Lời Yêu Muộn Màng

Chương 10




Thậm chí đôi lúc tôi có cảm giác như đã có một mái nhà thực sự.

Và... tôi cúi đầu nhìn quyển sách cổ tích, anh nhớ cả chuyện tôi từng vô tình nhắc đến chuyện kể truyện trước khi ngủ.

Nhưng tôi thích anh sao?

Tôi chợt nghĩ đến khuôn mặt của Kỷ Minh, nhận ra mình đã rất lâu không nhớ đến hắn nữa.

Chỉ là những tổn thương hắn để lại quá sâu, khiến tôi bây giờ chỉ cần nghĩ đến việc bước vào một mối quan hệ thân mật mới cũng thấy sợ hãi.

"Xin lỗi." Tôi khẽ nói.

Tôi không thể nhanh như vậy cho anh một câu trả lời.

Lý Nguy Nhiên bỗng xoa đầu tôi, cười dịu dàng: "Khiến em yêu anh là việc anh cần làm, em không cần phải xin lỗi anh."

Anh cầm lấy cuốn sách: "Vậy, còn muốn nghe truyện nữa không?"

Đêm hôm đó, tôi ngủ thiếp đi trong giọng kể khiến người ta an lòng của Lý Nguy Nhiên.

Trong mơ, tôi trở thành cô bé tí hon trong truyện cổ tích. Bị ếch bắt đi, bị bọ rùa bỏ rơi, tôi lang thang vất vả, chịu đủ đắng cay, nhưng mãi vẫn không tìm thấy mái nhà của mình.

Cho đến khi chim én chở tôi bay qua mùa đông, lướt vào cánh đồng hoa ngập nắng mùa xuân.

Tôi nhìn thấy một hoàng tử nhỏ mang khuôn mặt của Kỷ Minh đưa tay về phía tôi.

Nhưng chim én dưới chân tôi bỗng vỗ cánh bay cao, nghiêng đầu nói với tôi: "Ta đưa em đến đây, không phải để em ở bên anh ta. Đi cùng ta đi, đến vương quốc của loài én, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau."

10

Một tháng nhanh chóng trôi qua, Lý Nguy Nhiên vẫn chưa dọn đi.

"Anh còn chút việc chưa xử lý xong, có thể ở lại vài ngày nữa không?"

Mỗi lần anh làm bộ mặt đáng thương như thế, tôi lại không thể nỡ nói lời từ chối.

Huống hồ, anh thật sự là một bạn cùng phòng tuyệt vời, chăm chỉ, chu đáo, còn mỗi đêm đọc truyện cho tôi nghe.

Lúc tôi nghĩ cuộc sống này có thể cứ thế tiếp tục, thì Kỷ Minh xuất hiện.

Lý Nguy Nhiên đang mặc tạp dề mở cửa, cứ tưởng là giao hàng: "Anh đặt sữa chua rồi, tối nay mình có thể…"

Anh sững lại, nhìn thấy người đàn ông mặc áo măng tô cổ lọ màu xám đứng trước cửa.

"Là anh?" Tôi cau mày: "Kỷ Minh? Anh đến đây làm gì?"

Ánh mắt Kỷ Minh lướt qua khuôn mặt còn vương đỏ của chúng tôi, lạnh lẽo bật ra vài chữ như băng: "Hai người bây giờ... là quan hệ gì?"

"Quan hệ gì ư?" Lý Nguy Nhiên bật cười: "Chúng tôi ở cùng nhà, còn có thể là quan hệ gì?"

Kỷ Minh nheo mắt nhìn bàn tay Lý Nguy Nhiên đặt trên vai tôi, rồi bỗng bật cười.

Chỉ là nụ cười kia, lạnh đến thấu xương.

"Phùng Nam, em giỏi thật đấy, nhanh như vậy đã tìm được người thay thế. Bảo sao khi xưa em dứt khoát như thế."

"Tôi không có."  Trong lòng tôi rất khó chịu, hắn nói như thể tôi phản bội mối quan hệ của chúng tôi vậy.

"Không có?" Kỷ Minh hơi ngẩng đầu, ánh đèn lướt qua cặp kính gọng vàng tạo thành tia sáng như lưỡi dao tuyết.

"Không có thì đi theo tôi về."

Tôi thật sự không hiểu nổi Kỷ Minh đang làm gì.

Chúng tôi chia tay là chuyện đã nói rõ ràng từ lâu, cũng xem như kết thúc trong hòa bình.

Giờ tôi sắp bước ra khỏi quá khứ, hắn lại đột nhiên đến tìm tôi, bắt tôi quay lại, là có ý gì?!

"Kỷ Minh." Tôi nhắc nhở hắn: "Khi đó tôi đã nói rõ với anh rồi."

"Tôi chưa đồng ý." Hắn lạnh lùng đáp, rồi đưa tay kéo tôi đi.

Tôi giật mình, theo phản xạ hất tay hắn ra: "Chúng ta chưa từng ở bên nhau thực sự, chia tay cũng không cần anh đồng ý!"

Kỷ Minh nhìn bàn tay bị tôi hất ra, vẻ mặt không thể tin nổi, sau đó lạnh lùng cười khẩy, nhìn chằm chằm vào Lý Nguy Nhiên: "Vậy... em không đi với tôi, là vì anh ta sao?"

Ánh mắt hắn lướt qua chiếc đồng hồ trên tay Lý Nguy Nhiên, rồi bật cười: "Em tưởng anh ta thật lòng với em sao? Em biết anh ta là ai không?"

"Lý Nguy Nhiên, con trai độc nhất của nhà họ Lý ở Thế Hoa, cậu ấm ngậm thìa kim cương từ khi sinh ra. Anh ta đã có vị hôn thê từ lâu rồi, em biết không? Là thiên kim tiểu thư môn đăng hộ đối, tốt nghiệp Harvard, là con gái duy nhất của nhà họ Lâm."

"Anh ta chỉ đang đùa giỡn với em thôi, Phùng Nam. Loại người như em ngoài đường đầy rẫy, em nghĩ mình là cái gì chứ, em nghĩ anh ta sẽ thật lòng thích em sao?!"

Giọng hắn càng lúc càng to, trên mặt hiện rõ vẻ tức giận: "Anh ta chẳng qua xem em như trò tiêu khiển, sớm muộn gì cũng phải về cưới người khác!"

Tôi sững sờ.

"Anh đang nói bậy cái gì vậy…" Lý Nguy Nhiên lần *****ên tỏ ra tức giận trước mặt tôi.

Tôi lấy lại tinh thần, quay sang nhìn Lý Nguy Nhiên: "Những gì anh ta nói... là thật sao?"

Một tia hoảng loạn lướt qua mắt Lý Nguy Nhiên: "… Em nghe anh giải thích!"

"Giải thích gì chứ?" Kỷ Minh cười khẩy: "Chuyện đính hôn của anh với Lâm Du đã lan khắp nơi rồi, chỉ cần lên mạng tìm là thấy. Chỉ có mỗi Phùng Nam ngu ngốc là bị che mắt thôi. Anh dám nói tôi nói sai sao?"