Lúc rời khỏi giường của Kỷ Minh, tôi sững người lại: "Anh lại không dùng à?"
Hắn thờ ơ đáp: "Đeo vào không thoải mái, em uống thuốc tránh thai là được rồi."
"…Bác sĩ nói uống thuốc thường xuyên không tốt cho cơ thể."
Hắn tỏ vẻ mất kiên nhẫn: "Làm gì nghiêm trọng thế, con gái gì mà yếu ớt vậy."
Tôi từng nghĩ hắn vốn dĩ là kiểu người như thế, trời sinh đã không biết quan tâm.
Cho đến sau này, tôi tận mắt thấy cô gái mà hắn thích chỉ hắt hơi một cái.
Hắn lập tức đi mua thuốc, nhíu mày lo lắng dặn dò cô ấy: "Con gái phải biết tự chăm sóc bản thân."
"Em phải học cách biết tự thương mình."
01
Thùng rác trống rỗng.
Tôi khẽ nhíu mày: "…Anh lại không dùng à?"
Kỷ Minh kéo dài giọng, lười biếng đáp "Ừ".
Ánh nắng rọi lên phần cơ bắp săn chắc màu mật ong trên lưng hắn, những dải cơ nghiêng bên hông kéo xuống tạo thành bóng râm sâu dưới ánh sáng.
Hắn ngồi tựa vào đầu giường, rút một điếu thuốc từ hộp, nhíu mày rít một hơi thật sâu rồi châm lửa.
Làn khói trắng bay lượn dưới nắng, ánh lên những tia màu mờ ảo.
"Đeo vào không thoải mái, em uống thuốc là được rồi." Ngón tay hắn kẹp lấy điếu thuốc, mái tóc đen hơi dài không vuốt keo rũ xuống trán, đung đưa nhẹ che mất ánh mắt.
Tôi mím môi nói: "Nhưng năm nay em đã uống thuốc năm lần rồi, em đọc trên mạng nói một năm không nên uống quá ba lần, nếu không sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe."
"Yếu đuối vừa thôi." Hắn có phần mất kiên nhẫn, thấy sắc mặt tôi không tốt thì dập tắt thuốc, cong môi ôm lấy tôi.
"Thôi mà, lần sau anh sẽ chú ý, chuyện nhỏ thế này cần gì phải buồn?"
"Mà này, em vẫn chưa có xe, cũng bất tiện, thích mẫu nào thì nói với thư ký Vương, để anh ta đi mua cùng em."
Tôi không nói gì.
Tôi biết, lần này Kỷ Minh cố ý.
Hôm nay trời mưa không gọi được xe, một đồng nghiệp nam tiện đường chở tôi về, vừa hay bị hắn bắt gặp ở dưới nhà.
Hắn không nói gì cả, chỉ là hôm nay đặc biệt thô bạo, và không dùng biện pháp an toàn.
Tôi gần như khóc lóc giải thích mấy lần rằng chỉ là đồng nghiệp bình thường, hắn mới chịu buông tha.
Giờ thì hết giận rồi, lại bắt đầu bù đắp.
Đánh một bạt tai, cho một quả táo ngọt.
Lần nào cũng vậy.
"Em không cần." Tôi nói nhỏ: "Gần công ty, em đi tàu điện ngầm là được."
"Không tự lái xe, là còn muốn đồng nghiệp nam đưa đón em à?"
Hắn nheo mắt nhìn tôi, rõ ràng đangcười, nhưng đồng tử màu nâu nhạt lại lạnh lẽo vô cùng.
Tôi cúi đầu im lặng, hắn xoa đầu tôi.
"Ngoan."
Trước khi đi, hắn hơi quay đầu lại, ánh mắt rơi trên người tôi.
"Sau này nhớ giữ khoảng cách với đồng nghiệp nam."
02
Kỷ Minh không biết thương người.
Mỗi lần bị hắn hành hạ xong, tôi đều phải nằm trên giường rất lâu.
Nhưng lần này còn nặng hơn trước, bụng dưới âm ỉ đau, đến mức đứng dậy cũng thấy choáng váng, mặt mày tái nhợt như sắp ngất.
Có lẽ vì đau bụng nên tôi ngủ cũng không yên giấc.
Trong mơ, tôi lại trở về năm 13 tuổi vừa đói vừa lạnh.
Năm đó bố mẹ tôi vừa ly hôn, cả hai đều tranh giành quyền nuôi em trai, không ai chịu nhận tôi.
Mùa đông năm ấy tôi không có áo ấm, cũng không có tiền ăn.
Tôi đến tìm bố, ông ấy nhìn người phụ nữ trong nhà rồi đuổi tôi như đuổi ruồi: "Đi đi đi, đã giao cho mẹ mày rồi còn đến tìm tao làm gì?!"
Tôi đến tìm mẹ, nhưng nhà cửa trống không, bà đã dọn đi với em trai rồi.
Tôi co ro trong hành lang, mơ hồ không biết làm sao, cũng chẳng biết mình ngủ thiếp đi từ khi nào. Cho đến khi bị một giọng nói đánh thức.
Một thiếu niên mười mấy tuổi, khuôn mặt tuấn tú đã hiện rõ nét.
Hắn mặc áo lông trắng, để mở phía trước lộ ra áo sơ mi sát nách, tay ôm quả bóng rổ, tò mò nhìn tôi.
"Phùng Nam? Là cậu phải không? Sao không về nhà vậy?"
Tôi nhận ra là bạn cùng lớp, Kỷ Minh.
Tôi không biết nên nói gì, chỉ lí nhí: "Tôi không có nhà, cũng không biết đi đâu."
Hắn vươn tay ra, cười hồn nhiên: "Vậy thì đến nhà tôi đi."
Ánh nắng mùa đông chiếu lên đầu ngón tay hắn, tôi vô thức đặt tay mình lên đó.
Giây sau, hắn mạnh tay kéo tôi ra khỏi bóng tối, đưa tôi bước vào ánh nắng.
Bố mẹ Kỷ Minh đều là người tốt, bố hắn bận làm ăn nên hay vắng nhà, mẹ hắn rất thương tôi, biết tôi không nơi nương tựa nên cho tôi ở lại.
Người phụ nữ dịu dàng và nhân hậu ấy lặng lẽ đóng học phí cho tôi, nuôi tôi như con gái ruột.
Năm tôi mười ba tuổi, Kỷ Minh vươn tay ra với tôi.
Từ đó, tôi có một mái nhà.
03
Tiếng chuông kéo tôi ra khỏi giấc mơ.
Là điện thoại của thư ký Vương. Anh ta xin lỗi nói mẹ mình bị ngã đập đầu, tối nay Kỷ Minh có tiệc xã giao, anh ta không thể đến đón, gọi điện Kỷ Minh cũng không bắt máy, nhắn tin cũng không trả lời, nên hỏi tôi có thể đi đón Kỷ Minh được không.