước mắt nóng hổi từ khóe mắt chảy xuống, Từ Duyên khó chịu *****, Hạ Đình dịu dàng tha thiết hôn lên gương mặt ướt nhẹp của cậu từng chút từng chút, cuối cùng ngậm lấy môi dưới đỏ mọng hơi sưng của Từ Duyên, nâng niu chầm chậm ***** lấy.

“Đừng khóc.” Một tay Hạ Đình ôm lấy sườn mặt ửng đỏ ướt át của Từ Duyên, vừa chậm rãi đẩy hông vừa nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt vô tận của cậu: “Mình đừng khóc.” Từ Duyên nằm ngửa trên giường, Hạ Đình nắm lấy mắt cá chân cậu kéo về phía mình, ngoảnh mặt làm ngơ trước lời cầu xin của Từ Duyên, khăng khăng muốn tiến vào trong thêm lần nữa.

Cảm giác khó chịu dần dần biến mất, Từ Duyên cuối cùng cũng nếm được một chút ngọt ngào, vượt qua màn tra tấn vừa nãy, cậu định thần lại nhìn quanh bốn phía, không lâu sau đã thấp giọng nỉ non với Hạ Đình: “Em… ưm, chúng ta về phòng làm…”

Hạ Đình chớp mắt, nước mắt trong suốt cứ vậy tràn ra trên gương mặt ngày thường chẳng khác gì Poker face kia. Từ Duyên bối rối lau nước mắt cho hắn, ậm ừ không biết nói gì mới đúng.

Alpha trong thời kỳ đặc biệt càng mong muốn ở trong một nơi nồng nặc mùi hương của chính mình, một chút chuyển động với họ mà nói cũng là yêu cầu cực kỳ quá đáng, cực kỳ vô lý. Hạ Đình để cậu tùy ý cào cấu, khẽ thở hổn hển tựa như vô cùng sung sướng, một tay hắn véo vòng eo gầy của Từ Duyên ấn xuống hông mình, ***** dập vào ***** mềm như bông của Từ Duyên theo hình vòng tròn.

Nhưng có lẽ là Từ Duyên khóc dữ quá, trông như thật sự cần phải về phòng ngủ làm, Hạ Đình tủi thân đến cùng cực chăm chú nhìn cậu một hồi, cuối cùng vẫn gật đầu dưới ánh mắt lưng tròng của cậu.

Từ Duyên thở phào nhẹ nhõm, còn đang chờ Hạ Đình rút ra khỏi thân thể mình, nào ngờ bị hắn ôm lên rời khỏi sô pha. Quần áo trên người Từ Duyên bị Hạ Đình cởi hết sạch sẽ, nhưng Hạ Đình ôm cậu rất chặt, thân thể cũng rất nóng nên Từ Duyên không cảm thấy lạnh. Hạ Đình gấp gáp lần theo môi cậu đòi hôn, Từ Duyên bèn ngoan ngoãn mặc cho hắn hôn thỏa thích.

Hạ Đình ôm cậu như ôm một đứa con nít đi về phía cầu thang xoắn ốc cổ điển, mỗi một bước đi ***** cọ xát bên trong lỗ nhỏ Từ Duyên một lần, lần nào cũng thúc vào rất sâu. Từ Duyên bị hắn cắm vừa sướng vừa khổ, cậu cuộn tròn cả người run rẩy trong vòng tay hắn. Lúc Hạ Đình đi đến chỗ ngoặt cầu thang lầu hai, Từ Duyên phải mở miệng bảo hắn dừng lại, đừng di chuyển nữa.

Mùi pheromone của Hạ Đình tỏa ra khắp nơi trong không khí, Từ Duyên tưởng chừng như mình ngửi thêm một ngụm nữa thôi là sẽ cao trào ngay tức khắc. Cậu bảo dừng Hạ Đình liền dừng, đặt cậu lên trên vách tường lạnh lẽo, quấn lấy môi lưỡi cậu hôn như thể không bao giờ thấy đủ.

Mùi pheromone của Hạ Đình tỏa ra khắp nơi trong không khí, Từ Duyên tưởng chừng như mình ngửi thêm một ngụm nữa thôi là sẽ cao trào ngay tức khắc. Cậu bảo dừng Hạ Đình liền dừng, đặt cậu lên trên vách tường lạnh lẽo, quấn lấy môi lưỡi cậu hôn như thể không bao giờ thấy đủ.

“Ưm… ah…” Hạ Đình chưa đã thèm ***** đôi môi đỏ như nhỏ máu của Từ Duyên, đẩy ***** chọt vào ***** non mịn của cậu, thoải mái ***** hai tiếng, mơ hồ nói: “Bà xã của anh thật ngoan.”

Từ Duyên bị ép phải mở miệng, nước miếng không giữ được chảy xuống khóe môi, mặt tường sau lưng rất lạnh, cậu vô thức nép sát vào ***** ấm áp của Hạ Đình lại đột nhiên bị hôn càng thêm mãnh liệt, Hạ Đình áp ngực cậu đè trên tường, gấp rút chuyển động ***** đâm mạnh vào trong thân thể cậu vừa sâu vừa hung hãn.

Alpha trong kỳ mẫn cảm rất khó giữ lại lý trí, Từ Duyên hoàn toàn không dám vọng tưởng Hạ Đình sẽ săn sóc cậu đến thế, cậu mỉm cười sờ tóc đen của Hạ Đình, còn chưa kịp nói gì đã bị hắn bẻ ra cánh mông, đột ngột đâm vào.

Hạ Đình ***** thật sự rất bạo, Từ Duyên bị làm đến mê man đầu óc, chỉ biết lắc đầu ***** mấy câu vô nghĩa. Cậu liên tục ư ư á á, cứ lặp đi lặp lại “không cần”, “quá nhanh” như nói sảng, Hạ Đình bèn cắn cắn tai cậu, dỗ dành nói “cần”, “phải ngay tại đây”.

Alpha trong thời kỳ đặc biệt càng mong muốn ở trong một nơi nồng nặc mùi hương của chính mình, một chút chuyển động với họ mà nói cũng là yêu cầu cực kỳ quá đáng, cực kỳ vô lý.

“Anh chịu không nổi.” Hạ Đình kể khổ với Từ Duyên rất đáng thương: “Nếu không ***** ở đây anh sẽ chết mất.”

Tiếng da thịt va chạm vang vọng trong căn phòng trống trải. Từ Duyên mắc cỡ muốn chết, nhưng nghe Hạ Đình nói thế cậu lại không nỡ để hắn nhịn quá lâu.

Rõ ràng cậu biết, nhịn một chút cũng không chết thật. ***** của Alpha quá lớn, cảm giác sắp bị căng hư khiến Từ Duyên sợ rớt nước mắt, thút thít muốn chạy trốn lại bị Hạ Đình nhạy bén phát hiện, hai mắt Hạ Đình nhẫn đến mức đỏ sậm, hắn bóp chặt eo cậu, dùng sức ấn xuống một cách tàn nhẫn.

Hạ Đình càng làm càng mạnh, thậm chí Từ Duyên còn sinh ra cảm giác hoảng hốt sợ bị ném lên cao, cậu khóc lóc gọi tên Hạ Đình cầu xin hắn: “Chậm chút đi, đừng mà, đừng làm mạnh như vậy…”

“Anh không có cách nào ——” Hạ Đình vẫn hung tợn dập hông như cũ, đâm Từ Duyên mềm nhũn tới mức không thể kiềm chế được mà *****, lại còn hồng hồng hai mắt giả bộ đáng thương: “Vợ kẹp anh sướng lắm, anh còn muốn nữa…” Bàn tay nóng rẫy của Hạ Đình mạnh mẽ lôi kéo Từ Duyên, hắn nức nở ấn tay Từ Duyên xoa xoa lên ***** ***** của mình, vẫn cảm thấy chưa đủ nên bất lực oan ức rơi nước mắt với Từ Duyên: “Mình ơi, huhu mình sờ anh đi…”

Từ Duyên đang co giật vì cao trào hận không thể hôn mê ngay lập tức.

Hạ Đình sảng khoái bắn trong cơ thể Từ Duyên một hồi mới cảm thấy mỹ mãn ôm cậu về phòng ngủ lầu ba. Dường như sự quan tâm và an ủi của Từ Duyên khiến Hạ Đình càng thêm phấn khởi, hắn bế Từ Duyên ngồi lên đùi, lắc hông dập mạnh vào Từ Duyên như muốn làm chết cậu, còn muốn kéo tay Từ Duyên sờ lên chỗ bị hắn thúc nhô ra trên bụng, khen Từ Duyên lợi hại thêm lần nữa.

Từ Duyên nằm ngửa trên giường, Hạ Đình nắm lấy mắt cá chân cậu kéo về phía mình, ngoảnh mặt làm ngơ trước lời cầu xin của Từ Duyên, khăng khăng muốn tiến vào trong thêm lần nữa.

Lần này Hạ Đình làm cực kỳ lâu, đèn chùm hình đám mây trên trần nhà lắc lư khiến Từ Duyên choáng váng, cậu giơ tay che khuất tầm mắt dần dần mơ hồ, chưa được bao lâu đã cảm nhận được có một chất lỏng nóng ấm nhỏ giọt trên cánh tay cậu.

Hạ Đình sảng khoái bắn trong cơ thể Từ Duyên một hồi mới cảm thấy mỹ mãn ôm cậu về phòng ngủ lầu ba.

Chẳng lẽ đèn đám mây hóa thành mưa rơi sao?

Biết rõ không có khả năng đó nhưng Từ Duyên vẫn nhàm chán mà tưởng tượng. ***** cắm trong lỗ hậu đột nhiên thúc sâu vào, Từ Duyên không nhịn nổi hét thành tiếng, vừa buông cánh tay xuống đã bắt gặp hai mắt đẫm lệ của Hạ Đình.

“……” Từ Duyên có chút không biết làm sao, lần đầu tiên cậu thấy Hạ Đình yếu ớt nhõng nhẽo như thế, cậu vốn đã không giỏi dỗ dành người khác, tay chân càng luống cuống hơn: “Sao vậy? Có chuyện gì?”

Hạ Đình chớp mắt, nước mắt trong suốt cứ vậy tràn ra trên gương mặt ngày thường chẳng khác gì Poker face kia. Từ Duyên bối rối lau nước mắt cho hắn, ậm ừ không biết nói gì mới đúng.

“Em…” Hạ Đình ủn mặt vào cổ cậu, nghẹn ngào nói: “Em không chịu nhìn anh.”

Giọng điệu hắn tủi thân oan ức nhưng kỳ thật động tác lại không qua loa chút nào, Từ Duyên bị hắn thọc đến mức không nén được *****, đành phải an ủi hắn: “Không có, em, a, em nhìn anh mà. Hồi nãy… ưm, bị chóng mặt…”

Bấy giờ Hạ Đình cáu kỉnh mới chịu ngẩng mặt lên nhìn cậu, trong mắt lại đầy ngờ vực. Từ Duyên vươn tay ***** khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của hắn, dịu dàng nói: “Thật đấy”, lại bổ sung thêm: “Anh nhẹ chút, em sắp hỏng rồi”.

“Sẽ không.” Hạ Đình cuối cùng cũng thôi cảnh giác, chuyên tâm ***** Từ Duyên đang đỏ bừng cả mặt, hắn hơi hơi nghiêng mặt hôn vào lòng bàn tay Từ Duyên, khen ngợi cậu: “Vợ anh rất lợi hại.”

Dường như sự quan tâm và an ủi của Từ Duyên khiến Hạ Đình càng thêm phấn khởi, hắn bế Từ Duyên ngồi lên đùi, lắc hông dập mạnh vào Từ Duyên như muốn làm chết cậu, còn muốn kéo tay Từ Duyên sờ lên chỗ bị hắn thúc nhô ra trên bụng, khen Từ Duyên lợi hại thêm lần nữa.

Hạ Đình càng làm càng tàn nhẫn, hắn không hề cảm thấy mệt mỏi, ***** trào dâng khiến hắn điên cuồng, khi khoan khoái đến tột đỉnh hắn sướng đến ***** mắt, ***** cứng ngắc khủng khiếp thọc vào chỗ sâu nhất mà *****. Nóng quá. Gân xanh uốn lượn nổi lên theo eo hông đong đưa của Hạ Đình không ngừng cọ xát vào lòng bàn tay mềm mại của Từ Duyên.

Hắn không tìm thấy khoang sinh sản, không thể nào tạo kết; cũng không tìm thấy tuyến mùi của Từ Duyên, không còn cách nào đánh dấu bạn đời của mình——

Bất an sợ hãi lúc này đây vây chặt lấy Hạ Đình, ngoại trừ ***** gáy của Từ Duyên bạt mạng rót vào pheromone của mình ra hắn chẳng biết phải làm gì khác——

“Của tôi.” Sau khi khiến toàn thân Từ Duyên đều tản ra hương đào nồng đậm Hạ Đình ôm chặt cậu vào trong ngực, hôn lên mí mắt đỏ hoe vì khóc của cậu, nhẹ giọng xác nhận với chính mình: “Của tôi.”

——

Ý định ban đầu 2: Beta vĩnh viễn không thể bị đánh dấu nên Alpha cực kỳ thiếu cảm giác an toàn (có thể fetish có hơi kỳ lạ nhưng tôi viết thật sự rất sướng ).

——

—Hết 7—

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.